Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 11


Tấm một chân bước vào gian phòng trên của Cám, thật không ngờ có ngày Tấm lại có thể quay trở về gian trên nàY.

Nơi trước đây là của một mình Tấm dù đó chỉ là truyện trước khi mẹ con Cám xuất hiện."Ít đồ vậy thôi sao?"Cám hỏi tâm đôi mắt hướng về chỗ quần áo trên tay Tấm."Ý em là sao?""Ý em là đồ đạc của chị chỉ ít vậy thôi sao? Em nhớ không nhầm chị còn có 1 chiếc giương đựng đồ mà?""À...!chiếc giương đó...!đó chỉ là để đựng một vài đồ không quan trọng thôi không nhất thiết phải mang cả sang đây.""Vậy sao? Thế thì cũng muộn rồi, chị cất đồ rồi nghỉ đi, em vào nằm trước.""Ừ..."Nói rồi Cám cũng lẳng lặng vào buồng trong, cởi bỏ áo ngoài nhẹ nhàng nằm lên phản sát về phía trong để lại một khoảng trống bên ngoài.

Nàng ta quay lưng về phía trong tường mắt nhắm hờ lim dim chìm vào giấc ngủ.

Tấm cũng nhanh trong sắp xếp đồ đạc của mình sau đó cũng lên phản ngồi bên cạnh Cám, khẽ lên tiếng."Cám...!em ngủ chưa..."Tấm dừng lại một chút, nhận thấy người bên cạnh không động tĩnh hơi thở đều đều khi ấy mới nói tiếp."Có lẽ đã rất lâu rồi, chị mới cảm nhận lại được cảm giác như ngày hôm nay, em biết đấy cảm giác có người quan tâm, lo lắng tới mình.

Được người ta đối tốt, thực sự rất hạnh phúc...!Nếu có thể ước, chị thực sự mong rằng gia đình chúng ta ngày nào cũng như hôm nay, có thể cùng nhau hoà thuận, dựa vào nhau mà sống tiếp, gia đình đầm ấm, hạnh phúc...!Chị thực muốn như vậy, em cũng muốn vậy đúng không Cám? Dù sao thì, ngủ ngon em gái của chị..."Nói rồi Tấm cũng nằm xuống bên cạnh Cám, mặt hướng về phía Cám lưng hướng ra ngoài.


Cả không gian trở lại trạng thái yêu lặng lúc ban đầu, người con gái nằm phía bên trong mới chậm dãi mở mắt.

Quay người ra sau, Cám mở to mắt nhìn người con gái nằm đối diện hơi thở đều đều.* * * * * * * * * * * * * * * * * * *Thấm thoát cũng đã gần hai tháng trôi qua, triều đình dán giấy đăng tuyển tú nữ trong khắp kinh thành.

Sáng sớm, tới mặt trời còn chưa ló dạng, Cám trên người mặc chiếc áo nâu tay xắn tới củi trỏ lộ làn da trắng, quần ống xuông cùng màu với chân đeo giầy vải.

Mái tóc đen dài lại được búi gọn gàng trên đỉnh đầu.

Khuôn mặt không chút cảm xúc chăm chú nhìn vào tấm cáo thị dán trên tường một lúc sau đó liền rời đi.Cám sau khi lót một lớp rơm khô trên mái, cố định chặt chẽ lại những tấm trúc lại với nhau liền đứng dậy chân lùi về phía sau vài bước mắt đăm chiều nhìn về ngôi nhà tranh của nàng ta.

Nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên đôi môi đỏ mọng, Cám thỏa mãn nhìn căn nhà của mình.

Dọn dẹp một chút, để gỗ và rơm thừa vào thành một đống bên cạnh nhà, Cám cầm túi đồ của mình xuống núi trở về.

Thật không ngờ trên đường xuống núi, Cám lại vô tình bắt gặp một người nằm sõng soài trên đất, khuôn mặt bị chiếc lá đa che đi phân nửa.Bỗng nhiên gặp một kẻ lạ không rõ sống chết nằm dưới gốc đa khiến Cám không khỏi tò mò.


Lưỡng lự một lúc bèn e dè lại gần ngồi sát gần người kia tay nhỏ khẽ khẽ chạm vào chiếc lá tư từ mà nhấc lên.

Nhưng chưa nhấc được một nửa liền bị cánh tay giữ lấy kéo ra, chiếc lá cũng vì vậy bay ra theo, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, quen thuộc.Nam nhân kia tay năm chặt cổ tay Cám, mắt từ từ mở ra dối diện với khuôn mặt bầu bĩnh trước mắt."Lục tiểu thư?"Cám mở to mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, tay rụt lại nhưng càng rụt bàn tay càng bị nắm chặt.

Thiên tay ngày càng nắm chặt lấy cổ tay Cám, ánh mắt trêu ghẹo nhìn Cám, miệng nhếch cười.Thấy kẻ kia ánh mắt trọc ghẹo nhìn mình, tay lại bị hắn nắm chặt không buông, Cám nhíu mày khó chịu, giật manh tay minh về sau, người cũng theo đó mà bị ngả ra sau đầu cứ thế hướng xuống tưởng chừng đập mạnh xuống đất.

Mộ Dung Thiên hắn nhanh tróng chổm dậy một tay chống xuống nền đất, một tay hắn vòng qua người Cám, bàn tay giữ lấy đầu Cám ép sát vào lồng ngực hắn."Mộ Dung thiếu gia, người đang làm gì vậy?""Cứu cô đó nhóc.""Nhưng tôi nghĩ là tôi không cần người giúp đâu.

Vả lại người lấy thân đè lên người tôi như thế này thực rất nặng."Mộ Dung Thiên giữ nguyên trạng thái cũ, cúi đầu nhìn xuống hoàn cảnh hiện tại.

Cám ta hai tay chống xuống nền đất, đầu và nửa thân trên bị ép chặt vào người hắn.

Cả người hắn đè lên Cám tạo thành tư thế vô cùng mờ ám.


Thiên dời ra khỏi người Cám, ngồi phệt trên nền đất.

Cám đứng dậy, phủi bụi đất dính trên quần, cầm túi bỏ đi.

Thiên đưa mắt nhìn theo bóng Cám sau đó mới giật mình đứng dậy bước nhanh sau lưng Cám."Lục Tiểu Thư, cô hôm nay lại cải trang chạy lên núi làm gì nữa vậy.""Làm gì đó là chuyện của tôi người xem có phải không Mộ Dung thiếu gia.""Ha...!Đúng là như vậy, chỉ là ta có chút tò mò về cô thôi.""Một dân nữ tầm thường như tôi lại được người như Mộ Dung công tử đây qua tâm tới quả là vinh dự lớn.""Đúng là vậy, cô nên trân trọng lấy vinh dự đó a.

Nhưng mà có điều này cô nói sai đó.""Sai sao?""Đúng vậy."Mộ Dung Thiên sải dài chân bước lên phía trước mặt Cám, miệng nhoẻn cười, lưng khom xuống mặt đối mặt với người kia.""Sai là ở chỗ, Lục Từ Đình cô không chỉ là một dân nữ tầm thường mà là một dân nữ vô cùng xinh đẹp.".

Bình Luận (0)
Comment