Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 739

Chương 739

Trương Thanh Đình ngẩng đầu, gấp rút nhìn vào bên trong: “Có phải là Vy Hiên đã đến đây?”

Mẹ Trương tức không chịu được, níu lấy cánh tay của anh ta đi vài bước: “Vy Hiên là chúng ta mời đến, con tốt nhất là đừng vào!”

“Vì sao?” Trương Thanh Đình giãy dụa nói: “Con chính là gấp gáp trở về gặp cô ấy, ba ngày công tác cũng thành hai ngày! Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ giúp con sao?”

“Bốp! Là giúp con! Nhưng con cũng phải hỏi người ta có vui hay không đã!” Mẹ Trương nói lời thấm thía: “Vy Hiên không có tâm tư kia với con, con nên quên đi.”

“Quên?” Trương Thanh Đình cắn răng, lùi về sau hai bước: “Mọi người đều bảo con quên! Có nếu có thể quên được, còn phải đau khổ lâu như vậy? Mẹ, con nghĩ mọi người đều hiểu con!”

“Hiểu…” Mẹ Trương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhưng mà con làm những chuyện đó, muốn chúng ta lấy mặt mũi nào đi cầu người ta đây? Con trai, nghe mẹ một câu, con bị bệnh phải đi gặp bác sĩ…”

Sắc mặt Trương Thanh Đình lập tức tối lại, đáy mắt cũng đóng băng, nhìn qua cha mẹ, tràn đầy thất vọng: “Bệnh… Đúng vậy, con bị bệnh! Con bị bệnh chỉ muốn Vy Hiên làm sao đây! Con không cần những người phụ nữ khác, chỉ cần Vy Hiên, bất luận là con làm gì với cô ấy, cũng chỉ là vì muốn yêu thương cô ấy, con thừa nhận cách thức không đúng, tổn thương cô ấy, cho nên con càng muốn đền bù!”

Ba Trương hút thuốc, trầm mặc không nói.

Lúc này, cửa đằng sau mở ra, Bảo Ngọc cả kinh nói: “Anh họ? Không phải anh đi công tác sao? Sao bây giờ đã về rồi?”

Trương Thanh Đình hít sau, lướt qua cha mẹ đi vào: “Bàn bạc xong sớm, thì trở về thôi.”

Bảo Ngọc thấy không khí bên ngoài không đúng, cũng có ẩn ẩn bất an: “Cái đó…Vy Hiên ở bên trong, em thấy, anh vẫn đừng nên đi vào.”

Cô ấy duỗi cánh ta ra ngăn lại, Trương Thanh Đình nắm lấy, không cho phép từ chối buông ra, ánh mắt dừng lại nhìn em họ, chưa bao giờ lạ lẫm như vậy.

Anh ta chỉ là không rõ, tất cả mọi người đều biết anh yêu Vy Hiên, nhưng tất cả mọi người đều ngăn cản, tình yêu của anh đáng sợ như vậy sao? Anh là lũ lụt thú dữ sao?

Vy Hiên đi ra khỏi nhà ăn, lúc nhìn thấy anh ta, bước nhân bị dính lại, cả tấm lưng như bị đóng đinh vào tấm thep, cứng ngắc đứng thẳng.

Sau lưng, là Liên Cẩn Hành.

“Vy Hiên.” Trương Thanh Đình nở nụ cười, đứng trước mặt cô, anh ta vẫn dịu dàng, cũng vẫn trầm ổn, tùy lúc đều che gió che mưa cho cô.

Vy Hiên không muốn trả lời anh ta, nhưng ánh mắt nhìn đến phía mấy người chú Trương, tâm lập tức mềm nhũn.

“Ừ.” Cô gật nhẹ đầu, đi qua lấy túi xác: “Quá muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm, tôi đi về trước.”

“Tôi đưa em đi!” Anh ta không cần suy nghĩ nói.

Mi tâm của Vy Hiên nhíu lại, nghĩ đến lời nói của Liên Cẩn Hành — cô không thể từ chối, chỉ làm người khác được một tấc lại tiến một thước.

Cô cầm chặt túi, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không cần, Cẩn…Cẩn Hành sẽ đưa tôi về.”

Lần đầu tiên gọi tên anh trước mặt người ngoài, rất lạ lẫm, cũng rất xấu hổ. Gương mặt của cô đỏ lên, cứ lên lan đến vành tai, đúng lúc lọt vào trong cặp mắt đen nhánh đằng sau.

Nụ cười cứng đờ của Trương Thanh Đình, dần dần biến mất. Lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn ra sau lưng cô, nhìn chằm chằm vào người lúc tiến vào anh ta đã cố gắng lựa chọn bỏ qua.

Bình Luận (0)
Comment