Tâm Bệnh Là Em

Chương 47

—-

Sau khi Tần Tang ngâm mình trong bồn tắm xong, vẻ mệt mỏi của cô như tan biến hết.

Cô nhìn chằm chằm mái tóc ướt đẫm của mình, quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, nhìn phòng ngủ chính trống trải một hồi, cuối cùng ngã xuống chiếc giường 2 mét 2.

Căn phòng vẫn như trước khi cô tắm, không có gì thay đổi.

Có nghĩa là trong lúc Tần Tang tắm, Yến Cẩm Ngôn không hề vào phòng.

Tần Tang cũng không nói ra được lòng mình nghĩ gì, nhìn phòng ngủ cực lớn, cô cảm thấy vô cùng trống trải, có chút hụt hẫng.

Một lúc lâu sau, người phụ nữ hoàn hồn, đi vào phòng quần áo để chọn một chiếc váy ngủ viền ren, màu đen có dây treo ở trong.

Sau khi thay váy ngủ, Tần Tang bước ra khỏi cửa phòng, mang đôi dép mà Yến Cẩm Ngôn đưa cho cô lúc lên lầu.

Cô thấy hơi đói.

Sau một ngày bận rộn không có thời gian để ăn, bụng của Tần Tang đã bắt đầu réo lên.

Đi xuống phòng bếp dưới lầu, Tần Tang chọn mì, trứng và cà chua trong tủ lạnh, định nấu một ít mì trứng cà chua, vừa đơn giản vừa tiện lợi, ăn lại rất ngon.

Thu dọn nguyên liệu xong, Tần Tang nhìn quanh, cuối cùng phát hiện phòng làm việc trên lầu hai đã sáng đèn.

Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, ánh sáng tràn qua khe cửa.

Tần Tang đứng ở cửa một hồi, cuối cùng vẫn xoay người đi xuống lầu, không gõ cửa.

Cô làm mì trứng cà chua cho hai người, định làm cho Yến Cẩm Ngôn một ít.

——-

Khi cánh cửa phòng làm việc được gõ, ngón tay mảnh khảnh của Yến Cẩm Ngôn đang gõ bàn phím máy tính.

Giọng nói của Tần Tang từ ngoài cửa truyền đến: “Yến Cẩm Ngôn, em vào được không?”

Ngón tay gõ phím của người đàn ông dừng lại, những gợn sóng lặng lẽ xuất hiện trong đôi mắt sâu của anh.

Yết hầu khẽ di chuyển, nín thở một lúc trước khi lên tiếng, giả vờ bình tĩnh nói, “Mời vào.”

Sau đó, cánh cửa được mở ra.

Tần Tang mở cửa bằng cách dùng khuỷu tay ấn vào tay nắm cửa, khi bước vào cửa, cô dùng lưng đẩy cửa, mở đủ rộng rồi mới cẩn thận bước vào.

Người phụ nữ cẩn thận từng bước, tập trung vào tô mì vì sợ nước dùng vô tình trào ra ngoài.

Yến Cẩm Ngôn ngồi trước bàn làm việc cũng đứng dậy, đi hai ba bước, cầm lấy khay trong tay Tần Tang, xoay người đặt tô mì đang bốc khói lên bàn.

Lúc này Tần Tang mới giải phóng cho tay mình, dây thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng.

Cô ngước mắt lên, ánh mắt của cô tình cờ bắt gặp Yến Cẩm Ngôn đang quay lại.

Tần Tang cảm thấy ánh mắt người đàn ông hơi nóng khi nhìn thấy cô, vội vàng tránh xa tầm mắt, cố gắng làm bộ như mất trí nhớ, giọng điệu rất nhẹ: “Đói bụng nên nấu chút bữa tối.”

“Em lỡ nấu nhiều quá, nên mang cho anh một bát.”

“Bỏ đi thì rất lãng phí.”

Đây là lý do Tần Tang tự tìm ra, hiện tại cô cũng đang tự thuyết phục mình.

