Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 906

Chương 906

Tiểu Vương hớn hở liên tục cảm ơn anh: “Ái chà, được vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Liên quá! Trước kia nhiều lần gây chuyện là do tôi có mắt mà không có tròng! Cảm ơn tổng giám đốc Liên.”

Liên Cẩn Hành xoay người đi, điềm nhiên nói: “Phía nhà họ Trình có hành động gì thì ngay lập tức báo cho tôi.”

“Chuyện này không khó! Xin cứ yên tâm!”

Liên Cẩn Hành vừa quay vào xe thì Vy Hiên liền tức khắc ngồi thẳng lưng, cô làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà nhìn nhìn cửa sổ xe: “Anh…sao lại dính dáng tới anh ta chứ?”

“Giữa doanh nghiệp và bên truyền thông cũng nên xây dựng một mối quan hệ hòa hảo.” Liên Cẩn Hành nửa thật nửa đùa trả lời cô, anh lái xe hòa vào dòng giao thông trên đường, một tay cầm vô lăng một tay xoa xoa cằm, thì thào nói: “Hóa ra… lúc em giận dữ cũng rất là đáng sợ đó chứ…”

Khuôn mặt của Vy Hiên phút chốc đỏ bừng, cô ngồi bên cạnh ngại đến nỗi không dám nhìn ai: “Anh ta không ít lần theo dõi tôi… Tôi nghĩ lần này cũng giống vậy…” Giọng của cô càng lúc càng nhỏ.

Liên Cẩn Hành nhướng này, anh ngoảnh đầu nhìn cô: “Cho nên nói em làm vậy là vì tôi sao?”

Vy Hiên cúi mắt rồi ỉu xìu trả lời anh: “Trước kia anh luôn giúp tôi, tôi cũng muốn bảo vệ anh một lần này chứ!”

Anh khẽ cong môi lên, tay vẫn lái xe một cách thông thạo, trong lòng dường như có chút rung động.

Đây là lần đầu tiên có người mở miệng nói muốn bảo vệ anh, đã vậy còn là một cô gái.

Cái cảm giác này cũng rất tốt.

Không khí im lặng lại bao trùm trong phòng bệnh, cảm giác bức bối đến độ khiến người ta khó lòng hô hấp.

Trương Thanh Đình đứng bên giường, lông mày cau chặt lại: “Tại sao phải làm như vậy?” Anh hỏi.

Ánh mắt Dương Mạn Tinh cũng chẳng hề né tránh, cô không e dè gì mà đón nhận ánh nhìn của anh, rồi cô chậm rãi nâng phần cổ tay đang bị băng kín như bưng lên, miệng nói: “Anh nhìn bức tượng này thẫn thờ, em biết anh đang nhớ về cô ta… Em chẳng thể trộm thay được kí ức của anh, cũng chỉ đành dùng màu sắc của riêng em bao trùm nó, dùng cách của riêng mình để thức tỉnh anh!”

Cô nói một cách kiên quyết, không hề có chút do dự.

Trương Thanh Đình hoảng hốt, anh không ngờ lý do của cô lại đơn giản đến như vậy, rồi cũng điên cuồng đến như vậy! Anh lắc đầu lùi về sau vài bước như thể vẫn chưa từng hiểu rõ cô gái kia: “Cô điên rồi sao?”

“Đúng vậy, em điên rồi.” Dương Mạn Tinh buông thõng cánh tay rồi bình tĩnh gằn rõ từng tiếng: “Trương Thanh Đình, em đã cho anh cơ hội rồi, đều là do anh chọc giận em.”

Khuôn mặt Trương Thanh Đình như hóa đá, cổ anh như đang bị Dương Mạn Tinh bóp nghẹn đến nỗi không thể phát ra dù chỉ một âm tiết.

“Khi anh nói rằng muốn bắt đầu lại mọi thứ, anh biết em đã quyết tâm như thế nào không?”

Trương Thanh Đình vẫn im như thóc, anh đứng lặng trước mặt cô như thể đang đợi sự phán quyết cuối cùng.

Dương Mạn Tinh cúi mắt: “Anh không biết cũng không sao hết, chuyện đó không quá quan trọng đâu, con người sống trên đời luôn phải hướng về phía trước mà.” Nói đoạn cô ngước mắt nhìn về phía anh: “Thanh Đình, em vẫn luôn tiến về phía trước, còn anh thì sao?”

Hai tay Trương Thanh Đình siết chặt, cả người căng cứng như thể đang bị bó chặt bởi một lớp áo giáp: đến nơi đâu cũng gai góc tự vệ, đến nơi đâu cũng nặng nề không thôi.

Cô nói: “Thanh Đình, đừng để em phải chờ quá lâu.”

Bởi vì, sẽ rất mỏi mệt.

Vốn là muốn đưa Vy Hiên về nhà, nhưng Liên Cẩn Hành quay đầu nhìn thấy cô đang ngủ say trên ghế từ lúc nào thì đổi ý, anh quay xe chạy về phía công ty.

Bình Luận (0)
Comment