Editor: AliBeta: Mạc Y Phi
Năm mới, bắt đầu cung yến, mặc dù trong hoàng cung gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không vì vậy mà cung yến trở nên ảm đạm, các cung nữ vẫn giăng đèn kết hoa như cũ, giống như mùi khói thuốc súng trước đó có vẻ như chưa từng xảy ra.
Mạnh Uyển với tư cách là Thái tử phi, năm nay may mắn đi theo Hoàng hậu học tập chuẩn bị cung yến, nàng đứng bên cạnh Hoàng hậu nhìn bà sắp xếp đâu vào đấy, trong lòng thầm nghĩ, tầm này sang năm có lẽ nàng đã rời khỏi kinh thành rồi, những thứ này có học hay không cũng không còn quan trọng nữa.
"Thái tử phi đang nghĩ gì vậy, có vẻ không tập trung cho lắm." Trần hoàng hậu thản nhiên nói, "Sau này con trở thành Hoàng hậu, những điều này rất cần thiết, con nên chú ý học thì hơn, nếu xảy ra sai sót thì sẽ rất mất mặt người hoàng gia."
Mạnh Uyển cúi đầu xuống: "Thiếp thân biết sai rồi, mẫu hậu giáo huấn rất đúng."
Trần hoàng hậu lui ra phía sau, nhìn thoáng qua bụng của nàng, cao giọng nói: "Có câu này, bổn cung muốn nói với con, tuy bây giờ con đang mang thai, nói thế này có vẻ hơi vô tình nhưng Thái tử không không giống với người bên ngoài, con nên bao dung hơn."
Mạnh Uyển nhìn về phía Trần hoàng hậu: "Mọi việc xin nghe mẫu hậu dạy bảo."
Trần hoàng hậu mời nàng ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Hiện tại con cũng đã mang thai rồi, tuy không biết là nam hay nữ, nhưng tuyệt đối đều là con vợ cả của Thái tử, cực kỳ tôn quý. Bây giờ con đang mang thai, lại không nên chung phòng, con cũng nên chọn cho Thái tử mấy mối hôn nhân tốt rồi."
Mạnh Uyển ngây người, chuyện này trước kia Trần hoàng hậu đã từng nói qua, nhưng sau đó cũng không giải quyết được gì, lần này lại nhắc lại chuyện cũ, rõ ràng là không cho phép từ chối.
"Bổn cung nghĩ thân thể của con là quan trọng nhất, tự mình làm thì có chút mệt nhọc, cho nên bổn cung đã chọn hộ con rồi." Trần hoàng hậu cất cao giọng nói, "Tất cả vào đi."
Mạnh Uyển nhìn về phía cửa điện, bốn thiếu nữ như hoa như ngọc bước từ bên ngoài vào, tất cả đều ngoan ngoãn quỳ xuống hành đại lễ.
"Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Thái tử phi."
Trần hoàng hậu nói: "Những người này đều là các thiếu nữ chưa gả trong từng nhà đại thần, tính tình dịu dàng, gia thế cũng không đe dọa đến con, về sau tiến vào Đông Cung, con cũng dễ khống chế." Bà nhìn về phía Mạnh Uyển, "Thái tử phi cảm thấy thế nào?"
Mạnh Uyển cười lớn, nói: "Hoàng hậu nương nương tuyển người, đương nhiên là vô cùng tốt rồi."
Trần hoàng hậu khẽ cười, lên tiếng: "Vậy là được rồi, việc này không nên chậm trễ, bổn cung sẽ truyền chỉ đến Đông Cung, mấy ngày sau sẽ đưa mấy nàng qua, Thái tử phi có ý kiến gì không?"
Mạnh Uyển có chút chần chừ: "Mấy ngày gần đây Thái tử điện hạ luôn bận rộn chính sự, thường xuyên đi sớm về trễ, không bằng mẫu hậu chờ một chút, đợi thiếp thân trở về bàn bạc qua với điện hạ, mấy ngày sau sẽ cho các nàng vào cửa."
Trần hoàng hậu nhíu mày, nói: "Nếu bàn bạc thì Sâm nhi sẽ đến tìm bổn cung nói không muốn! Thái tử phi, con không nên như thế, trước đó bổn cung đã nói với con những gì, con quên hết rồi sao?" Bà trực tiếp làm chủ, "Quyết định là ngày kia, không thể kéo dài được nữa."
Mạnh Uyển đành phải nói: "Vâng, thiếp thân tuân chỉ."
Bốn thiếu nữ cũng hành lễ lần nữa.
"Được rồi, tất cả lui ra đi, bổn cung mệt mỏi." Trần hoàng hậu đè tay lên thái dương.
Mạnh Uyển cáo từ rời đi, bốn thiếu nữ đi sau lưng nàng, có chút sợ hãi.
Mạnh Uyển quay đầu nhìn lại, khẽ cười một tiếng, quay trở lại Đông Cung.
Đêm đến, Triệu Sâm trở về, mang cho nàng một tin tức.
"Mẫu thân Tô phò mã mạo phạm công chúa, buổi sáng hôm nay bị Hoàng Thượng xử lý rồi." Triệu Sâm ngoài cười mà trong không cười, "Người Tô gia chẳng phân biệt được nặng nhẹ, tuy nói là con dâu, nhưng cũng là công chúa, cũng dám mạo phạm người hoàng gia, đầu óc vứt đến nơi nào rồi không biết?"
Mạnh Uyển khẽ cười: "Dường như điện hạ rất vui mừng với chuyện này."
Triệu Sâm cười nói: "Nương tử không thấy vui sao, dựa theo tính cách của Tô phò mã, không cần chờ đến ngày mai, tuyệt đối sẽ vì mẫu thân mà lại xúc phạm công chúa, đến lúc đó cái chức danh phò mã và quan chức, sợ là đều giữ không được."
"Điện hạ đang muốn Tô phò mã thân bại danh liệt sao?" Mạnh Uyển thích
thú nói.
Triệu Sâm nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng hỏi: "Nàng đau lòng sao?"
Mạnh Uyển lắc đầu: "Không đau lòng, người kia đã còn không có liên quan gì đến ta nữa rồi, điện hạ muốn làm gì thì cứ làm đi."
Triệu Sâm gật đầu, một lát sau lại nói: "Nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?"
Mạnh Uyển đảo mắt, cười cười: "Không có."
Triệu Sâm đành phải ép hỏi nàng: "Hôm nay nàng đi gặp mẫu hậu mà lại không có chuyện gì sao?"
Biết rõ còn muốn ta nói á? Ta cứ không nói đấy.
"Không có việc gì." Mạnh Uyển nói xong, nhân tiện lảng sang chuyện khác, "Mệt mỏi quá, hôm nay đứng rất lâu nên chân đều sưng lên, ta đi nằm đã."
Triệu Sâm vội vàng nhìn theo bóng lưng của nàng, thấy nàng ngậm miệng không nói chuyện thì hờn dỗi.
Sự việc quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Triệu Sâm, ngày hôm sau, Tô phò mã và công chúa ầm ĩ đến tận tai Hoàng thượng, gần sang năm mới, còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hoàng Thượng tức giận, phạt tất cả mọi người, kể cả công chúa.
Công chúa kêu gào muốn ly hôn với phò mã, nếu Hoàng Thượng không đồng ý thì sẽ tự sát, mẹ đẻ của công chúa là Thục phi cầu xin hoàng thượng cả buổi sáng, Hoàng Thượng mới chấp nhận.
Lần này, cuộc đời của Tô phò mã coi như xong rồi, người nhà bị Hoàng thượng đày quay về Tê Hà, cả đời không được vào kinh, cũng như làm quan.
Lúc Mạnh Uyển nhận được tin tức, đã vào đêm, ngày mai là thời gian diễn ra cung yến, đêm nay bọn họ được nghỉ ngơi sớm để tinh thần được thoải mái.
Nằm ở trên giường, Mạnh Uyển ở bên cạnh thấy Triệu Sâm, Triệu Sâm nhắm mắt lại, giống như ngủ rồi, thật ra vẫn chưa ngủ.
Một lát sau, Mạnh Uyển nói: "Điện hạ định bao giờ dẫn ta rời khỏi kinh thành?"
Triệu Sâm quả nhiên không ngủ, nhanh chóng trả lời: "Sau năm mới chúng ta sẽ đi."
Mạnh Uyển thở dài, vẫn quyết định nói chuyện kia ra: "Hôm ấy ta đi gặp Hoàng hậu, bà muốn truyền chỉ ban cho chàng bốn mỹ nữ."
Triệu Sâm mở mắt ra nhìn về phía nàng, nhìn không chớp mắt: "Cuối cùng nàng cũng chịu nói rồi."
"Vì sao biết rõ mà cứ muốn ta nói ra làm gì?" Mạnh Uyển khó hiểu.
Triệu Sâm trầm mặc một lúc lâu, mới từ từ lên tiếng: "Bởi vì ta nghĩ nàng sẽ vì ta mà khẩn trương."
Mạnh Uyển dở khóc dở cười, cúi đầu xuống nhắm lại mắt, Triệu Sâm nhìn nàng, dịu dàng nói: "Nàng yên tâm, ngày mai mẫu hậu sẽ không còn tâm trạng đó nữa."
Mạnh Uyển ngạc nhiên, khẽ hỏi: "Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Triệu Sâm thần thần bí bí không chịu nói, nhắm mắt lại, khẽ cười: "Ngủ đi, mai sẽ biết."
Mạnh Uyển tiếp tục hỏi: "Điện hạ sẽ bị thương sao?"
"Không biết."
"Sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Không biết."
"Người khác sẽ xảy ra chuyện?"
"Ừ."
"Chàng sẽ bỏ ta mà đi sao?"
"Không biết."
"Vậy là tốt rồi."
Đây là câu nói cuối cùng của Mạnh Uyển trong đêm nay.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, nàng vẫn rất lo lắng, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Nhưng mà, cho đến lúc cung yến bắt đầu, vẫn tĩnh lặng như cũ.
Bốn vị mỹ nữ được hoàng hậu chọn được sắp xếp ngồi ở sau lưng phụ thân, Mạnh Uyển nhìn Triệu Sâm bên cạnh mình, lại theo Triệu Sâm nhìn về phía hai chân tàn phế của Hiền Vương, hắn vô cùng tiều tụy, toàn thân lộ ra hương vị tàn bạo, dường như chỉ cần vô tình liếc nhìn cũng bị khí thế trên người hắn đâm một nhát thật đau, Mạnh Uyển nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Triệu Ân nhìn Triệu Sâm, nghĩ tới thủ đoạn hủy hoại chân của mình thì cực kỳ tức giận, Chu Tinh nhìn thấy lập tức nói: "Vương gia, chàng đừng như vậy."
Triệu Ân hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, vốn định bưng chén rượu lên uống một ngụm nhưng hắn phát hiện trong ly lại là trà.
"Chuyện gì xảy ra đây? Tại sao lại là trà?" Trong phút chốc hắn ném ly trà đi, quát lớn cung nữ đang chăm sóc ở phía sau lưng, "Rượu đâu? Vì sao người khác đều là rượu, bổn vương lại là trà?!"
Cung nữ cúi đầu nói: "Bẩm Vương gia, là Thái tử điện hạ sai nô tì đổi thành trà cho người, Thái tử điện hạ nói, chân Vương gia bị tật, uống rượu không có ích gì, chỉ làm bệnh tình nặng thêm, cho nên..."
"Thái tử?"
Triệu Ân dứt khoát ném ấm trà và chén trà ra sau lưng, ấm trà rơi xuống, vỡ thành những mảnh vỡ sắc nhọn.
Ánh mắt Triệu Ân nhìn Triệu Sâm ngày càng âm u, đúng lúc này Triệu Sâm đi qua, vẻ mặt khiêu khích, giống như cười mà không phải cười, dường như đang nói: Bây giờ đến cả việc ngươi uống gì cũng phải tùy theo sự sắp xếp của ta, ngươi còn có thể làm gì được đây?
Triệu Ân vô cùng phẫn nộ, trải qua một thời gian dài kìm nén, tất cả nỗi hận thù đều tuôn trào mãnh liệt, hắn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, dùng toàn bộ sức lực đâm về phía Triệu Sâm, Triệu Sâm đã sớm đề phòng, ngay lập tức tránh được.
