Tái Thế Làm Phi

Chương 9

Chính sảnh phủ Võ An Hầu, Hầu gia và Lão phu nhân ngồi trên vị trí chủ vị. Lão phu nhân vẫy tay với Mạnh Uyển, Mạnh Uyển lập tức từ từ đứng dậy tiến tới. Đã là thiếu nữ mười bốn nên dáng người trổ mã không ít, nếu dùng sức lực thực của mình mà lao vào lòng lão phu nhân thì bà sẽ không thể đỡ được cho nên Mạnh Uyển điều khiển cơ thể mình, chỉ nhẹ nhàng dựa vào lòng lão phu nhân.

“Hơn một tháng không gặp, Uyển nha đầu càng ngày càng đẹp.” Lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của cháu gái, nói: “Nghe đường ca con nói, gần đây con đang học quy củ? Nhìn con lao lại đây như vậy, có thể thấy việc học quy củ này không mấy hiệu quả.”

Mạnh Uyển làm nũng đáp: “Lão phu nhân minh giám, Mạnh Uyển thật sự có học quy củ nhưng do lâu lắm không gặp lão phu nhân, trong lòng vô cùng nhung nhớ, nhất thời không khống chế được.”

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ nhận lỗi của cháu gái, lão phu nhân cười dài lên tiếng: “Nha đầu nhà con, miệng lưỡi ngày càng trơn tru, giống hệt phụ thân.”

Mạnh thừa tướng đang uống trà thoáng ngừng lại, liếc mắt nhìn đại nữ nhi mình hiểu rõ nhất, thản nhiên nói: “Con gái của con, đương nhiên là giống con rồi.”

Võ An Hầu hừ lạnh một tiếng: “Giống con là chuyện tốt sao?”

Bởi vì Mạnh thừa tướng không muốn tái giá, cũng không muốn chung phòng với Lâm di nương để sinh hạ con trai, Võ An Hầu rất không hài lòng với đứa con cả này, đến nay vẫn không nguôi giận, lúc nói chuyện sẽ không tự giác lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Mạnh thừa tướng thẹn trong lòng, cũng không phản bác, nâng chén trà lên nhàn nhạt kính, cúi đầu uống trà.

Võ An Hầu lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía Mạnh Nguyên Châu nói: “Hôm nay đại ca con ở lại, cả nhà chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, con bảo phu nhân của con lui xuống sắp xếp đi.”

Mạnh Nguyên Châu lập tức đứng lên đáp: “Vâng, phụ thân.” Dứt lời nhìn về phía chính thê Lý Thị, Lý Thị đứng dậy hành lễ với cha mẹ chồng, khom người đi xuống chuẩn bị.

Mạnh Uyển vẫn tựa vào lòng lão phu nhân, bà cúi người hỏi riêng nàng, chủ đề bỗng nhiên chuyển sang chuyện hôn sự của nàng.

“Gần đây con và Tam hoàng tử còn như trước không?” Khi lão phu nhân hỏi, mi tâm khẽ nhíu lại, rõ ràng là vô cùng lo lắng.

Mạnh Uyển thở dài đáp: “Để lão phu nhân lo lắng thay Uyển Uyển rồi, gần đây Uyển Uyển và Tam điện hạ tốt lắm, lão phu nhân yên tâm.”

Nghe cháu gái nói vậy, trên mặt lão phu nhân mới lại có ý cười, bà hạ giọng nói: “Mặc dù ta vẫn không  muốn con gả vào hoàng thất nhưng Tam hoàng tử này lại là một con rể hiếm thấy, nếu con có thể cùng hắn kết phu thê, âu cũng là một chuyện tốt.”

Mạnh Uyển cúi đầu, mạnh mẽ nắm lấy tay tổ mẫu, nhớ tới kết cục phải chết thê thảm kiếp trước, hốc mắt nóng lên.

Thật ra việc lớn một đời, nàng cũng không có chí lớn, nàng cũng không nghĩ đến chuyện phục thù, nàng chỉ hy vọng có thể trở thành một người có đầu óc thanh thản, không ngu ngốc, không để bị người xấu làm cho mờ mịt, có thể bù đắp những sai lầm kiếp trước cho người thân và người mình yêu, ở bên họ một đời.

