Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 775

Chương 775

Anh cũng đã từng có mặt ở buổi biểu diễn thời trang có tính chuyên môn, so ra thì càng cao cấp hơn thứ ở trước mắt này nhỉ, cô nghĩ.

“Chán hả?” Anh đột nhiên hỏi.

Vy Hiên quay sang chạm phải ánh mắt đang nhìn xuống của anh, lập tức lắc đầu.

Cho dù là sự thật nhưng dự vào trách nhiệm của công việc cô cũng không thể thừa nhận được, ngược lại là anh cảm thấy buồn chán à, nhưng lời này cô chột dạ đến nỗi không có cách nào hỏi được.

Tổng biên tập nói rất lâu rất lâu mới kết thúc, sau đó đã có phóng viên vây quanh: “Cậu Liên, có thể xin mấy phút của cậu được không?”

“Không thể.”

Liên Cẩn Hành từ chối dứt khoát, giống như đã ứng phó xong, anh đứng dậy quay đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh: “Không đưa tôi ra ngoài à?”

Vy Hiên cứng ngắc giật giật khóe miệng, lập tức kéo khóe miệng lên đến độ cao mà lúc nãy anh đã chỉ định: “Ừm.”

Anh nhìn chỉ thấy buồn cười, hoàn toàn làm theo bản năng mà đưa tay nhéo nhéo một cái.

Đây chỉ là hành động vô thức mà thôi.

Đầu tiên Vy Hiên giật mình, sau đó lại giống như cảnh cáo mà trừng mắt nhìn anh.

Anh nhướng nhướng mày hệt như đang khiêu khích.

Lúc này tổng biên tập đã đi tới chen giữa hai người: “Thật ngại quá các vị, tổng giám đốc Liên thật sự rất bận, có vấn đề gì cứ hỏi tôi là được rồi, tôi sẽ trả lời thay cho… Nào nào nào, cùng nhau chụp một tấm ảnh đi.”

Đối với ống kính, trong mắt Vy Hiên có chút mâu thuẫn, nhưng kỳ hạn ba tháng kia giống như vòng kim cô đang đeo trên đầu mình, cô nhất thiết phải phối hợp với tình hình.

Có người thừa cơ đặt câu hỏi: “Cô Phạm, cô có thể nói một chút về chuyện tình yêu của hai người không?”

Vy Hiên ngơ ngẩn, lập tức lộ ra ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Liên Cẩn Hành, sau đó lại nhếch cao đuôi lông mày không có ý tứ dời ánh mắt.

Yết hầu Vy Hiên giật giật: “Chúng tôi là…”

Là như thế nào đây? Đầu óc của cô trống rỗng, không biết nên bắt đầu lời nói dối này từ đâu, tương lai còn phải dựa vào lời nói dối này để tiếp tục cho những lời nói dối sau đó.

Tất cả mọi người đều đang chờ cô trả lời, nhưng ánh mắt của Liên Cẩn Hành lại bắt đầu rơi vào bàn tay phải đang run rẩy của cô, anh híp mắt lại sau đó bước qua tổng biên tập đang đứng chắn chính giữa, đi qua nắm chặt cánh tay kia: “Nếu như đã coi đó là bí mật giữa chúng ta thì cũng không cần phải miễn cưỡng nói cho người khác biết đâu.”

Vy Hiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật đầu.

Sau khi Liên Cẩn Hành nói câu “Thật ngại quá” liền kéo Vy Hiên đi, một trước một sau bước ra khỏi hội trường. Tổng biên tập ở sau lưng ngăn cản phóng viên lại: “Có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi là được rồi.”

Sau khi bước ra khỏi cửa nhà hàng, có một luồng gió lạnh lập tức thổi tới, khô nóng bứt rứt trong lòng mới có thể lui đi đôi chút.

“Cảm ơn.” Lời này của cô xuất phát từ đáy lòng.

Anh quay đầu lại nhìn cô đang đứng trên bậc thang phút chốc rồi nói: “Xế chiều hôm nay Mạn Tinh xuất phát lên đường đi hưởng tuần trăng mật.”

“Thật à?” Hai mắt Vy Hiên sáng rực, biểu cảm cũng sinh động hơn: “Vậy thì tốt quá.”

Anh nhìn cô chăm chú, sau đó hỏi: “Cô không hận anh ta à?”

Bình Luận (0)
Comment