Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 848

Chương 848

Người đàn ông nhắm mắt lại, cười thỏa mãn.

Đến lúc về nhà rồi.

Về nhà.

Trên bầu trời, gió lạnh như cắt da cắt thịt, người đàn ông thò chân trái về phía trước…

“A… ” Những tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi.

Lúc này, cậu bé lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt to ngập nước nhìn ông, nhìn qua có vẻ cực kỳ mệt mỏi và buồn ngủ, còn rúc đầu vào trong lòng người đàn ông, mắt nhắm lại, giọng nói yếu ớt khóc tới khản cả giọng: “Chú, cháu rất buồn ngủ, cũng rất mệt… Cháu muốn mẹ… chú dẫn cháu về nhà tìm mẹ được không?”

Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt dại ra.

“Mẹ… cháu muốn mẹ…”Cậu bé gần như sắp thiếp đi vẫn kéo áo của ông ta, chỉ nhớ muốn mẹ.

Qua một lúc lâu, người đàn ông lên tiếng: “Được, chú dẫn cháu đi tìm mẹ.”

Đôi mắt ông ta bình thản nhắm lại, cuối cùng bước về phía sự yên tĩnh mà ông ta chờ mong từ lâu.

“A!”

Sau những tiếng kêu gào chói tai vang lên, tất cả đều trở nên im lặng.

Những ánh mắt kinh sợ đều tập trung ở trên tầng trên cùng.

Một nhân viên cứu hỏa nắm chặt một cánh tay của ông: “Nhanh nắm lấy!” Những người khác kịp phản ứng, vội vàng xông tới kéo anh ta: “Đừng buông tay!”

Một tay của người đàn ông bị nắm chặt, một tay khác theo bản năng ôm đứa trẻ trong lòng, tình cảnh trước mắt xảy ra quá đột ngột khiến sự bình yên trong ánh mắt bị xáo trộn, có phần mờ mịt.

“Nắm lấy!” Vẻ mặt nhân viên cứu hỏa rất đau khổ, kéo đến gân xanh trên cổ cũng sắp nứt ra, hai mắt trợn trừng đã biến thành màu đỏ.

Hơn nửa người anh ta đã bị kéo xuống, nhưng còn đang khổ sở chống đỡ.

“Đừng thả…” Anh ta cố hết sức nói: “Đừng thả ra…”

Ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng có chút tiêu cự.

Đứa trẻ trong lòng hình như đã ngủ rồi, ngoan ngoãn lạ thường.

Nhưng bàn tay nhỏ nắm lây vạt áo ông lại nắm chặt hơn, cơ thể nhỏ bé cũng run rẩy.

“Nắm chặt!” Nhân viên cứu hỏa dường như dùng hết sực lực, gương mặt căng ra đến mức đỏ bừng, mồ hôi lẫn với nước mắt chảy xuống. Anh ta cắn răng nói: “Xin anh đấy… đừng buông tay… Đừng buông tha…”

Bất kể có phải là kẻ ác hay không, cứu người là trách nhiệm của anh ta.

Trong đôi mắt khô khốc của người đàn ông ánh xuất hiện một chút thả lỏng.

Người như ông ta thì sống sót chỉ làm liên lụy người khác, còn cứu ông ta làm gì?

Nhân viên cứu hỏa chợt bị kéo xuống hơn nửa người, đồng nghiệp phía sau nắm chặt hai chân của anh ta kéo lại: “Nhanh đi nhanh đi! Nhanh lấy sợi dây!”

“Nắm chặt! Tuyệt đối đừng buông tay!”

“Cẩn thận đứa trẻ!”

Phía trên đỉnh đầu đã loạn hết cả lên.

“A!” Nhân viên cứu hỏa đau đến mức hét to một tiếng.

Cánh tay của anh ta bị trật khớp.

Chân mày của người đàn ông hơi run rẩy. Khi thấy người trẻ tuổi này cũng sắp bị mình kéo xuống, ông đột nhiên hô to: “Kéo đứa trẻ lên trước đi!”

Bình Luận (0)
Comment