Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 817

Chương 817

Tập Lăng Vũ nghiêm mặt: “Tâm trạng cô ta không tốt? Không nhìn ra.” Một lúc lâu sau lại bực bội hỏi: “Cô ta muốn ở mấy ngày?”

Vy Hiên nhíu mày: “Cậu nói nhỏ chút, đừng để Bảo Ngọc nghe thấy.”

Tập Lăng Vũ lập tức trừng mắt, giơ tay lên véo mặt cô: “Cô thay lòng rồi đúng không? Cô bị Trương Bảo Ngọc quyến rũ rồi đúng không?”

Vy Hiên vừa đau lại vừa không nhịn được buồn cười: “Vũ, sao cậu lại giống một đứa bé vậy?”

Thế mà còn ghen với cả Bảo Ngọc!

Lông mày Tập Lăng Vũ lập tức nhíu chặt lại, buông tay ra, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô vẫn luôn xem tôi là một đứa bé?”

Chênh lệch tuổi tác là khoảng cách mà anh ta vẫn luôn nghĩ cách vượt qua. Nhưng nếu như cô vẫn cứ nắm lấy việc này không buông, quả thật anh ta rất đau đầu.

Đáy lòng Vy Hiên giật mình, biết mình đã chạm phải cấm kỵ của anh ta. Cô cũng không vội giải thích, vấn đề càng để ý lại càng dễ dàng tô đen, cô nghiêng người sang bên cạnh, hai tay khoác lên lan can ban công, nhìn cảnh đêm bên dưới.

Tập Lăng Vũ nhìn cô, đột nhiên ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cần cổ của cô, ngửi mùi thơm sau khi tắm rửa của cô, anh ta nói: “Đừng chê tôi nhỏ… tôi sẽ trưởng thành, hơn nữa tôi vẫn luôn cố gắng, cố gắng khiến mình già đi.”

Cơ thể Vy Hiên khẽ run, quay đầu nhìn anh ta, cảm giác nhạy cảm đến mức không hợp lý: “Vũ, hôm nay cậu sao vậy? Có phải có chuyện gì không?”

Anh ta lắc đầu lẩm bẩm nói: “Chỉ là hơi sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ cô rời khỏi tôi.”

Đây là lần đầu tiên anh ta nói ra lo lắng trong đáy lòng mình. Không hề kiên trì gắng gượng chống đỡ, mổ bụng lộ ra trái tim, để cho cô nhìn thấy trái tim thật ra vẫn rất yếu ớt kia.

Vy Hiên nhìn anh ta, tất cả đau lòng đều viết lên mặt.

Cô ôm chặt lấy anh ta, lại vỗ vỗ lung, kiên định nói: “Sẽ không, tôi sẽ không rời đi, mãi mãi sẽ không rời khỏi Vũ của tôi.”

Tập Lăng Vũ mỉm cười, lúc này lại càng giống một đứa bé, một chút xíu ân huệ đã khiến anh ta rất vui vẻ, dễ dàng đã có thể thỏa mãn.

Lúc này, trong tay Bảo Ngọc cầm cốc, đứng ở bên trong gõ cửa sổ: “Bên ngoài gió lớn, hay là vào trong rồi lại ôm?”

Mặt Vy Hiên đỏ bừng, đứng trước mặt bạn thân thì vẫn rất xấu hổ, vội vàng đẩy Tập Lăng Vũ ra. Người sau thì căng cứng cơ mặt, trừng mắt nhìn Vy Hiên, giọng nói tố cáo chứa đầy oan ức: “Rốt cuộc bao giờ cô ta đi? Tôi cho cô biết, có tôi không có cô ta, tự cô chọn đi!”

Quay người, kéo cửa rồi đi ra ngoài.

Vy Hiên bật cười, đứng trên ban công nhìn bóng dáng khó chịu của anh ta.

“Này! Không ngồi thêm một lát à?” Bảo Ngọc vừa ăn vừa đi theo ra cửa.

Tập Lăng Vũ đứng ở cửa ra vào, nheo mắt lại: “Trương Bảo Ngọc, có phải tôi nợ tiền cô không?”

Bảo Ngọc vô tội nháy mắt: “Anh không biết sao? Phụ nữ đều hẹp hòi, ai bảo từ nhỏ anh đã tìm đủ mọi cách để cướp Vy Hiên từ chỗ tôi đi chứ? Vì vậy á, chắc chắn tính toán tối nay của anh thất bại rồi!”

Bảo Ngọc mỉm cười, ra vẻ ‘tôi đã sớm nhìn thấu anh rồi’, còn tựa như an ủi mà vỗ vỗ bả vai anh ta.

“Cô…”

Bình Luận (0)
Comment