“Dì à, cho dù xuất phát từ lòng tốt thì dì cũng không cần bịa ra lời nói dối vụng về như vậy đâu.”
Cố Tri Nhàn dời tầm mắt, gió đêm thổi loạn tóc anh, dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt u ám của anh nhìn về nơi xa.
Đúng là tai hại mà.
Hiện giờ tôi ba mươi tám tuổi đứng trước mặt anh, cũng đủ cho anh gọi dì.
Thấy anh hình như vẫn chưa bỏ ý định nhảy sông, tôi nắm tay anh đặt lên lòng bàn tay, dùng giọng mềm mại nói: “Cố Tri Nhàn, anh đừng xúc động, được không? Anh biết không, tương lai chúng ta sẽ có một đứa con rất đáng yêu, đôi mắt giống anh, lông mày giống em.”
“Sau khi anh ra đi, một mình em không biết làm thế nào để nuôi dạy nó lớn lên, làm mẹ đơn thân rất vất vả.”
Nhưng trên thực tế, anh và vợ của anh đã từng có một đứa con, mà sau khi biết anh bị bệnh, cô ấy không may đã sảy thai.
Sau đó, căn bệnh ung thư của anh trở nên tồi tệ hơn.
Vì không muốn liên lụy vợ, anh lựa chọn ly hôn, ngoại trừ chuyển giao lại cổ phần công ty, anh còn để lại cho cô ấy một khoản tài sản lớn.
Cuối cùng Cố Tri Nhàn cũng nhận ra điều không đúng, anh nhíu mày: “Cô biết tên tôi?”