Tai Tiếng

Chương 4

Edit: Sa

Đúng là kích thích thật.

Ngày hôm sau, lúc Hạ Thanh Thời thức giấc, mặt trời đã lên cao. Trước giờ cô luôn có thói quen dậy sớm, nhưng tối qua bị lăn qua lộn lại ghê quá, có lẽ đó chính là cái được gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.

Lúc bị ai đó thay đổi các phương thức để giày vò, cuối cùng Hạ Thanh Thời cũng biết vì sao Hoắc tiên sinh không nổi sùng khi gặp Nhậm Hoài Tây và bác sĩ Lương, hóa ra là anh chờ đến phút cuối cùng để đòi lại.

Cô vừa cử động thì cánh tay đang khoác ngang eo cô siết chặt, đằng sau vang lên giọng nói biếng nhác của đàn ông: “Dậy rồi hả?”

Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, lúc ngủ Hạ Thanh Thời luôn rúc vào cơ thể nóng hổi của ai đó, nhưng bây giờ khi đã thức giấc rồi thì cô vô tình hất tay anh ra, với lấy cái váy ngủ, định mặc vào để xuống giường. Nào ngờ khi cô vừa vén chăn lên đã bị người đằng sau kéo mạnh cánh tay cô lại.

Hạ Thanh Thời bị anh giày vò cả đêm, bây giờ toàn thân ê ẩm, thấy anh vẫn định sáp vô mình, cô lập tức đẩy anh ra, nói một cách chẳng nể nang: “Đừng làm phiền em!”

Vì được thỏa mãn nên tâm trạng Hoắc Đình Dịch rất tốt, đôi mắt anh hiện lên tia giảo hoạt khó nhận ra, “Mới sáng sớm mà Hoắc phu nhân hung dữ thế, không tốt cho cơ thể đâu.” Vừa nói vừa ôm cô vào lòng, “Để anh giúp Hoắc phu nhân giải tỏa cơn giận.”

Hạ Thanh Thời đấm anh một cái, “Không biết xấu hổ!”

Hoắc Đình Dịch kêu đau trước cú đấm nhẹ hều của cô, sau đó lại trùm bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, cúi đầu hôn môi cô, “Chuẩn bị đi, buổi trưa anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường reo chuông, Hạ Thanh Thời nhìn màn hình, là cô của cô gọi tới.

Cô có dự cảm xấu, quả nhiên, vừa nghe máy, cô của cô lại biến thành sư tử Hà Đông, hét lên đầy giận dữ ở đầu bên kia điện thoại: “Hạ Thanh Thời! Cháu giải thích rõ ràng cho cô! Tối qua cháu nói tăng ca, vậy anh chàng và thằng nhóc kia là ai? Nó là con của ai? Cháu sinh nó ở nước ngoài đúng không?”

Hạ Thanh Thời xoa huyệt thái dương: “Cô ơi, cô nghĩ đi đâu thế…”

Cơn tức của đối phương vẫn không suy giảm, “Bố cháu cũng biết rồi, để coi cháu nói sao với bố.”

Dứt lời, bà lập tức cúp máy, không cho Hạ Thanh Thời có cơ hội nói thêm một chữ.

Hạ Thanh Thời đặt điện thoại xuống, nhìn Hoắc tiên sinh đang nằm bên cạnh, cười lạnh lùng: “Ồ.”

Hoắc Đình Dịch làm như không có gì mà quay mặt đi, tựa như chuyện này hoàn toàn không liên quan tới anh.

Ban đầu Hạ Thanh Thời còn tưởng anh chàng bác sĩ Lương kia tố cáo mình, nhưng lúc nãy khi cúp máy, cô thấy điện thoại có thông báo tin tức giải trí được đăng cách đây mấy tiếng.

“Ông chồng quốc dân đã có gia đình? Đêm nay, giấc mộng của hơn sáu trăm triệu thiếu nữ tan vỡ!”

“Lộ diện vợ con của thái tử tập đoàn PR. Xem ngay!”

