Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 811

Chương 811

Tập Lăng Vũ sớm đã không muốn nhìn thấy ông ta, chậm rãi đi về phía cửa, không nhanh không chậm nói: “Không sai, tất cả những thứ ông vừa mới nói đều không sai… Chỉ buồn cười là, bây giờ ông lại phải đi cầu cạnh cái thứ rác rưởi này đấy!”

Quay người, kéo cửa ra ra ngoài, sập cửa lại thật mạnh.

Tập Chính Hãn tức giận đến mức quẳng đồ vật trong phòng làm việc, lúc Trình Tương đi vào giật nảy mình: “Chính Hãn, ông sao vậy?”

“Mất dạy! Còn không phải cái tên nghịch tử kia sao!” Tập Chính Hãn tức giận mắng: “Bây giờ có một chút thành tích rồi, cánh cứng rắn rồi thế mà lại dám không coi tôi vào đâu!”

Trình Tương nghe xong, trong lòng hiểu rõ, cười tủm tỉm đi qua: “Ôi, giận như vậy làm gì? Con của ông như thế nào cũng không phải là ngày đầu tiên ông gặp nó, thôi đừng tức giận nữa, đến đây, uống canh tôi nấu mang đến cho ông đi.”

Ông ta bực bội khoát tay: “Không uống!”

“Ông không thể bạc đãi cơ thể của chính mình được!” Trình Tương không quan tâm lời ông ta nói lấy thêm một chén nữa đưa tới: “Chẳng may bị nó làm cho tức giận ngã bệnh rồi thì công ty không phải sẽ là của người khác không phải sao? Đến lúc đó, người ta sẽ rất cảm kích ông đấy!”

“Nó sao?” Tập Chính Hãn cười lạnh: “Công ty là giang sơn mà ông đây lập nên, nó nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Vậy thì ngoan ngoãn uống đi.”

Tập Chính Hãn nhìn bà ta sau đó buồn bực nhận lấy, Trình Tương cười: “Vậy mới đúng chứ!”

Sau đó lại đỡ ông ta ngồi xuống, ở sau lưng giúp ông ta xoa nhẹ huyệt Thái Dương: “Chỉ có điều, Chính Hãn, ông cũng đừng trách tôi lắm miệng nhé! Đứa con trai này của ông cũng không phải là ngu ngốc, nó và cái cô Phạm Vy Hiên kia thân thiết như vậy trước đó tôi còn tưởng rằng là tình cảm đấy, bây giờ xem ra người ta sớm đã có tính toán của mình! Không phải sao, Liên Cẩn Hành chính là một ví dụ rất tốt? Nói không chừng, anh ta đã sớm ở trong bóng tối hứa hẹn thứ gì, Phạm Vy Hiên cũng chỉ là trợ giúp mà thôi! Đến lúc đó, người ta dùng tiền của công ty kiếm lời thanh danh uy vọng cho mình, người thiệt thòi chỉ có ông thôi!”

Sắc mặt Tập Chính Hãn càng thêm khó coi: “Nó dám!”

“Ôi, có cái gì mà không dám? Bây giờ còn chưa ký được hợp đồng mà còn dám không coi ông vào đâu rồi, vậy nếu thật sự ký được hợp đồng thì còn đến mức nào nữa?”

Tập Chính Hãn bực bội đẩy tay của bà ta ra: “Được rồi được rồi! Đừng ấn nữa! Càng ấn lại càng đau!”

Trình Tương uyển chuyển nói: “Ông tức giận với tôi để làm gì chứ? Cũng không phải tôi khiến ông tức giận mà đau đầu… Người ta ngày nào không phải nghĩ cách bồi bổ cơ thể cho ông, có hôm đầu đau nóng não căng thẳng muốn chết… Đứa con trai kia của ông thì tốt rồi, ước gì tức chết ông thật sớm để kế thừa gia sản…”

Tập Chính Hãn trừng bà ta: “Được rồi! Dừng lại được chưa đây?”

“Chỉ biết hung dữ với tôi!” Trình Tương tức giận cầm túi lên, muốn đi ra ngoài: “Ông đấy! Sớm muộn gì cũng sẽ bị con của ông ăn đến mức cặn bã cũng không còn!” Lúc đi tới cửa bà ta lại quay đầu, lạnh lùng nói: “Ông cũng đừng quên, chuyện mẹ của nó năm đó nó vẫn luôn oán hận ông đây! Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ lời nó đã nói, nó nói chúng ta là ma quỷ sau này đều sẽ xuống Địa ngục.”

Không nhìn sắc mặt trắng bệch của Tập Chính Hãn nữa, Trình Tương ưu nhã xoay người, kéo cửa ra, cười nhẹ, giống như đang thì thào tự nói: “Thật sự không dám tin kia lại là lời của một đứa trẻ mới năm tuổi nói ra…”

Đi ra khỏi cửa, Trình Tương quay đầu lại khinh thường quét mắt một vòng nhìn cánh cửa kia sau đó mới quay đầu bước đi.

Vừa đi, bà ta vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Anh hai, em đã nói theo lời anh dạy rồi.. . Chỉ là, ông trời có mắt, hôm nay đứa con hoang kia…”

Bà ta vui vẻ nói, dần dần từng bước đi mất.

Trình Tương đi rồi, văn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Bình Luận (0)
Comment