Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 858

Chương 858

Chính là cảm giác này, cô chưa suy nghĩ rõ tình hình đã bị ném cả đi. Lại giống như lần đầu tiên xuất hiện ở đây, cô lại muốn dùng cách cực đoan này, khiến người đàn ông này giúp cô tháo xuống xiềng xích trên người, đi ra khỏi khuôn mẫu do cô tự đặt ra cho mình, để từ đó về sau, cô sẽ không còn giống mình nữa.

Khi ngón tay kia mơn trớn từ vành tai cô tới cổ cô, lại một đường di chuyển xuống phía dưới, Vy Hiên bỗng nhiên nắm lấy.

Cô hạ mí mắt xuống, nói: “Tôi không muốn thay đổi gì cả.”

Cứ vậy đi, duy trì khoảng cách an toàn với anh là tốt nhất.

Anh híp mắt lại, nắm cằm của cô và ép cô phải nhìn thẳng vào mình: “Trong lúc cô trở nên tham lam, tôi cũng biết.”

Vy Hiên kinh ngạc.

Anh chủ động lùi ra, giọng nói lại trở nên lạnh nhạt: “Cứ tính là trao đổi đồng giá cũng được, bữa trưa giao cho cô.”

Anh quay người đi vào phòng, Vy Hiên ngồi yên tại chỗ. Gió nổi lên, thổi cho tóc cô rối bời.

Cô ra sức cào cào tóc, cũng không biết đang ra sức với ai, cuối cùng chỉ có thể chán nản đi theo vào phòng. Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra thì thấy được bên trong trống rỗng.

Cô quay lại phòng khách nhưng anh không có ở đó. Cô cầm lấy cái túi: “Gần đây có chợ không?” Cô nhìn lên trên tầng và hỏi.

“Ra khỏi khu căn hộ đi về phía bắc…”

Giọng anh vang lên, người cũng đã đi xuống tầng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như muốn chui vào trong cơ thể cô vậy: “Tôi đi cùng cô.”

“Không cần.” Cô tránh tầm mắt của anh, kéo cửa kính ra: “Tôi nhận biết phương hướng không tệ, sẽ tìm được thôi.”

Anh dường như không nghe được, cầm chìa khóa và ví trên bàn lên, tay cầm theo áo khoác lại đi ra ngoài, khóa cửa lại.

Hai người một trước một sau đi ở trong khu căn hộ. Vy Hiên cảm thấy không được tự nhiên, cố ý kéo dài khoảng cách với anh.

Anh mới đi được mấy bước đã dừng lại, quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt có phần ghét bỏ: “Cô sợ tôi ăn thịt cô à? Cho dù có muốn ăn, cũng sẽ không ăn ở trên đường. Cô lo lắng gì chứ?”

Vy Hiên đỏ mặt, giống như giận dỗi bước nhanh hơn, khi vượt qua anh cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Khi cô đi lướt qua người, môi anh hơi cong lên không dễ nhận ra, áo khoác vẫn cầm trong tay, chiếc áo sơ mi trên người anh trắng đến chói cả mắt.

Anh không lạnh à?

Vy Hiên buồn bực. Nhưng nghĩ lại thì anh có lạnh hay không có liên quan gì đến cô?

Lúc này, những người già trong khu căn hộ đều thích đi ra ngoài phơi nắng, chỉ đi vài ba bước là có thể gặp được bọn họ. Bọn họ thảo luận về vườn nhà mình trồng mai vàng hoặc cây sơn trà. Có người nhận ra Liên Cẩn Hành nên mỉm cười đánh tiếng, anh cũng lễ phép trả lời.

Có người hỏi: “Ngài Liên, ai vậy? Cô gái này thật xinh đẹp a! Đã tốt nghiệp chưa thế?”

Vy Hiên giơ tay vuốt vuốt phần tóc mái với ý định giấu vẻ ngượng ngùng. Cô đã từng này tuổi còn có thể bị nhận nhầm thành học sinh, ít nhiều cũng có chút lúng túng đấy.

Lúc này, người đàn ông phía sau đi tới, bàn tay to đặt ở đỉnh đầu cô và xoa nhẹ tóc cô, làm rối phần tóc mái anh mới cắt cho cô, nhàn nhã nói: “Đây là con người họ hàng, trường học nghỉ nên qua chỗ cháu chơi mấy ngày.”

“Vậy thì phải chiêu đãi cho tốt đấy. Ôi, học sinh bây giờ đúng là khổ! Cháu trai cả nhà chúng tôi cũng vậy đấy…”

Bình Luận (0)
Comment