Về phần Tô Ký Trần… người mà nàng vẫn chưa gặp lại, cho dù có gặp lại, nàng cũng sẽ không bỏ đi cùng hắn như trước kia.

Thật ra, nếu nghiêm túc suy nghĩ mà nói, Tô Ký Trần đồng ý bỏ qua chuyện làm môn khách của thừa tướng, bỏ qua một cơ hội tốt như thế để bỏ trốn với nàng, không tha thiết con đường làm quan, thực sự khiến người ta rất cảm động. Nhưng sau này bọn họ không thể cùng nhau giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu nên không thể viết nên một kết cục hoàn mỹ cho đoạn giai thoại tài tử giai nhân này.

Trái tim nổi loạn của nàng theo tuổi tác bắt đầu bình tĩnh, bắt đầu hối hận và nhung nhớ người thứ ba, mỗi lần viên phòng với hắn đều kháng cự, không chuyên tâm, vì thế hắn cũng bắt đầu thay đổi, xem như bọn họ đều có lỗi.

Song, bất luận kiếp trước bọn họ từng có khúc mắc gì, đến tột cùng là ai đúng ai sai thì đời này, hắn chỉ cần chú trọng phát triển con đường làm quan, về phần nàng sẽ bước thật tốt trên con đường của mình.

Ban đêm, gia yến, Mạnh Uyển ngồi bên cạnh Mạnh thừa tướng, phía sau hai người là Mạnh Nhu và Lâm di nương.

Rượu quá ba tuần, các trưởng bối bỗng nhiên bắt đầu nghị  luận về việc hôn sự của Mạnh Nhu. Nàng là trưởng nữ của Mạnh thừa tướng, năm tới đã đến tuổi cập kê, cũng là đến tuổi bàn chuyện hôn sự.

Mạnh Uyển ngẫm nghĩ, như vậy cũng tốt. Nàng ta sớm xuất giá thì hơn, không lại làm rối loạn việc của nàng, nàng có thể thanh tịnh một chút.

Nhưng Mạnh Nhu không muốn. Sau khi lão phu nhân nói xong, Mạnh Nhu thẹn thùng lên tiếng: “Lão phu nhân, Nhu nhi còn chưa nghĩ tới, còn muốn chăm sóc phụ thân, lão phu nhân và Hầu gia nhiều hơn.”

Mạnh Uyển nhàn nhạt nhìn qua, thầm nghĩ, trừ thỉnh an là việc bắt buộc, cả trăm năm cũng không thấy ngươi đi thăm bọn họ một chuyến, ở đâu ra chuyện muốn chăm sóc người khác?

Lão phu nhân quan sát biểu tình Mạnh Uyển, khẽ cười trong lòng, cao giọng nói: “Nha  đầu con cũng thật hiếu thuận, chỉ có điều con gái tới tuổi rồi nên xuất giá, nếu không lấy chồng ngược lại sẽ bị người ngoài nói rằng Hầu phủ và phủ thừa tướng chúng ta đối đãi với con không tốt. Con cứ yên tâm, dù sao chăng nữa tổ mẫu cũng sẽ không bạc đãi con, sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt.”

Trên mặt Mạnh Nhu không có bất cứ điều gì bất mãn, vẫn nhu thuận như trước đáp: “Đa tạ lão phu nhân.”

Chắc trong lòng đang hận đến nghiến răng nghiến lợi? Mạnh Uyển mỉm cười, im lặng dùng bữa. Tươi cười như vậy ở trong mắt Mạnh Nhu chẳng khác nào châm chọc.

Mối hôn nhân tốt? Có thể tốt đến thế nào? Làm chính thất của ai thì như thế nào? Nàng ta thầm nghĩ trong lòng muốn được gả cho người kia, dù có là một tiểu thiếp nhỏ bé cũng được… Mạnh Nhu hít vào một hơi, hai tay nắm chặt chiếc khăn, cứng cỏi cười phụ họa theo lời nói người khác. Ở tuổi này mà đã có sự nhẫn nại và dã tâm như vậy, thật không đơn giản.