Nhưng Yến Cẩm Ngôn nghe thấy lời nói của cô thì nửa tin nửa ngờ.

Dù vậy, anh vẫn cảm ơn cô, giọng nói của anh rất ấm áp.

Tần Tang mím môi, không dám nhìn anh: “Cứ như vậy đi, em xuống lầu ăn mì đây.”

Lời vừa dứt, người phụ nữ cũng chuồn mất.

Khi cô đi ra ngoài cũng có ý thức đóng cửa phòng làm việc lại.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn Yến Cẩm Ngôn.

Anh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua mì trứng cà chua trên bàn, vẻ mặt dịu dàng.

Trên thực tế, anh chưa bao giờ yêu cầu Tần Tang tôn trọng anh như một vị khách.

Dù sao, sau khi mất trí nhớ, cô cũng không yêu anh.

Vì vậy, Yến Cẩm Ngôn càng tránh cô càng tốt, thậm chí không dám vào cửa phòng ngủ chính.

Anh sợ nếu ở quá gần Tần Tang sẽ mất tự chủ mà làm chuyện trái với thỏa thuận.

Điều đáng sợ nhất là anh sẽ làm tổn thương Tần Tang, khiến Tần Tang hận anh rồi để cuộc hôn nhân mong manh của họ kết thúc sớm hơn dự định.

Anh tự nhủ rằng, nếu mình không thể chịu đựng được việc nhà, anh sẽ phải gặp khó khăn lớn.

Vì vậy, Yến Cẩm Ngôn hết sức chịu đựng, cẩn thận mà yêu thương Tần Tang.

Nhưng làm sao chịu nổi, Yến Cẩm Ngôn cũng là một người đàn ông đang trong thời kỳ đỉnh cao!!!

—-

Khi Tần Tang gõ cửa phòng làm việc lần thứ ba.

Sự bồn chồn mà Yến Cẩm Ngôn đã đè nén nhiều lần cuối cùng cũng bị áp đảo.

Đặc biệt, còn là người phụ nữ anh yêu mặc một chiếc váy ngủ viền ren màu đen có dây treo.

Yến Cẩm Ngôn cảm thấy Tần Tang đã coi thường sự cám dỗ, mê hoặc của mình, hoặc là cô đã quá đề cao sự tự chủ của anh.

“Hoa quả, vừa mới rửa sạch.”

Tần Tang vừa vào cửa, cũng không thèm để ý người đàn ông trước bàn làm việc nhìn cô thế nào.

Cô cũng biết tần suất ra vào căn phòng này của cô quá nhiều.

Lần thứ nhất là mì trứng cà chua, lần thứ hai thì pha trà đen, lần thứ ba là hoa quả…

Tần Tang không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ không tự chủ được mà gõ cửa liên tục.

Cô cũng cố gắng đi ngủ, nằm xuống, trùm chăn lên đầu, nhắm mắt đếm cừu.

Nhưng kỳ lạ là cô không buồn ngủ chút nào.

Sau khi lăn lộn trên giường, cô vẫn không nhịn được rời giường, đến phòng bếp ở tầng dưới đi tới đi lui, lượn lờ giữa phòng bếp và phòng làm việc của Yến Cẩm Ngôn.

Sau khi đặt đĩa hoa quả xuống, Tần Tang liếc nhìn khuôn mặt u ám của người đàn ông.

Cuối cùng cô cũng để ý đôi mắt sâu không thấy đáy của Yến Cẩm Ngôn đang nhìn mình.

Nhất thời, trái tim đang hoảng sợ của Tần Tang như lắng xuống.

Cuối cùng cô cũng nhận ra sự khác thường của mình đêm nay có hơi quá đáng, hành động như vậy thì cô của bây giờ, khác gì với lúc trước khi theo đuổi Yến Cẩm Ngôn chứ!

