Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 882

Chương 882

Tập Lăng Vũ lang thang bên ngoài, trên mặt đất dưới chân đầy tàn thuốc. Kể từ khi vào Danh Sáng đến giờ, cũng coi như là đã nhiều lần bàn chuyện kinh doanh với hơn mười một con số, nhưng hiện tại đây là lần đầu tiên lo lắng thế này!

Ngộ nhỡ, cô từ chối tha thứ cho anh thì phải làm sao?

Tập Lăng Vũ càng phiền chán hơn, ngồi xổm bên đường, định châm thêm một điếu thuốc nữa nhưng lại phát hiện hộp thuốc lá đã trống không.

Anh đứng dậy, liếc nhìn cửa hàng tiện lợi đối diện, nhảy qua lan can và đi qua đường.

Đẩy cửa bước vào, anh chỉ vào hộp thuốc lá trên quầy sau đó rút ví tiền ra.

Người trông quầy là anh Chu, vừa nhìn thấy anh, anh ấy nhiệt tình chào hỏi: “Ơ, cậu không phải là em trai của Vy Hiên à? Ha ha, đã lâu không thấy cậu qua đây rồi!” Anh ấy thu tiền sau đó đưa tiền thừa lại, không thấy anh đang chậm chạp không nhận lại.

Anh Chu ngẩng đầu lên, đập vào mắt anh là một đôi mắt đen ảm đạm. Anh Chu sững sờ.

Tập lăng Vũ lúc này không hề mỉm cười, thong thả ung dung lấy lại thuốc lá và tiền. “Cô ấy không nói cho anh biết phải không?”

Anh Chu nhìn anh lẩm bẩm: “Nói cái gì cơ?”

“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Lúc nói điều này, Tập Lăng Du rất kiêu ngạo, hất cao cằm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nét mặt tràn ngập hi vọng được người khác tôn thờ như thần thánh.

“Cậu là … bạn trai của Vy Hiên sao?”

Anh Chu thực sự rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức cười và nói: “Ôi chao, chẳng trách được! Tôi thường thấy hai người đi ra đi vào … Xin lỗi, xin lỗi, là tôi đã hiểu nhầm rồi!”

Tập Lăng Du có vẻ khá hài lòng, vẫy bàn tay to: “Không sao đâu.”

Anh Chu rất nhiệt tình. Chuyện trò qua lại không ngừng: “Con người Vy Hiên vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp, còn rất nhiệt tình. Cậu là bạn trai thì nên đối xử tốt với cô ấy!”

Anh mắt Tập Lăng Vũ liếc nhìn anh ấy, ý như đang nói: “Vẫn còn cần anh phải dạy à?”

“Nhìn cậu trẻ tuổi như vậy, cậu và Vy Hiên…” Nhưng sợ việc tò mò chuyện riêng của người khác sẽ khiến đối phương không hài lòng, anh Chu ngay lập tức chuyển chủ đề cuộc trò chuyện: “Ha Ha, bây giờ cũng rất phổ biến tình chị em. Chỉ cần hai bên chân thành, tuổi tác không phải là vấn đề!”

“Anh cũng nghĩ vậy à?” Tập Lăng Vũ nheo mắt nhìn anh, anh Chu gật đầu: “Tất nhiên rồi!”

Tập Lăng Vũ mỉm cười để thể hiện mình cũng đồng ý với anh Chu. Nhìn không ra người như anh ấy mà cũng có chút sáng suốt.

Anh dựa vào trước quầy của anh Chu, uể oải nói: “Tôi cũng nói như vậy với cô ấy, nhưng cô ấy dường như vẫn luôn khá để ý đến chuyện này, khiến cho tôi luôn lo lắng, sợ rằng cô ấy sẽ bỏ rơi tôi vì nhỏ tuổi hơn cô ấy … ”

Nói xong, lông mày anh cũng nhíu lại.

Chuyện này thực sự là một vấn đề gây phiền nhiễu.

Anh Chu rất ngạc nhiên. Thông thường chẳng phải là phụ nữ sẽ lo lắng về chuyện này sao? Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt anh vừa cao to lại đẹp trai, nhìn thế nào cũng giống như con trai của một nhà giàu có, vậy mà vẫn còn phải lo lắng về việc bị bỏ rơi sao?

Anh Chu tốt bụng an ủi: “Cậu cố gắng nói chuyện với cô ấy, nói hết ra những gì cậu nghĩ trong lòng. Chuyện hai người đều có tình cảm tốt đẹp với nhau quan trọng hơn bất cứ điều gì.”

Mấy ngón tay Tập Lăng Vũ vô thức gõ lên trên quầy, nét mặt không hề có chút tươi cười nào: “Nhưng bây giờ lại xuất hiện một kẻ bỉ ổi … một kẻ bị ổi khiến người ta vô cùng chán ghét!”

Bình Luận (0)
Comment