Tiệc tan, Mạnh thừa tướng dẫn đường hồi phủ. Khi chuẩn bị rời cửa, Mạnh Trạch bỗng nhiên ngăn Mạnh Uyển lại.

“Đường muội.” Mạnh Trạch cười dài nói: “Dừng bước.”

Mạnh Uyển nhìn phụ thân đang lên xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại hỏi: “Trạch đường ca còn có chuyện gì?”

Mạnh Trạch đi đến trước mặt nàng thấp giọng đáp: “Trưa ngày mai, đường ca mang muội đi ra ngoài ăn uống được không?”

Mạnh Uyển có phần khó xử: “Phụ thân không cho muội tùy ý ra ngoài…”

“Muội cứ yên tâm, ta sẽ nói với đại bá.” Mạnh Trạch sờ sờ đầu nàng nói: “Nhớ đến đúng giờ, mau đi đi, đừng để đại bá chờ lâu.”

Mạnh Uyển không còn cách nào, đành phải rời đi.

Trong lòng nàng nghĩ, qua lại cùng Mạnh Trạch nhiều một chút cũng tốt, xem có thể kéo hắn về phe cánh của Triệu Sâm hay không, như vậy về sau sẽ không còn gì phải băn khoăn.

Song, nàng rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, căn bản không thể tính đến một điều đáng sợ hơn, chính là tại thời điểm nàng mười bốn tuổi, Mạnh Trạch đã kết giao với nhị điện hạ Triệu Ân.

Tửu lâu đệ nhất kinh thành chính là ngoại lâu, đây là nơi ra vào mà con cháu hoàng thất cùng quan gia yêu thích nhất. Khi Mạnh Uyển và Mạnh Trạch đến đây vừa đúng giữa trưa, thời điểm nhiều người nhất nhưng chưởng quầy vừa liếc mắt nhìn thấy bọn họ liền tự mình qua nghênh đón.

“Mạnh công tử đến rồi, mau mời.” Chưởng quầy cung kính nói: “Phòng trên lầu hai để lại cho ngài và khách quý rồi.”

“Đa tại chưởng quầy.” Mạnh Trạch nói xong, tùy ý thưởng ngân lượng.

Có lẽ do lo sợ ở kiếp trước, nhìn thấy đường ca rút ngân lượng ra thưởng, Mạnh Uyển không nhịn được đau lòng, đi thẳng lên lầu hai, vẻ mặt vẫn có điểm tiếc hận.

Vẻ mặt này duy trì đến khi cửa phòng mở ra, cảnh tượng bên trong làm cho nàng từ tiếc hận chuyển thành kinh ngạc.

“…. Đường ca, huynh không nói cho muội biết nhị điện hạ cùng dùng bữa với chúng ta hôm nay.”

Triệu Ân cùng Triệu Lê tao nhã ngồi ở bàn tròn, hai đôi mắt cùng nhìn bọn họ chằm chằm, hiển nhiên là đã sớm được thuộc hạ bẩm báo, biết bọn họ tới rồi.

“Bá Loan tới rồi à, mau ngồi đi.” Triệu Lê đứng dậy tiếp đón, thân thiết giống như bọn họ là huynh đệ.

Mạnh Uyển xấu hổ đứng bên ngoài nhưng Triệu Ân nhanh chóng giải vây cho nàng: “Hôm qua Bá Loan nói muốn dẫn một vị khách quý cùng đến, hóa ra là Mạnh tiểu thư.” Hắn chầm chậm đứng dậy, tùy ý biếng nhác mở quạt giấy, phong lưu tiêu sái nói: “Có lễ.”

Mạnh Uyển đành phải hành lễ đáp: “Thần nữ Mạnh Uyển, bái kiến nhị điện hạ.”

Mạnh Trạch cũng ôm quyền, cao giọng nói: “Khiến cho nhị điện hạ chờ lâu, là ta thất lễ, thỉnh nhị điện hạ thứ tội.”

Triệu Ân ngồi xuống đáp: “Không sao, là ta đến sớm, hai người các ngươi cũng ngồi xuống đi, nơi này không phải trong cung, mọi người thoải mái một chút.”