Chẳng lẽ thật sự là vết sẹo lành là quên đau, lại muốn làm cho mình thâm tím mới chịu tỉnh sao?

Nghĩ đến đây, Tần Tang cắn mạnh môi dưới.

Đau, nhưng cơn đau này cho phép cô lấy lại sự tỉnh táo gần như đã mất.

“Em đi ngủ trước đây.” Giọng nữ bình tĩnh trở lại, trầm thấp.

Nói xong, Tần Tang không nhìn Yến Cẩm Ngôn nữa, xoay người bước ra cửa.

Cô có chút lơ đễnh, vừa đặt khớp tay trắng nõn mềm mại lên tay nắm cửa, vòng eo gầy của cô đã bị một bàn tay to lớn siết chặt.

Thần kinh Tần Tang thả lỏng nhưng thân thể lại cứng đờ.

Bàn tay to từ phía sau ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo thon thả, một tay khác phủ lên tay đang nắm cửa của Tần Tang… Cô sững sờ, lúc này chủ nhân bàn tay nhẹ nhàng xoay người cô lại.

Tần Tang dựa lưng vào cửa phòng làm việc, lòng bàn tay to lớn và ấm áp đỡ lấy cô.

Hơi thở của người đàn ông gần gũi, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô, thân hình mảnh mai của Tần Tang như bị kẹt dưới bóng anh, ngẩng khuôn mặt bằng lòng bàn tay lên, kinh ngạc nhìn anh.

“Anh… Anh làm sao vậy?” Giọng nữ khẽ run lên, thẹn quá hóa giận.

Đôi lông mi giống như cánh quạt của Yến Cẩm Ngôn rũ xuống, nhưng nó cũng không thể che giấu những cơn sóng và ngọn lửa đang trào dâng trong mắt anh.

Đèn trong phòng làm việc vụt tắt.

Bóng tối đột ngột khiến trái tim Tần Tang co rút, có chút luống cuống.

Rèm cửa trong phòng làm việc bị kéo xuống, ánh trăng ngoài cửa sổ không thể xuyên qua, Tần Tang cũng không nhìn thấy gì.

“Yến Cẩm Ngôn…” Giọng nói cô rất nhẹ, giống như một giấc mơ ấm áp.

Mơ hồ và kéo dài.

Trong bóng tối, yết hầu của người đàn ông lăn qua lăn lại, ánh lửa trong mắt anh càng lúc càng lớn.

Cuối cùng cũng chờ mắt thích nghi được với bóng tối, Yến Cẩm Ngôn thu tay từ công tắc đèn về, nhẹ nhàng mà chính xác chạm vào khóe môi Tần Tang.

Một giây tiếp theo, trước khi giọng nói kinh ngạc của người phụ nữ vang lên, người đàn ông đã bỏ tay trên eo cô ra… Hai tay khẽ ôm lấy khuôn mặt của Tần Tang.

Yến Cẩm Ngôn cúi đầu, cuối cùng cũng theo d.ục vọng đang sôi sục sâu trong lòng, kiềm chế, nhẹ nhàng, không cam lòng mà hôn cô gái quý giá của mình.

Nụ hôn đầu rất nhẹ nhàng.

Đó là kiểu nhẹ nhàng, trôi chảy, không mạnh không sâu, nhưng lại là kiểu hôn nóng bỏng nhất.

Tần Tang bị nụ hôn đột ngột này làm cho ngây người.

Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong bóng tối, cảm giác còn sót lại trên môi và răng của cô vô cùng chân thật.

Yến Cẩm Ngôn chuẩn bị cho nụ hôn lần đầu, kỹ thuật hôn không tốt lắm, nhưng tim gan của Tần Tang đều run lên, hô hấp rối loạn.

Sau đó, nụ hôn của người đàn ông từ nông đến sâu, nụ hôn khiến cơ thể Tần Tang mềm nhũn, thân thể bất giác ngã xuống.

May mắn thay, Yến Cẩm Ngôn đã nhanh chóng ôm eo giữ cô lại.

