"Sau này em có tính toán gì không? Chẳng hạn như muốn học ngành gì, làm công việc gì?" Lâm Cận Nam vừa ăn vừa hỏi Lâm Luật.
Lúc này Lâm Cận Nam giống như một người mẹ bình thường quan tâm con gái của mình. Tuy rằng Lâm Luật vẫn là một học sinh nhưng Lâm Cận Nam cảm thấy đọc sách đối với Lâm Luật thật sự là rất dư thừa, dù sao thì trong đầu Lâm Luật chứa những thứ đó có thể so với một thư viện rồi, nhưng cũng không thể ngoại lệ.
"Tôi muốn sau này làm việc giống như công việc của người bây giờ" Kiếp trước nàng không thể cùng mẹ chia sẻ công việc vẫn là một việc tiếc nuối của Lâm Luật.
"Vì sao muốn làm công việc giống như tôi?" Lâm Cận Nam khẽ nhíu mày hỏi, nàng hy vọng Lâm Luật không phải bởi vì nàng mới quyết định như vậy.
"Hy vọng có thể chia sẽ với người" Đã từng, đây là giá trị tồn tại của Lâm Luật, mặc dù hiện tại vẫn như vậy.
"Lâm Luật, em đã không phải người nhân tạo nữa, giá trị của em cũng không giống như trước là tồn tại vì tôi, hiện tại em là một con người thực sự, là cá thể độc lập, hẳn là nên có cuộc sống của chính mình, tất cả quyết định không nhất định phải xuất phát từ tôi, em nên làm một con người chân chính, thích cái gì thì làm cái đó" Lâm Cận Nam buông đũa trong tay cực kỳ nghiêm túc nói với Lâm Luật, nàng cảm thấy Lâm Luật tựa hồ khuyết thiếu tính cách độc lập của một con người, không giống một người tâm trí đầy đủ.
Lâm Luật mờ mịt, nếu như không phải vì mẹ mà tồn tại, vậy thì nàng tồn tại để làm gì? Mặc dù Lâm Luật đối với thân thể hiện tại cũng không có cảm giác gì, cảm thấy thân thể là của người khác, nàng có chỉ là ký ức. Trong trí nhớ của nàng, mẹ chính là điều quan trọng nhất. Nàng vì mẹ làm mọi chuyện, đều là cam tâm tình nguyện, cũng không phải không thích, thậm chí có thể nói là mang theo một chút vui mừng.
"Tôi thích vì người làm tất cả" Lâm Luật nghiêm túc nói, thần sắc vô cùng kiên định.
Lâm Cận Nam nhìn thấy thái độ của Lâm Luật kiên định như vậy, lại không giống như không có chủ kiến, cũng không biết nói gì nữa, chỉ cảm thấy Lâm Luật như vậy không tốt, cảm giác không quá giống người thường.
"Hiện tại người làm công việc gì?" Lâm Luật nhìn thấy Lâm Cận Nam không nhắc lại nữa, liền chủ động hỏi.
"Hiện tại tôi làm nghề phiên dịch" Sau khi Lâm Cận Nam sống lại, thận trọng cân nhắc mới chọn nghề phiên dịch.
Lâm Luật vô cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Cận Nam, công việc này cùng với công việc trước đây một chút cũng không giống nhau, mẹ là tinh anh của phòng nghiên cứu sinh học quốc gia, làm một phiên dịch nho nhỏ thực sự quá phí phạm nhân tài rồi, nhưng mà điều này có nghĩa là mẹ không bận rộn như trước đây nữa.
"Nhưng trước kia người đã từng nỗ lực công tác như vậy...." Rốt cục Lâm Luật cảm nhận được cảm thụ của Trần Hi, cái loại này rõ ràng là không thích, lại bởi vì tổn hao nhiều tâm tư mà cảm thấy đáng tiếc.
"Kiếp trước nên xem như một giấc mơ, đều đã qua rồi" Lâm Cận Nam nhàn nhạt nói, nhìn ra được nàng đối với kiếp trước không chút nào lưu luyến, kiếp trước nàng là con gái của Lâm Trí Viễn, có một người cha tràn ngập hào quang, nàng muốn được sự khẳng định của cha, hôm nay nhớ đến khi đó cảm thấy không thể nào tin tưởng được, rõ ràng đã từng hận Lâm Trí Viễn như vậy. Lâm Trí Viễn là người phát hiện ra người nhân tạo siêu trí năng, cũng là người bỏ rơi vợ con mà đi yêu người nhân tạo ông ấy tạo ra, vì trả thù nên Lâm Đường đã trộm đi hệ thần kinh Lâm Trí Viễn hao hết tâm tư nghiên cứu, cấy vào trong đầu Lâm Luật.