Mạnh Uyển không lên tiếng, theo sát Mạnh Trạch ngồi xuống, tuy rằng trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng không nhịn được mà chửi thầm.

Biểu hiện này là thật sự hy vọng mọi người có thể tùy ý một chút sao? Bộ dáng nghiêm túc đoan chính như bắt chước Triệu Sâm kia, rõ ràng không phải người phóng khoáng lại chẳng hợp với bộ dáng tiêu sái, hà tất phải như vậy?

Trời sinh Triệu Ân có một gương mặt lạnh lẽo, anh tuấn thì anh tuấn nhưng có phần hơi dọa người, Mạnh Uyển không dám nhìn nhiều. Đầu óc nàng đầy những suy nghĩ, Mạnh Trạch đưa nàng đến chỗ này rốt cuộc là ý của mình hay là ý của Triệu Ân.

Biểu hiện của Triệu Ân làm cho người ta nhìn không ra là hắn không ngờ đến chuyện này. Nàng nghĩ, có phải hắn đang ra ám hiệu cho Mạnh Trạch mà Mạnh Trạch cũng vừa vặn muốn quy phục hắn, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền?

Trong lòng phiền muộn không thôi nhưng không biểu hiện ngoài mặt, Mạnh Uyển sắp chết vì uất nghẹn.

Trong bữa tiệc, Triệu Ân và Triệu Lê nhiều lần chủ động nói chuyện với nàng nhưng nàng còn ghi hận chuyện Triệu Lê lần trước thất lễ lại không thích vị nhị hoàng tử âm trầm này cho nên chỉ bình thản quy củ đáp lời. Điều này khiến cho hai người kia cảm thấy không thú vị nên không tiếp tục chủ động bắt chuyện nữa.

Vốn tưởng rằng đây chính là chuyện buồn bực nhất nhưng khi dùng xong bữa ăn lại xảy ra một chuyện càng làm người ta chán ngán.

Khi mở cửa xuống lầu, bọn họ vừa vặn gặp Triệu Sâm cùng Địch Thanh Mặc.

Địch Thanh Mặc là ca ca của Địch Thanh Trì – bạn tốt của Mạnh Uyển, nhậm chức bộ hộ lang trung, so với phụ thân là chính tứ phẩm binh bộ thị lang chỉ kém một bậc, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như thế, là hy vọng của toàn bộ mọi người trên dưới Địch gia.

Trước khi trọng sinh, Mạnh Uyển còn nhờ hắn giúp nàng “giám sát” Tam điện hạ trên triều, hiện tại, cách thức gặp gỡ của hai người bọn họ khiến Mạnh Uyển dở khóc dở cười.

“Tam đệ?”

Vẻ mặt Triệu Sâm hiện lên vẻ bất ngờ, “Gặp ở đây, thật khéo.”

Triệu Sâm một thân trường sam màu chàm, áo khoác là trường bào satanh, đuôi mắt thon dài nghiêm túc nhìn, mắt phượng trong như nước nhàn nhạt nhìn bọn họ, sắc mặt sáng tỏ dị thường.

“Thật sự rất khéo.” Hắn xa cách lên tiếng. “Từ trước chỉ nghe nhị ca không thích nơi phàm tục thế này, không ngờ tới hôm nay lại gặp ở chỗ này, có nhiều thất lễ, mong thứ lỗi.”

Triệu Ân không vì lời nói của hắn mà hờn giận. Triệu Lê, Mạnh Trạch và Mạnh Uyển ở đây cùng nhau thi lễ với Triệu Sâm. Tam điện hạ rũ mắt liếc qua quan sát ba người phía trước, trong con ngươi đen như ngọc bị bao phủ bởi một tầng hàn khí.

“Không cần đa lễ.” Sau một lúc lâu hắn mới mở miệng, môi đỏ da trắng quý khí bất phàm, lạnh nhạt mở miệng nói cáo từ: “Ta còn có việc, sẽ không trì hoãn việc của nhị ca và ngũ đệ, xin phép đi trước một bước.” Nói xong, nhấc chân rời đi, xuống hai bậc thang bỗng nhiên dừng cước bộ, quay đầu nghiêm trang nói: “Ồ, còn có Mạnh công tử và Mạnh tiểu thư.”