Lúc sau, người đàn ông mới buông cô ra, thở hổn hển, bàn tay to còn lại xoa đầu Tần Tang, trầm giọng nói: “Lau khô tóc đi đã.”

Tần Tang dựa vào cánh tay của anh, hai tay yếu ớt nắm lấy tay áo, hô hấp không có nhịp điệu.

Cô bắt đầu biết ơn vì khoảnh khắc này ở trong bóng tối, nếu không, sự nhút nhát và cảm xúc của cô sẽ bị Yến Cẩm Ngôn nhìn thấy.

Trong giây tiếp theo, một tiếng tách vang lên, đèn trong phòng làm việc lại được bật sáng.

Bàn tay đang xoa tóc của Yến Cẩm Ngôn cũng đã đặt lên công tắc đèn, người đàn ông bật đèn, nhưng không rút tay ra, người phụ nữ vẫn trong vòng tay anh.

Tần Tang tựa vào cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng sang một bên, đôi môi đỏ như máu khẽ mở, hơi thở dồn dập.

Đôi má trắng như tuyết của cô bị nhuộm thành màu hồng, vành tai cũng đỏ như sắp chảy máu.

Tần Tang xinh đẹp như vậy, ánh mắt Yến Cẩm Ngôn tối hơn một chút khi tập trung vào cô, anh không nhịn được mà in lên trán và tóc cô, đôi môi của anh cực kỳ nóng bỏng.

Tần Tang cuối cùng cũng ổn định, nắm lấy áo sơ mi trắng của người đàn ông, vùi đầu thật thấp, “Em, em đi sấy tóc…”

Sau khi nói xong, cô chủ động nới lỏng tay áo của người đàn ông.

Kết quả, vừa mở cửa, trước khi Tần Tang bước ra khỏi cửa, cổ tay đã bị người đàn ông siết chặt.

Phía sau, thân hình cao lớn của người đàn ông uy hiếp đến gần, giọng nói từ tính, mang theo ý cười trầm thấp: “Anh giúp em lau khô tóc.”

Yến Cẩm Ngôn vừa nói ra thì đã thấp thỏm, nhưng anh bí mật vì chuyện này mà thư giãn.

Anh khá sợ Tần Tang sẽ trách mình mất kiểm soát.

May mà Tần Tang không làm vậy.

Hơn nữa, nụ hôn vừa rồi khiến nội tâm anh yên ổn một chút, hiện tại anh có thể để cho mình gần Tần Tang hơn.

Tần Tang biết cô không thể từ chối nên cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm trong phòng ngủ chính, để cho Yến Cẩm Ngôn đứng phía sau chăm sóc mái tóc dài của cô, cẩn thận làm khô những sợi tóc ướt, rồi chải tóc cho cô.

Yến Cẩm Ngôn cực kỳ kiên nhẫn.

Khi anh làm việc gì cũng rất nghiêm túc, Tần Tang dùng tấm gương trước mặt nhìn lén anh hết lần này đến lần khác.

Sau nụ hôn trong bóng tối, họ dường như ngầm hiểu, ăn ý không ai nhắc đến điều đó.

Đến bây giờ mặt Tần Tang vẫn còn nóng, cô tự hỏi nụ hôn vừa rồi có phải mơ hay không.

Căn phòng yên tĩnh đến mức Tần Tang không nhịn được muốn nói gì đó.

Sau đó cô thật sự nói, giọng nói lanh lợi ngọt ngào, mang theo ý cười nhẹ, giọng điệu cứng rắn: “Vừa rồi… sao anh lại tắt đèn?”

Sau khi nói xong, tay Yến Cẩm Ngôn đang chải đầu dùng sức một chút.

Tần Tang hối hận rồi.

Cô ngậm chặt miệng tự rủa thầm trong lòng – Sao cái miệng này không yên phận vậy, còn hỏi lại nữa, cái miệng khốn nạn này.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment