Tôi hỏi anh những người đó là ai, tại sao lại đánh anh.
Anh nói là người trước kia mà anh đã từng đắc tội ở trường cấp ba, lần này thấy anh lạc đàn nên vây đánh.
Phả i rồi, Cố Tri Nhàn năm mười sáu tuổi còn từng làm trùm trường mà.
“Trễ vậy rồi anh ra ngoài làm gì?”
Tôi kỳ quái hỏi.
Cố Tri Nhàn lấy một cái kẹp tóc bươm bướm được đóng gói tinh xảo từ túi ra, chỉ chỉ trên đầu tôi: “Kẹp tóc của em rơi rồi, anh muốn đến trung tâm thương mại mua cho em một cái…”
Tôi hơi kinh ngạc lại có chút xúc động.
Chuyện mà ngay cả tôi cũng không chú ý tới mà anh lại để ý.
Chỉ có điều cái gu thẩm mỹ này đúng là quê mùa.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường bệnh viện.
Không còn bao lâu nữa… Tôi phớt lờ lời khuyên của bác sĩ, đưa Cố Tri Nhàn ra khỏi bệnh viện.
Đường dành riêng cho người đi bộ ở thành phố nhỏ này vẫn còn rất náo nhiệt.