Mạnh Uyển quả thực muốn khóc, bọn họ không thể đối xử với nhau bình thường được nữa sao? Nhìn đuôi mày khóe mắt tỏ vẻ không cố ý của hắn, nàng có thể khẳng định, hắn đã hiểu lầm. Làm sao nàng có thể muốn dây dưa với hội nhị hoàng tử, rõ ràng là đường ca lừa nàng, nàng vô tội biết bao.

Nói xong, Triệu Sâm cũng không quay đầu lại liền rời đi, trong lòng Mạnh Uyển trào lên một nỗi lo lắng không thể nói, lập tức mở miệng: “Đường ca, huynh và nhị điện hạ đi trước đi. Bỗng nhiên muội nhớ ra có chút chuyện cần xử lý, cùng nha hoàn đi trước.” Nàng cúi người xin lỗi Triệu Ân và Triệu Lê, sau khi được Triệu Ân cho phép lập tức quay đầu bước đi. Phù Phong chờ ở cửa thấy tiểu thư đi ra, đang tính gọi xe ngựa, ai ngờ tiểu thư chuyển hướng chạy tới chiếc xe thâm thấp cách đó không xa, trực tiếp vén rèm ngồi lên.

Miệng Phù Phong biến thành hình tròn, Mạnh Trạch đuổi tới cửa thấy một màn này, sờ mũi thở dài.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân của Triệu Ân và Triệu Lê, Mạnh Trạch xoay người che trước mặt bọn họ nói: “Hôm nay, chắc hẳn Điện hạ chưa tận hứng, ta biết một nơi rất hay, điện hạ nhất định sẽ thích.”

Triệu Ân muốn nhìn phía sau hắn nhưng Mạnh Trạch cao lớn hơn một chút, chờ sau khi hắn bắt đầu di chuyển, nơi đó chỉ còn dân chúng qua lại.

Hắn nhíu mày, thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.” Nói xong đi trước một bước.

Mạnh Trạch nhẹ nhàng thở ra, để Phù Phong cùng gia đinh đi trước sau đó mới đuổi theo nhị hoàng tử.

Bên kia, Mạnh Uyển vừa nhảy lên xe ngựa còn đang hối hận. Cảm giác được ánh mắt Địch Thanh Mặc nhìn nàng, nàng thật sự vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.

“Ta không có việc gì.” Mạnh Uyển ho một tiếng, “À, phiền Tam điện hạ cho xe ngựa dừng lại một chút, ta muốn xuống.”

Triệu Sâm dựa lưng vào đệm phía sau, chậm rãi lần tay đếm tràng hạt, tóc đen như vẩy mực buông xõa trên đầu vai, gương mặt tỏa sáng như gốm sứ.

“Dừng xe.” Hắn lạnh lùng mở miệng ra lệnh. Xa phu lập tức dừng xe, hắn lập tức nói: “Đi thôi.”

Không biết hình dung tâm tình hiện tại như thế nào. Vốn dĩ muốn chạy trốn nhưng hắn thuận theo như vậy nàng lại cảm thấy không muốn. Nàng cẩn thận vén rèm bước ra, đang định ra ngoài chợt nghe Triệu Sâm mở miệng.

“Là hắn, không phải nàng.”

Tam điện hạ liếc mắt qua Địch Thanh Mặc một cái, Địch Thanh Mặc lập tức bước qua Mạnh Uyển xuống xe, trong xe nhanh chóng rộng rãi.

“Đi.” Triệu Sâm ra lệnh, xe ngựa tiếp tục lên đường, bên trong chỉ còn lại hắn và Mạnh Uyển.

Hắn nhắm mắt ngưng thần, bình tĩnh nói: “Đã đến đây, sao phải đi vội.”

Trong đầu Mạnh Uyển không rõ tư vị gì. Nàng quay lại vị trí, nhìn hắn hồi lâu mới nói: “Hôm qua Võ An Hầu gia và lão phu nhân từ Ngũ Thải sơn trở về, ta và phụ thân đến hầu phủ nghênh đón, lúc quay về, Trạch đường ca hẹn ta hôm nay tới ngoại lâu dùng bữa, ta không biết sẽ có nhị điện hạ.”