"Nhị hoàng huynh, huynh làm gì vậy?!"
Vẻ mặt Triệu Sâm không thể tưởng tượng nổi, còn bước về phía trước, Triệu Ân thầm nghĩ, dù sao cả đời này của hắn cũng bị hủy rồi, cũng không thể để Triệu Sâm sống an nhàn được.
Vì vậy Triệu Ân lại dùng nhuyễn kiếm đâm về phía Triệu Sâm, Triệu Sâm rút kiếm của thị vệ ra ngăn cản, Triệu Ân bị lực đạo của hắn chặn lại, thân thể bị đánh bật ra, cái ót vừa vặn tiếp xúc với mảnh vỡ của ấm trà bị hắn ném đi, mảnh vỡ của ấm trà sắc nhọn đâm vào đầu hắn, khiến hai mắt hắn trợn lên, chết tại chỗ.
Hoàng Thượng nhìn thấy toàn bộ mọi việc, có chút phản ứng không kịp, đợi đến lúc kịp phản ứng thì lớn giọng nói: "Phản rồi! Phản rồi!" Hoàng Thượng tức giận đến nỗi phải che ngực, "Chuyện gì xảy ra vậy, mau đến xem
Hiền Vương làm sao, thái y, thái y đâu!!!"
Đều là con của mình, mặc dù không phải đứa mình yêu thương nhất, nhưng dù sao cũng là con ruột.
Hoàng Thượng nhìn về phía Triệu Sâm: "Có chuyện gì xảy ra thế, vì sao Hiền Vương lại đột nhiên rút kiếm?"
Triệu Sâm quỳ xuống nói: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng không biết, nhi thần mới chỉ dùng kiếm của thị vệ ngăn cản, Nhị hoàng huynh lại ngã xuống, phía sau đầu có vẻ như đã đập trúng cái gì đó!"
Lúc này thái y đã tới, thị vệ vội nâng thi thể của Triệu Ân lên cán, sợ hãi nói: "Bẩm bệ hạ, lúc Hiền Vương ngã xuống, cái ót đâm vào mảnh vỡ của ấm trà, đã..."
Tuy không nói hết nhưng sự thật đã rất rõ ràng, Chu Tinh và Đức phi khóc đến nỗi như muốn chết đi, người ngoài nhìn vào mà hốc mắt cũng phải đỏ lên.
Triệu Sâm suy sụp tinh thần quỳ xuống, có vẻ cũng rất đau lòng.
Chu đại phu khiếp sợ nhìn tình huống này, hỏi: "Tại sao trong cung yến lại có mảnh vỡ của ấm trà?"
Cung nữ hầu hạ Triệu Ân run rẩy quỳ xuống nói: "Chu đại phu, mảnh vỡ kia là do Hiền Vương điện hạ lúc tức giận vô tình ném vỡ, vì Hiền Vương điện hạ thấy trong ly của mình không phải là rượu nên cực kỳ không vui, cũng vì thế..."
Chu đại phu lại hỏi: "Vì sao không để cho Hiền Vương uống rượu?"
Lúc này Triệu Sâm mới lên tiếng: "Là ta bảo cung nữ đổi thành trà, bệnh của Nhị hoàng huynh còn chưa khỏi hẳn, chân của hắn có tật, không nên uống rượu."
Mạnh Uyển nâng cao bụng to, cũng quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, Thái tử điện hạ cũng chỉ có ý tốt, không ngờ Hiền Vương lại không vui, phụ hoàng minh giám!"
Mạnh thừa tướng cũng phụ họa theo: "Thái tử phi nói có lý, lúc nãy người đột nhiên động thủ là Hiền Vương, Hiền Vương gặp chuyện không may cũng do bản thân Hiền Vương đập vỡ ấm trà, Hoàng Thượng, việc này không liên quan đến Thái tử điện hạ."
Hoàng Thượng mím môi, lại nhìn Triệu Sâm, Triệu Sâm đang quỳ thì hơi dịch về phía trước một chút, vẻ mặt mờ mịt: "Phụ hoàng, Nhị hoàng huynh làm sao vậy, người bảo Nhị hoàng huynh đứng dậy đi, Nhị hoàng huynh không thể chết được, không thể chết được..." Hắn lẩm bẩm nói, "Nếu hắn chết thì cả đời này ta sẽ áy náy!" Hắn lại đến bên cạnh thi thể của Triệu Ân, "Nhị ca, huynh tỉnh lại đi, huynh mau tỉnh lại!!!"
Chu Tinh phẫn nộ nói: "Thái tử không cần giả vờ giả vịt! Nếu thật sự Thái tử điện hạ có tình có nghĩa, hãy tự nhận lỗi rồi rời khỏi kinh thành, buông bỏ vị trí Thái tử đi!"
Lời này nói vừa ra, quần thần đồng loạt xôn xao, Binh Bộ Thượng Thư nói: "Hoàng Thượng, việc này nghìn lần không thể được, mới vừa rồi văn võ bá quan đều thấy rất rõ ràng, là Hiền Vương ra tay trước, Thái tử điện hạ phòng vệ thôi, Hiền Vương gặp chuyện không may không liên quan đến Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng minh giám."
Trần hoàng hậu cũng vội vàng nói: "Hoàng Thượng, Sâm nhi là đứa trẻ trọng tình nghĩa, Hoàng thượng là người rõ ràng nhất, nếu Sâm Nhi xảy ra chuyện gì, Xương Văn hoàng hậu trên trời có linh thiêng cũng sẽ không nhắm mắt được!"
Hoàng Thượng nghe xong bốn chữ "Xương Văn hoàng hậu" thì ngược lại vẻ mặt có chút dịu đi, dường như là không có ý định truy cứu, nhưng không khí xung quanh vẫn không được tốt lắm.
Đúng lúc này, Triệu Sâm bỗng nhiên nói: "Phụ hoàng, Hiền Vương phi nói đúng, mặc dù không phải nhi thần tự tay gây nên, nhưng Nhị hoàng huynh lại vì nhi thần mà chết, mặc dù nhị hoàng huynh động thủ trước, nhưng nhi thần cũng không nên dùng mười phần công lực để phòng vệ, phụ hoàng, xin cho phép nhi thần trao trả lại vị trí Thái tử, nhi thần nguyện ra đất phong sinh sống, thủ vệ cho đại quân ta trăm năm!"
Vừa nói hết câu, cả Hoàng Thượng và Chu Tinh đều kinh ngạc, Thái tử đang nói đùa sao? Chẳng lẽ đã sớm lập mưu từ trước?
Hoàng Thượng do dự nói: "Chuyện hôm nay, Thái tử cũng không cần quá mức tự trách, chuyện cũ đã qua..."
Triệu Sâm vội vàng nói: "Phụ hoàng! Cầu phụ hoàng đồng ý với nhi thần!
Nhi thần ở kinh thành một ngày, thì sẽ không thể yên tâm nổi một ngày, cầu xin phụ hoàng giải thoát cho nhi thần."
Đức phi và Chu Tinh đã khóc đến khàn cả giọng, nghe thấy vậy vội quỳ xuống: "Hoàng Thượng, nô tì cầu xin người, lấy lại công bằng cho Hiền Vương, Hoàng Thượng, nô tì phụng dưỡng người nhiều năm như vậy, một mực tận tâm tận lực, Hoàng Thượng không thể để cho nhi tử chết oan vậy được!"
Hoàng Thượng khó xử nói: "Nhưng mà..."
Mạnh thừa tướng bỗng nhiên nói: "Hoàng Thượng, việc này không bằng quyết định vào ngày khác, phế Thái tử là chuyện lớn, không phải dăm ba câu là quyết định được."
Trong lời nói ý chỉ Đức phi, cũng là Triệu Sâm.
Hoàng Thượng gật đầu, xem như đồng ý, phân phó hậu táng Hiền Vương rồi đen mặt rời đi, Triệu Sâm chậm rãi đứng lên, dựa sát vào Mạnh Uyển rồi cùng nhau đi, Trần hoàng hậu nhìn bóng lưng của bọn họ, không thể nói nên lời, có lẽ là cực kỳ tuyệt vọng.