Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 875

Chương 875

Ra khỏi nhà, bắt xe buýt.

Sau khi đến Kathmandu cô mới phát hiện, bầu trời trong nước màu xanh da trời, có một cảm giác ám khói, nhưng không bằng màu nước biển xanh thẳm, bao la bát ngát ở nơi đó.

Bởi vì đi làm vào lúc sáng sớm, nên trên xe không có nhiều người, cô ngồi xuống một chiếc ghế đơn cạnh của sổ. Chiếc xe chạy đều đặn, dừng hết trạm này đến trạm khác, mí mắt Vy Hiên bắt đầu trùng xuống.

Không biết từ lúc nào, có hai học sinh đứng bên cạnh cô. Một người đang đeo tại nghe, xem Video trên điện thoại một cách chăm chú. Cô bạn bên cạnh lại gần hỏi: “Đang xem gì thế?”

“Một Video được quay bởi một người ở sân bay…..nghe rất hay, cậu nghe thử đi…..” Vừa nói, cô vừa tháo một bên tai nghe, đưa cho bạn mình.

“Oa, hay quá…..Nghe hay thật đấy….”

“Mà….Cậu có thấy, bộ dáng lúc cô ấy kéo đàn rất đẹp không?”

Mơ màng nghe thấy tiếng đài báo đã đến trạm dừng, Vy Hiên mở mắt, nhìn thấy cảnh đường quen thuộc ngay lập tức đứng dậy, xuống xe.

Đi vào trong tòa nhà văn phòng, nó thật sự yên tĩnh khi chưa đến giờ làm việc. Sau khi chào hỏi bảo vệ và nhân viên lễ tân, cô đi thẳng về phía thang máy.

Nhân viên lễ tân lộ ra một tia hồ nghi khi nhìn thấy cô, sau đó nhanh chóng lôi điện thoại ra chứng thực….

Lúc chờ thang máy, Hy Viên lại nhận được một cuộc gọi của Bảo Ngọc, giọng cô ấy hơi kích động hỏi: “Vy Hiên! Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Sắp đến tòa soạn rồi.” Khi cánh cửa thang máy mở ra, Hy Viên đi vào trong: “Bảo Ngọc, có chuyện gì không?”

“Vy Hiên! Cậu nghe tớ nói! Cậu…..”

Trong điện thoại bắt đầu xuất hiện tạp âm, nửa ngày cũng không nghe được gì, Vy Hiên bất lực nói: “Tớ đang ở trong thang máy, tín hiệu không tốt lắm, đợi tớ đến văn phòng sẽ gọi lại cho cậu nhé.”

Ra khỏi thang máy, Vy Hiên đi thẳng đến tòa soạn, mới bước đến cửa thì gặp được chị Trương, cô vội vàng đi vào: “Chị Trương, thật ngại quá, em nghỉ phép mấy hôm, bản thảo bài phỏng vấn em sẽ nhanh chóng đưa cho chị.”

Chị Trương sững sờ một lúc, quay đầu kêu lên: “Là Vy Hiên!”

Mọi người đang làm việc bên trong đều ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Phạm Vy Hiên, tất cả đều chạy ra: “Vy Hiên! Cuối cùng cô cũng về rồi!”

“Vy Hiên, mau mau nói cho chúng tôi, cô gái trong video kia có phải cô không?”

“Đúng rồi! Mau mau nói! Gọi điện cũng không nghe, làm mọi người sốt ruột muốn chết……”

Vy Hiên bối rối: “Video gì?”

“Trời ạ, em không biết hả?” Chị Trương vội kéo cô đến trước máy tính, nhấp vào trang web vào Facebook: “Em xem! Bây giờ em đang rất nổi đó!”

Cô mở Video lên, chỉ vào người bên trong, nói: “Là em!”

Vy Hiên nhìn nó, đây chẳng phải là cảnh cô thực hiện được giấc mơ chơi đàn của mình ở sân bay hôm trước sao?

Trong Video, Vy Hiên an nhiên, yên tĩnh ôm lấy cây đàn cello, vẻ mặt tập trung. Mái tóc dài lặng lẽ che lên má cô, ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu vào, xóa tan đi nét buồn bã trên gương mặt cô. Cùng với tiếng đàn du dương, trầm bổng, tạo cho cô một vẻ đẹp hoàn hảo.

Vy Hiên nghẹn họng: “Sao có thể…. Sao lại xuất hiện trên mạng?”

“Đấy! Tôi đã nói là Vy Hiên mà!” Chị Trương vô cùng vui vẻ, hướng về phía cô giải thích: “Chị nói cho mà nghe, Video này bây giờ rất hot! Mọi người trên mạng đều kêu gào tên em đó!”

Bình Luận (0)
Comment