Triệu Sâm chậm rãi mở mắt, con ngươi đen láy rạng rỡ như được điểm nước: “Không cần giải thích, ta tin nàng.”

“Vậy…” Vậy biểu hiện vừa rồi của điện hạ là có ý gì?

Triệu Sâm nhàn hạ chuyển dời tầm mắt, trong ngăn kéo lộ ra mấy hộp cơm tinh xảo, mở ra đặt trước mặt nàng nói: “Ăn đi.”

Thấy đồ ăn, Mạnh Uyển liền nở nụ cười. Vừa rồi trong bữa cơm không ăn gì, chỉ mong nhanh chóng rời đi, vẫn là Triệu Sâm để ý nàng.

Nhìn Mạnh Uyển vui vẻ ăn, khóe miệng Triệu Sâm từ lúc nhìn thấy Triệu Ân vẫn buông xuống khẽ nâng lên một chút. Mạnh Uyển cảm giác hắn đang nhìn mình chăm chú, hơi cân nhắc, thử hỏi: “Quan hệ của Tam điện hạ và Nhị điện hạ hình như không được tốt lắm.”

Triệu Sâm nhàn nhạt đáp: “Bình thường.”

“Người không thích hắn?” Nàng đánh bạo hỏi thêm.

Triệu Sâm giương mi dài liếc nàng một cái, nhận được biểu cảm lấy lòng của nàng mới tính từ bỏ. Hắn tự mình rót cho nàng một tách trà, cúi đầu nặng nề nói: “Thất phu thụ tử, bất tương vi mưu.” (1)

(1) Thất phu thụ tử, bất tương vi mưu: Không chung chí hướng, quan điểm thì không thể hợp tác. Ý anh Sâm ở đây là anh ý và Nhị hoàng tử không chung đường, khác quan điểm nên không thể thân thiết.

Nhớ tới đường ca có đôi mắt dài kia của mình, mặt Mạnh Uyển tràn ngập đau khổ, đang muốn nói tốt vài câu vì Mạnh gia thì cảm giác xe ngựa dừng lại, quả nhiên phu xe rất nhanh đã mở miệng.

“Điện hạ, đã tới phủ thừa tướng.”

Lòng Mạnh Uyển khẽ trùng xuống, điểm tâm trong tay cũng rơi xuống mặt bàn.

Triệu Sâm nâng tay bóp trán, giống như hơi đau đầu, trường bào chàm khiến nước da hắn trông càng trắng, hắn ngồi ngay ngắn ở kia tựa như tiên giáng trần.

Hắn vừa mở mắt, ánh mắt trong sáng như có linh quang, quả nhiên là phong nhã duyên dáng.

“Trở về đi.” Hắn ngạo mạn nói, “Nếu không có gì ngoài ý muốn, ba ngày sau ta sẽ đến nhà giam ở đê Lô Châu, nàng…” Hắn ngừng lại, một lát sau mới nói: “Nếu nhàn rỗi không có việc gì làm có thể viết thư cho ta.”

Trong lòng Mạnh Uyển vừa buồn vừa vui, lúc ấy cả hai cảm giác cùng xuất hiện trong lòng nàng nhưng rất nhanh sau đó, nàng cảm thấy buồn lớn hơn vui.

Người nàng bảo Phù Phong phái đi Ngô thôn đã trở lại, hắn mang về cái bình phần thưởng, bên trong không phải là tiền mà là vài món trang sức quý giá của Mạnh Uyển, đều là vật trong tư khố của nàng, người ngoài không thể động đến. Nếu lúc ấy nghe Lưu Hưng gọi phụ thân và Lâm di nương đến đối chất, chẳng phải chính là trúng mưu của các nàng sao?

Trong chỗ của nàng có nội gián, cụ thể là ai, trong lòng nàng đã biết.

Song, trước khi nàng bắt tay vào xử lý sự vụ trong viện, trong cung truyền đến một tuyên triệu.

Hoàng Hậu nương nương tuyên nàng vào cung.
Bình Luận (0)
Comment