Tấm Chăn Của Tôi Bị Bệnh Rồi

Chương 2

Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể dùng lý lẽ thông thường để lý giải, ví dụ như tại sau luôn luôn đến lúc ra khỏi cửa thì mới muốn đi vệ sinh, ví dụ như tại sao nhận nhiệm vụ rồi thì mới phát hiện ra không kiếm được quái, ví dụ như tại sao mỗi lần thức ăn trong nhà ăn cứ đến phiên bạn thì lại hết sạch, lại ví dụ như có một ngày tấm chăn của bạn biến thành người mở miệng nói chuyện.

Vì vậy sau khi Lâm Bỉnh giật mình như chưa bị dọa chết thì rất bình tĩnh chấp nhận chuyện này, nhưng có một điều làm cậu hơi không bình tĩnh được chính là:

Ối giời mẹ tôi ơi, anh biến thì cũng đã biến rồi, tại sau lại còn bị bệnh nữa chứ?

.

“Anh, anh là ai?”

“Tấm chăn.”

“Hả?”

Người đàn ông chỉ cậu, “Cậu,”, rồi lại chỉ mình, “tấm chăn mà cậu dùng để đắp.”

“Không thể nào!”

“Sao lại không được? Cậu xem, quần áo tôi đang mặc đây có phải là giống với tấm chăn mà cậu nhờ người ta làm cho không?”

Lâm Bỉnh nhìn một lát, cũng đúng, một màu xanh lá đậm đến hoa văn cũng sơ sài, vỏ chăn đặc biệt như vậy cũng chỉ có chăn nhà cậu có.

“Chỉ vậy thì tôi vẫn không tin, trừ khi… anh biến thành hình dạng ban đầu cho tôi xem!”

“Nói hay lắm.”

Giọng nói vừa dứt, người đàn ông biến mất, trên giường lại xuất hiện một đống chăn hỗn độn.

“Vậy là đúng rồi…” Lâm Bỉnh dụi dụi mắt, ngáp một cái, chầm chậm bò lên giường ôm lấy tấm chăn, vừa ôm ấp vừa độc thoại: “Vừa nãy mày nhất định là đang mộng du, dường như là mơ phải một giấc mơ kì lạ rồi ha ha ha ha, tấm chăn thì làm sao có thể biến thành người chứ, chả phải là hồ ly tinh mà lại là đàn ông nữa, nhất định là gần đây áp lực thèm ăn Thiết Cao1 quá lớn rồi rõ ràng là chả có người nào ở đây cả… tôi thao!”

Người đàn ông bị cậu ôm trong lòng bịt tai lại: “Giờ cậu tin chưa?”

Lâm Bỉnh đẩy mạnh anh ra gào lớn: “Xin anh trước khi biến trở lại thì hô lên một tiếng được không?!”

Anh tấm chăn khá thiếu kiên nhẫn: “Kêu tôi biến thành người là cậu, bảo tôi đừng biến thành người cũng là cậu, đám con người các cậu thật là rối ren.”

“Tôi vì ai mà rối rắm chứ! Anh hai à đang làm tấm chăn tốt như vậy mà biến thành người làm gì!”

“Cậu tưởng tôi muốn đối mặt với cậu lắm chắc? Còn không phải vì ông đây bệnh à!”

“… Nani (cái gì)?” Σ(OAO).

Ha ha ha ha biến thành người đã quá lắm rồi, tấm chăn còn biết bị bệnh nữa á ha ha ha, câu chuyện cười này chẳng có mắc cười ở chỗ nào hết á được chưa!

Nhưng tấm chăn tinh cũng là tinh rồi, đừng có tùy tiện cười cợt yêu tinh! Cuối cùng Lâm Bỉnh rất cẩn thận hỏi anh: “Vậy… anh tấm chăn à, tôi nên đưa anh đến bệnh viện… thú y… hay là tiệm may?”

“Không cần đâu, ngủ với tôi một lúc là được.”

“Hả? Dễ vậy à?”

“Ừ, hút chút dương khí là được.”

“…!!!”

