Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 904

Chương 904

Vy Hiên mím môi, cảm giác bị vũ nhục trí tuệ, đập vào tay anh: “Khỏi rồi!” rồi cô xoay người muốn đi, cảm thấy thật sự ảo não với cảm xúc nói không rõ làm loạn không rõ trong lòng!

Liên Cẩn Hành hồ nghi nhìn cô, có chút không hiểu.

Có lẽ là ứng nghiệm của việc nói dỗi, khi Vy Hiên bước tới bậc thang cuối cùng thì đột nhiên bước hụt, cả người nhào xuống dưới.

“A!”

Khả năng giữ thăng bằng của Vy Hiên vốn kém, loạng choạng vài bước cũng không đứng vững ngã nhào lên đất.

Bên cạnh lập tức có tiếng cười trộm, mấy người đi qua không đưa tay đỡ thì thôi, thậm chí còn lấy điện thoại chụp cô liên tục không ngừng, mơ hồ còn có thể nghe thấy vài chữ “đăng face”.

Vy Hiên cứng ngắc nâng người dậy, khuôn mặt đỏ bừng, mà vừa hay người đàn ông cũng đã đi tới, ngồi xổm xuống nhìn cô, nghiên cứu một lát rồi cuối cùng tổng kết: “Xem ra… là thích thật.”

Vy Hiên cắn môi, hai tay chống trên đất muốn đứng dậy.

Anh đưa tay, có vài phần ý ban thưởng: “Này.”

“Không cần!” Vy Hiên tức giận đứng lên, không thèm nhìn anh, bây giờ mới phát hiện thì ra người nhìn đàng hoàng đứng đắn khi xấu xa mới là đáng ghét nhất!

Đúng lúc này cô bỗng sững sờ.

Liên Cẩn Hành khom eo, dùng găng tay da thay cô phủi sạch đầu gối giống như dỗ dành một đứa bé, vừa phủi vừa nói: “Lớn thế này rồi đi đường cũng có thể bị ngã.” Khoé môi anh cong lên, không nhanh không chậm nói, có chút trêu chọc: “Nếu không phải em nói trước với tôi thì tôi thật sự sẽ cho rằng não em bị khuyết thiếu bẩm sinh.”

Vy Hiên: “…”

Có ai an ủi người khác thế không?

Sau đó anh đứng dậy phủi sạch sẽ chỗ bẩn trên áo khoác, anh còn tỉ mỉ đến mức dùng ngón tay vén lại tóc mái hỗn loạn của cô.

“Được rồi.” Anh nói.

Vy Hiên mất tự nhiên di rời ánh mắt, khó chịu một lúc mới nói một câu: “Tôi biết nhìn đường!”

Liên Cẩn Hành gật đầu: “Ừm, nhìn ra được.”

Vy Hiên không nói gì, có chút không muốn nói nhiều thêm với anh, sẽ rất thất bại.

“Đợi ở đây đi.” Anh nói: “Tôi lái xe tới.”

Cô muốn nói không cần nhưng chân dài của anh đi vài bước đã vào bãi đỗ xe. Vy Hiên cũng mới chú ý tới chắc hẳn sáng nay anh đã về nên mới lái xe tới.

Nói như vậy, cả đêm anh không ngủ à.

Trong lòng mơ hồ có chút bất an, nghĩ tới âm thanh vang lên bên tai tối qua, đứt quãng, nhẹ giọng an ủi, dỗ dành…

Vy Hiên đứng tại chỗ, mím môi, cau mày.

Cô cho rằng đó chỉ là mơ.

Anh đã lái xe tới, cô lên xe thấy ấm áp hơn nhiều, điều hoà phát ra tiếng kêu nhè nhẹ, trong không gian nhỏ hẹp yên lặng thì rất dễ chịu.

Liên Cẩn Hành khởi động xe, lơ đãng nhìn vào gương xe rồi dần chau mày lại.

Lái ra khỏi bãi đỗ xe, khi hoà vào dòng xe cộ, anh lại bật đèn chuyển hướng rồi dừng xe bên đường: “Em ngồi đây một lát.” Nói xong anh tháo dây an toàn xuống xe.

Bình Luận (0)
Comment