“Cô bé Lọ Lem biến thành hotgirl, liệu cô ấy đã dùng cách gì để bắt được trái tim của thái tử tập đoàn PR?”

Lúc thấy tiêu đề cuối cùng, Hạ Thanh Thời nhướn mày, thông thường muốn bắt gian người nổi tiếng thì không cần tự ra tay, cứ ngồi chờ phóng viên là được, chẳng lẽ Hoắc tiên sinh ngoại tình?

Cô nhấn vào đọc tin nhưng không thấy kẻ thứ ba đâu mà chỉ nhìn thấy hình một con mèo. Thì ra “hotgirl” mà bài báo nhắc đến là một con mèo đang nổi tiếng trên mạng.

Gần đây, tập đoàn PR đã bỏ vốn tài trợ cho một hội cứu trợ vật nuôi, hội này dần phát triển, tới bây giờ đã mở rộng mười mấy điểm cứu trợ trong thành phố, hội cũng đứng tên của tập đoàn PR.

Nhân viên của hội công bố các hành động cứu trợ mèo lên mạng theo đúng kỳ hạn, con mèo này trước kia bị vứt bỏ, sau đó được hội cứu trợ vật nuôi mang về chăm sóc, dựa vào vẻ ngoài xinh xắn và tính cách siêu cấp đáng yêu của mình, bé mèo đã hạ gục vô số cư dân mạng, chính thức trở thành đại diện cho thú cưng.

Hạ Thanh Thời đọc xong bài báo, trừ tiêu đề liên quan đến Hoắc Đình Dịch ra thì không tìm thấy thông tin nào nói rằng Hoắc tiên sinh hẹn hò với hotgirl, đây đơn giản chỉ là cách giật tít gây sự chú ý thôi.

Tắt trang báo đó, Hạ Thanh Thời mở trang báo khác có tung clip lên tới hàng triệu lượt xem, nội dung clip quả nhiên là hình ảnh ở khách sạn tối qua.

Cảnh Hoắc Đình Dịch ôm cậu bé lên xe cũng bị quay được, may mà Hạ Thanh Thời luôn ở trong xe nên clip không quay được mặt cô, chỉ có một ống tay áo là rơi vào ống kính. Có lẽ cô của cô nhận ra cô nhờ ống tay áo này.

Hạ Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tìm tin tức về Nhậm Hoài Tây. Tin tức mới nhất của anh ta vẫn là tin về lễ cắt băng khánh thành cửa hàng mới của nhãn hiệu xa xỉ phẩm vào chiều qua, xem ra tối qua cậu ta không bị chụp.

Lúc này, Hạ Thanh Thời mới nhận ra thì ra phóng viên ở ngoài khách sạn vào tối qua không phải theo dõi Nhậm Hoài Tây mà là họ đang bám đuôi theo Hoắc tiên sinh đang cực kỳ nổi tiếng ở trên mạng.

Hạ Thanh Thời chạy tới trước cửa phòng tắm đúng lúc Hoắc tiên sinh vừa đi ra, anh đang cầm khăn lau mái tóc ướt đẫm.

Hạ Thanh Thời đưa điện thoại cho anh, trông rất hả hê: “Bộ phận truyền thông của tập đoàn anh nên thay nhân viên đi.”

Nghĩ đến việc thằng nhóc cũng bị quay được, khóe môi của Hạ Thanh Thời càng cong: “Nghĩ ra phải giải thích với mẹ anh thế nào chưa?”

Hoắc Đình Dịch không nhận điện thoại mà ôm cô vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô rồi mới xem clip đang phát trong điện thoại của cô.

Thấy mặt của cậu em đã được làm mờ, Hoắc Đình Dịch không quan tâm tới clip nữa mà hứng thú với tin tức đề xuất có tiêu đề Cô bé Lọ Lem biến thành hotgirl hơn, “Ai vậy?”

Hạ Thanh Thời liếc xéo anh, giả vờ giận dỗi: “Chuyện anh làm mà anh không biết?”

Hạ Thanh Thời nói xong liền nhét điện thoại vào lòng anh, hầm hừ bỏ đi, nhưng vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô liền ngẩn người.

Tên nhóc tối qua hiện đang ôm quả bóng nhỏ đứng trước cửa phòng ngủ của họ, vừa thấy cô đi ra, cậu lập tức ôm quả bóng bỏ chạy, vừa chạy vừa ngoảnh đầu nhìn cô như đang xác nhận cô có đuổi theo không.

Hạ Thanh Thời: “…”

Hạ Thanh Thời không có tình cảm gì với cậu em cùng mẹ khác cha này, thậm chí còn bài xích. Cô ghen tị cậu có đủ cả bố lẫn mẹ, ghen tị cậu được sống trong tình yêu thương.

Nhưng đáng tiếc, trong một vụ tai nạn giao thông vào nửa năm trước, bố cậu đã tử vong tại chỗ, mẹ cậu bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện, cả người cắm đầy kim tiêm trong tình trạng nửa sống nửa chết.

Cậu bé bình an vô sự sau vụ tai nạn đó, nhưng vì tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm thiết của bố mẹ mà cậu bị mắc chứng PTSD(1), kể từ đó, cậu rất ít nói chuyện.

(1) PTSD: viết tắt của từ Post Traumatic Stress Disorder, có nghĩa là Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, hay còn được gọi là Hậu chấn tâm lý. Đây là một loại rối loạn được hình thành sau khi bệnh nhân trải qua hoặc chứng kiến một sự việc căng thẳng, đáng sợ.

Cảm xúc của Hạ Thanh Thời thay đổi như chong chóng, lúc thì thấy cậu bé rất đáng thương, nhưng đôi khi cô lại thấy vô cảm, nó đáng thương thì liên quan gì tới cô? Huống chi trên đời này có hàng ngàn hàng triệu người đáng thương, cô đâu thể đồng cảm hết được.

Lúc ăn sáng, ông Hạ gọi điện thoại tới.

Hạ Thanh Thời biết ông gọi vì chuyện gì, ở trước mặt ông, cô luôn là đứa con gái ngoan ngoãn, “Chào buổi sáng bố ạ.”

Giọng nói của ông Hạ rất nghiêm túc: “Bố biết con đăng ký kết hôn khi còn ở nước ngoài rồi. Chuyện lớn như vậy mà sao con không nói tiếng nào với bố?”

Biết trước ông Hạ sẽ hỏi chuyện này nên Hạ Thanh Thời đã chuẩn bị để đối phó, cô lập tức nhỏ nhẹ đáp: “Bố ơi, con không cố ý giấu bố đâu… Đợi khi nào gặp nhau, con sẽ giải thích rõ ràng cho bố được không ạ?”

Hoắc Đình Dịch ngồi ở một bên ăn sáng, vì hiểu rõ tính cô nên khi nghe thế, anh liền cười khẽ.

Hạ Thanh Thời trừng anh rồi nói vào điện thoại: “Con định trưa nay về nhà ăn cơm, bố có ở nhà không ạ?”

Ông Hạ im lặng một lát rồi mới nói: “Con dẫn cậu ta về nữa.”

Cúp máy, Hạ Thanh Thời chợt phát hiện ra một chuyện, cô giật lấy tờ báo trên tay Hoắc Đình Dịch, “Phóng viên là do anh gọi đến!”

Anh bám theo cô đòi danh phận không chỉ một lần, ban đầu Hạ Thanh Thời còn đồng ý cho qua, nhưng sau đó thì dứt khoát kệ anh, không ngờ anh lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi(2), hay lắm!

(2) Rút củi dưới đáy nồi: khi đun nước, nếu ta rút củi ra thì nước sẽ bớt sôi. Câu này có thể hiểu đại khái là khi đã biết nguồn gốc của sự nguy hiểm, ta chỉ cần “đánh” vào đó để loại bỏ nguy hiểm.

Hoắc tiên sinh thở dài một hơi, làm ra bộ rất rộng lượng, vô cùng bao dung với cô vợ cố tình gây sự: “Nếu em đã nghĩ vậy thì anh cũng hết cách.”

***

Hai người đến nhà họ Hạ lúc mười hai giờ trưa.

Lúc bọn họ đến, Thẩm Lộ Dao đang ở trong phòng khách chờ họ, bà ta vẫn bày ra dáng vẻ chu đáo không một kẽ hở, có điều sau khi nhìn thấy Hoắc Đình Dịch, nụ cười của bà ta héo đi mấy phần.

Hạ Thanh Thời khó mà không biết bà ta đang nghĩ gì.

Cô và Hạ Hiểu Đường cùng tuổi, từ nhỏ đến lớn, Thẩm Lộ Dao luôn cố gắng hết sức để Hạ Hiểu Đường hơn cô, lúc đi học thì đua trường tốt, còn bây giờ thì đua chồng tốt.

Hạ Hiểu Đường đã có bạn trai, gia cảnh rất tốt, anh ta chính là Nhị thiếu gia Dịch Tiêu của nhà họ Dịch. Đáng tiếc anh chàng Dịch nhị thiếu gia này không có cơ hội thừa kế gia sản nên Thẩm Lộ Dao không hài lòng với cậu con rể này, vì thế khi cô của cô giới thiệu con trai độc nhất của nhà họ Lương cho cô, bà ta cũng muốn chen chân vào. Bây giờ gặp Hoắc Đình Dịch, chắc là bà ta tức đến mức mắt muốn rỉ máu luôn nhỉ?

Hạ Thanh Thời không bận tâm chuyện bà ta diễn xiếc, huống chi hai mẹ con họ đều ngu xuẩn như nhau, xưa nay luôn bị cô bắt chẹt.

Ông Hạ gọi Hoắc Đình Dịch lên thư phòng, Hạ Thanh Thời thấy vậy thì lên lầu hai tìm Yến Thời.

Phòng của Yến Thời ở trong cùng hành lang, Hạ Thanh Thời đứng trước cửa, gõ nhẹ, sau đó định mở cửa đi vào, có điều cô không vặn nắm cửa được.

Cô gọi: “Yến Thời? Anh đâu rồi?”

Trong phòng vang lên tiếng động, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại trước cửa, sau đó giọng nói mừng rỡ của Yến Thời vang lên: “Thanh Thanh, là em hả?”

“Em đây.” Nghe thấy giọng của anh, Hạ Thanh Thời yên tâm, cô xoay cái nắm cửa, “Anh Yến Thời, mở cửa cho em vào.”

Người trong phòng im lặng, qua một lúc mà vẫn không nói gì, Hạ Thanh Thời lo lắng: “Yến Thời, anh có sao không?”

Đằng sau bỗng vang lên tiếng bước chân, cô ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy chị Lệ đang cầm một chùm chìa khóa. Thấy Hạ Thanh Thời nhìn mình, chị cười ngượng ngùng: “Tôi tới mở cửa cho cô.”

Hạ Thanh Thời không thể hiện thái độ gì, nhưng hai bên huyệt thái dương giật mấy cái.

Thấy sắc mặt cô không tốt, chị Lệ do dự rồi cũng giải thích: “Trong nhà lu bu quá, mọi người không thể trông Yến Thời cả ngày nên bình thường bà chủ bảo chúng tôi khóa cửa phòng của cậu ấy lại, tránh để cậu ấy chạy lung tung rồi xảy ra chuyện gì thì khổ.”

Yến Thời là anh sinh đôi cùng cô ôm nhau suốt mười tháng trong tử cung, cũng là người bị hắt hủi nhất trong cái nhà này.

Hạ Thanh Thời cắn chặt răng, qua một lúc lâu sau mới khẽ “Ừ” một tiếng, sau đỏ mỉm cười nói: “Đúng vậy, Yến Thời không hiểu chuyện, làm như vậy cũng tốt cho anh ấy.”

Cửa phòng được mở ra, Yến Thời đứng sau cửa, tay chân luống cuống, cười khúc khích.

Hạ Thanh Thời hít sâu một hơi, đi vào nắm tay Yến Thời, cười: “Anh ở trong phòng làm gì thế?”

Yến Thời kéo em gái tới trước giá vẽ, chỉ cho cô xem một xấp tranh, giọng rất hứng khởi: “Thanh Thanh! Em nhìn nè! Anh vẽ cả đấy!”

Hạ Thanh Thời xoa đầu Yến Thời, lần trước tới thăm anh, cô chưa kịp dẫn anh đi cắt tóc, không ngờ lâu thế rồi mà cũng không ai cắt tóc cho anh.

Cô kiềm chế để không khóc, ngẩng đầu nhìn Yến Thời: “Chúng ta xuống ăn cơm thôi.”

Yến Thời cười, tỏ ra rụt rè: “Anh, anh ăn ở trên này… Chị Lệ nói hôm nay nhà có khách.”

Anh biết mình đi ra ngoài sẽ khiến cả nhà mất mặt, cho nên những lúc có khách, anh luôn trốn trong phòng.

“Không có khách đâu.” Hạ Thanh Thời cố gắng tỏ ra thật thoải mái, cô kéo tay Yến Thời đi ra ngoài, “Ăn cơm xong chúng ta đi công viên chơi nhé? Lâu rồi anh chưa dẫn em đi công viên chơi.”

Hoắc Đình Dịch vẫn còn ở trong thư phòng của ông Hạ, lúc Hạ Thanh Thời dẫn Yến Thời đi xuống, phòng khách không chỉ có Thẩm Lộ Dao mà còn có cả Hạ Hiểu Đường.

Vừa nhìn thấy Yến Thời, Hạ Hiểu Đường lập tức nhíu mày, quát lớn: “Anh xuống làm gì? Chị Lệ sẽ đem thức ăn lên cho anh mà.”

Hạ Thanh Thời nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Tại sao anh ấy phải ăn ở trên lầu?”

Hạ Hiểu Đường cười lạnh lùng: “Chị biết anh ta ghê tởm đến mức nào không? Có anh ta thì ai mà ăn nổi?!”

Cô ta không thích Hạ Yến Thời, không chỉ là không thích mà là rất ghét. Có lần ăn cơm, anh ngồi bên cạnh cô ta, vì anh bị sặc mà thức ăn vung vãi lên tay cô ta. Hạ Hiểu Đường vẫn còn nhớ cảm giác ghê tởm đó.

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Hạ Thanh Thời tát một cái.

Cả người của Hạ Hiểu Đường nghiêng qua một bên, đến khi biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta ôm má, gương mặt hiện lên vẻ khó tin: “Sao cô dám đánh tôi?”

Hạ Thanh Thời nhìn cô ta, vẻ mặt thản nhiên: “Nếu thấy tởm thì đừng ăn.”

Hạ Hiểu Đường tức giận đến mức lạc cả giọng: “Ở đây không phải là nhà cô, sao cô dám…”

Thẩm Lộ Dao ở đằng sau kéo con gái của mình lại, ngăn cô ta nói tiếp.

Hạ Thanh Thời nhìn cô ta, nói: “Bây giờ hoặc là cô im lặng ăn cơm, hoặc là cút về phòng.”

Hạ Hiểu Đường muốn đánh lại nhưng tay bị mẹ mình giữ chặt, mắt cô ta đỏ ngầu vì tức: “Tôi đã làm gì sai? Chị đừng ỷ vào việc lúc nào bố cũng bênh vực chị!”

Hạ Thanh Thời hít sâu một hơi, cô bật cười vì giận dữ.

“Hạ Hiểu Đường.” Nhìn cô em gái cùng cha khác mẹ đứng đối diện, cô cười lạnh lùng, nói, “Cô nhớ cho kỹ việc tôi đánh cô phụ thuộc vào tâm trạng của tôi chứ không phải cô có làm gì sai hay không. Tôi muốn đánh cô thì đánh, nếu cô không tin thì có thể thử lại lần nữa.”
Bình Luận (0)
Comment