Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 752

Chương 752

Tập Lăng Vũ không nói gì, kể từ sau khi bị cô từ chối dữ dội vào lần đó, anh đã bắt đầu sợ này sợ kia rồi.

Vy Hiên nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại tiến lên thêm một bước, hai người càng gần với nhau hơn, cách nhau hai lớp vải, làn da vào bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ma sát.

Cô đột nhiên hỏi: “Tại sao không trực tiếp hỏi tôi thích ai?”

Tập Lăng Vũ sững sờ, anh nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu cũng chưa lên tiếng.

Muốn hỏi, nhưng không dám hỏi, cho dù có những đáp án đã sớm mọc rễ ở trong lòng cả hai, chỉ đợi ngày ra hoa thôi.

Vy Hiên cắn môi, hai bàn tay siết chặt, gầy gò đến nổi để lộ cả khớp xương.

Cô đã dây dưa với anh mười năm, cũng thận trọng mười năm rồi, nhưng thứ bật ra khỏi đáy lòng cô, có muốn ngăn cản cũng không cản được!

Vừa mới nãy, cô hỏi chính bản thân mình, thật sự là có muốn tiếp tục sống như vậy nữa không?

Không, cô không muốn.

Cô không muốn khắc chế dục vọng nữa, không muốn mang gánh nặng như vậy nữa, đi một đường, gánh cả một đường, mệt mỏi khiến người ta tê dại, ngay cả khi thứ quan trọng nhất rơi mất khi nào, cũng không biết nữa. Thay vì phí hoài cuộc sống, cô thật sự rất muốn buông tay nắm bắt một lần.

Anh dám, tại sao cô lại không thể?

Sự kiên định trong ánh mắt cô đã lay tỉnh anh, đôi đồng tử cửa Tập Lăng Vũ từng chút từng chút một mở to lên, tiếp đó, vẻ mặt anh tràn ngập một sự vui sướng: “Vy Hiên…cô…cô nói cô đồng ý…đồng ý tôi rồi?”

Giống hệt như một thằng nhóc mới vừa tỏ tình thành công với mối tình đầu, Tập Lăng Vũ vui mừng đến nỗi mất tự nhiên, hai tay hai chân nhảy cẫng cả lên, một căn nhà nhỏ chỉ rộng hơn 30 mét vuông đã bị sự kích động của anh làm cho thất tan bát tác.

Anh reo hò lên, ôm lấy cô xoay vòng vòng tại chỗ, tình yêu giáng lâm vào thời điểm không sớm không muộn, nói chung là vừa đẹp.

Vy Hiên bị anh ôm cao lên, nhìn xuống khuôn mặt của anh, khoé môi cô cuối cùng cũng nở nụ cười rồi. Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên mà cô được nở nụ cười hoàn toàn không có gánh nặng và áp lực như vậy.

Cô nói với mình, cô phải trở về là Phạm Vy Hiên.

Lần này, phải sống vì mình.

Vào một ngày nắng, đi trên một con đường quen thuộc hướng về ánh mặt trời, nụ cười anh hiện lên rạng rỡ trên gương mặt, anh cố chấp muốn nắm tay cô, vừa đi vừa lắc qua lắc lại.

Vy Hiên ở bên cạnh anh, mỉm cười nhìn người đàn ông.

Giống như, cô đã được bàn tay này nắm lấy vô số lần rồi, cùng nhau lội qua sông, cùng nhau vượt qua núi cao, cùng nhau làm rất nhiều chuyện, đôi tay họ vẫn chưa hề rời qua nhau.

Cái cảm giác này thật là tốt a.

Sau khi băng qua đường, cô bất ngờ rút tay mình ra khỏi tay anh.

Bóng dáng cương quyết của người đàn ông chợt đứng lại, anh quay đầu nhìn cô, hai hàng lông mày nhướng lên, trong đôi con ngươi thì không thể giấu nổi ý cười: “Hửm?”

“Vũ, hai ngày nay nếu không có tôi, cậu phải chú ý ít uống rượu lại, còn nếu có mấy buổi xã giao không bỏ được thì phải ăn chút đồ trước để lót dạ…nếu dạ dày khó chịu, thì uống loại thuốc mà trước đây tôi có mua, hiệu quả rất là tốt đó.”

Nghe thấy từng lời căn dặn của cô, nụ cười trên mặt Tập Lăng Vũ dần dần nhạt lại, khoé môi bắt đầu mím lại một cách không vui, một tia hoảng loạn vì sợ mất đi chợt lan toả trong đáy lòng anh.

Thế là anh thô lỗ ngắt lời cô, ánh mắt hung thần nhìn chằm chằm vào cô: “Cô muốn đi? Đi đâu? Tôi đồng ý chưa?”

Anh thề, nếu như người phụ nữ này nói một đằng làm một nẻo, anh nhất định sẽ giết cô, sau đó thì tự sát!

Bình Luận (0)
Comment