Dường như Cố Tri Nhàn tin vài phần rồi.
Ít nhất lúc tôi đề nghị qua đêm ở nhà anh, nếu không sẽ trôi giạt đầu đường, anh ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Dù sao có một số việc, anh chưa bao giờ nói hết với người khác mà viết toàn bộ trong nhật ký.
Tôi vẫn luôn không thể lén xem nhật ký của anh.
Trong nhà của anh trống rỗng, lộn xộn không chịu nổi, có lẽ anh cũng không có tâm trạng dọn dẹp.
Tôi ném quần áo bẩn rải rác vào máy giặt, giặt xong rồi phơi, đặt sách vở ngay ngắn lại trên giá sách, rửa bát đĩa chồng chất, sau khi dọn dẹp xong, mở cửa sổ, phun xịt phòng làm mát không khí.
Chậu cơm và chăn mà cún con đã từng dùng, còn có một ít đồ chơi nhỏ, tôi đều rửa và giặt sạch rồi cất vào trong rương nhỏ, tương lai lúc Cố Tri Nhàn nhớ đến nó, là có thể lấy ra xem.
Cố Tri Nhàn im lặng nhìn nhất cử nhất động của tôi, tôi đi tới đâu, anh theo tới đó.
Mắt thấy biểu cảm của anh dường như có chút khó hiểu, tôi làm như ảo thuật, móc một con ch.ó bông lông nhung ra từ sau lưng: “Có phải cái này và Tráng Tráng rất giống nhau không? Màu lông giống y như đúc, anh ấn công tắc dưới bụng nó, nó có thể hì hục bò dưới đất đấy, siêu đáng yêu!”
Tôi biểu diễn cho anh xem, cuối cùng Cố Tri Nhàn cũng bị chọc cười.