Nếu như đó chỉ là một giấc mơ, vậy thì tôi là cái gì? Lâm Luật muốn hỏi nhưng nàng không dám hỏi, kiếp trước không có người nào khiến mẹ lưu luyến, bao gồm cả nàng, nàng cũng không thể khiến mẹ có chút lưu luyến nào, nghĩ tới đây trong lòng Lâm Luật có chút khổ sở.
"Nhưng mà, tôi cảm thấy may mắn kiếp trước đã gặp được em" Chính là người duy nhất tôi thiếu nợ kiếp trước.
Lâm Luật nghe vậy thì chút khó chịu trong lòng liền biến mất không còn dấu vết.
"Tôi cũng biết có thể gặp được mẹ là chuyện rất may mắn" Lâm Luật mỉm cười, nói thật lòng, khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi của Lâm Luật lộ ra một cổ mị lực khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
"Đừng gọi ta là mẹ nữa, gọi Cận Nam" Lâm Cận Nam sửa cho đúng, Lâm Luật luôn lơ đãng đem mẹ nói ra miệng, ở nhà thì không sao, nhưng bị người ngoài nghe thấy sẽ không tốt.
"Dạ" Lâm Luật gật đầu, nàng cũng biết trước mặt người ở bên ngoài nếu như gọi như vậy rất khó giải thích nguyên nhân, nàng cũng không muốn rước lấy phiền toái không đáng.
"Em không nên tùy ý chọn chuyên ngành đại học và định hướng nghề nghiệp sau này, từ từ tìm ra sở thích của bản thân rồi hãy quyết định. Tuy rằng nội dung học tập ở trường học đối với em không có ý nghĩa gì nhưng tôi cảm thấy em ở trường học cũng tốt, dùng nhiều thời gian trải nghiệm một chút thất tình lục dục của con người cũng hay" Lâm Cận Nam vẫn hy vọng trong tương lai những gì Lâm Luật làm là xuất phát từ bản thân Lâm Luật chứ không phải vì nàng.
"Thất tình lục dục là cái gì?" Tuy rằng Lâm Luật đại khái biết từ này có nghĩa gì nhưng đối với Lâm Luật mà nói, ý nghĩa mà nói đại diện nàng không rõ ràng, chí ít không phải thứ nàng am hiểu.
"Chính là tình và dục, tình bao gồm tình thân, tình bạn, tình yêu, dục chính là ước muốn, phải quý trọng người thân và bạn bè bên cạnh em, em cũng có thể nhân lúc còn trẻ trải nghiệm yêu đương, nếm thử tư vị tình yêu, nếu vẫn còn quá nhỏ thì chờ lớn hơn một chút gặp được người em thực sự yêu thích, cũng có thể tiến đến hôn nhân với người đó...." Lâm Luật lớn lên xinh đẹp như vậy, người theo đuổi nhất định rất nhiều, trước hết trải nghiệm vài đoạn tình cảm cũng tốt, cũng không uổng phí khuôn mặt quá mức xinh đẹp ở kiếp này, nhưng mà thân thể cũng không nên sớm bị người ta chiếm đoạt. Nàng muốn mình nhất định phải là người đó mới được, Lâm Cận Nam âm thầm nghĩ đến.
"Vậy Cận Nam có thử qua rồi sao?" Nàng nhớ ở kiếp trước, lúc vẫn còn nàng, mẹ còn chưa trải nghiệm qua, hiện tại mẹ đã thử rồi sao? Lâm Luật hiếu kỳ hỏi.
Lâm Cận Nam nghẹn lời, nàng thế nào lại có cảm giác nhấc cục đá tự đập vào chân, hết lần này tới lần khác Lâm Luật biểu hiện một bộ dạng đơn thuần ngây thơ tò mò hỏi nàng, nếu như nói không, vậy nhừng lời nàng nói vừa rồi làm sao có sức thuyết phục, còn nói có, như vậy rất xấu hổ nha!
"Trẻ con không nên hiếu kỳ chuyện người lớn" Lâm Cận Nam cảm thấy bị một hậu bối hỏi chuyện riêng tư như vậy, cảm giác rất xấu hổ.
"Tôi mười tám tuổi rồi, không tính là trẻ con nữa" Hiếm khi Lâm Luật cũng có thể nhớ đến tuổi tác của bản thân hiện tại, nàng rất thích nhìn mẹ xấu hổ đỏ mặt, nàng đang suy nghĩ người mẹ thích có dáng vẻ gì? Người kia nhất định phải đối rất tốt với mẹ mới được.
"Lúc ăn không được nói chuyện" Lâm Cận Nam hoàn toàn quên, trên bàn cơm người nói chuyện đầu tiên là nàng.
"Dạ" Lâm Luật nhìn Lâm Cận Nam thẹn quá thành giận, cũng không dám làm càn nữa, liền ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.
Lâm Cận Nam nhìn thấy Lâm Luật biết điều như vậy đột nhiên cảm thấy Lâm Luật ngoan ngoãn cũng không có gì không tốt.