Trong phút chốc, trong đầu Lâm Bỉnh loáng qua các loại phim, truyện như ‘Liêu trai chí dị’, ‘Sưu thần truyền’, ‘Natsume Yuujinchou’, ‘Tân Bạch nương tử truyền kì’2 vân vân, chẳng lẽ tấm căn tinh này cũng muốn giết người cướp mạng ư! O(>﹏<)o

Anh tấm chăn sống chung với cậu nhiều năm rồi, đã sớm nhìn ra được sự thật thông qua lỗ hổng quá lớn trong não cậu, bình tĩnh nói:

“… Cậu nghĩ nhiều quá rồi, hút chút dương khí không chết được, cùng lắm là hơi mệt chút thôi.”

“Ồ, vậy thì tốt… không, tôi nói là, tốt xấu gì chúng ta cũng đã có cuộc cách mạng hữu nghị mấy năm rồi, anh bị bệnh thì tôi sao mà không lo cho được…”

“Vậy thì nhanh đi ngủ đi!”

“Được, đợi tôi chút rồi sẽ về liền thôi!”

Nói rồi, Lâm Bỉnh quay người chạy đến tủ quần áo, lôi một tấm chăn khác từ bên trong ra.

“Đây là tấm chăn còn dư lại để phòng hờ, dù sao hai người đàn ông chúng ta cứ đắp chung với nhau đi… nói rằng, anh là nam đúng không… ấy, hay phải nói là, công? Hùng3?”

Anh tấm chăn không vui, xụ mặt lại: “Tôi đương nhiên là nam rồi! Nhưng có tôi ở đây, không ngờ cậu còn dám đi tìm kẻ khác?”

“Chỉ là cái khác… nhưng nhà tôi chỉ có hai tấm chăn là anh với nó, anh lại biến thành người rồi… không thì anh biến trở lại đi, tôi đắp anh không phải cũng là ngủ cùng nhau à?”

Anh tấm chăn bắt đầu nghiến răng: “Biến trở về thì không-thể-hút-dương-khí.”

“…”

Đến lúc hai người gần rơi vào tình trạng bế tắc thì một tiếng chuông cứu vãn lấy Lâm Bỉnh, đồng thời cũng đẩy cậu đến địa ngục – bởi vì lúc đó chuông báo thức của cậu reo lên!

“Mới đó mà đã sáu giờ sáng rồi? Giờ ngủ nướng của ông mày!!”

Sau khi khóc lóc rồi, Lâm Bỉnh nhanh chóng thay quần áo tắm rửa tươm tất, cấp tốc giải thích với người ta: “Vậy anh tấm chăn à, tôi phải đi làm rồi, anh ở nhà dưỡng bệnh cho tốt trước, chuyện ngủ ngáy gì thì tối tính được không?”

“Không được, tôi là người bệnh, cậu phải ở nhà chăm sóc tôi.”

“Nhưng…” “Không nhưng nhị gì hết! Nói cho cậu biết, nếu như tôi chết đi, cậu sẽ không còn tấm chăn nào để đắp!”

“Chăn mà cũng chết được hả? Hơn nữa tôi vẫn còn một tấm đó.”

“Vậy tôi giết tấm chăn kia rồi sau đó tự tử!”

“Anh, anh… anh được lắm!” QAQ.

Lâm Bỉnh rơi lệ, rút di động ra gọi cho sếp xin nghỉ:

“Sếp à, số là, tấm chăn của em bị bệnh rồi, hôm nay em phải ở nhà chăm sóc nó.”

“… Cái lý do khùng điên gì vậy! Không chấp nhận! Chú tưởng mấy năm nay tôi là một lão sếp ngu à!”

Tiếp theo là một tràn tiếng tút tút báo máy bận, hiển nhiên là sếp cúp máy mất rồi.

Kẻ đen đủi tội nghiệp bày ra bộ dáng ‘thấy chưa tôi nói rồi’ mà giương mắt nhìn anh tấm chăn, sau đó bị đôi mắt nhỏ của anh nhìn đến bắt đầu run rẩy.

“Nhanh chóng đi đi! Tan làm rồi thì về sớm chút, không thì cứ đợi cả mùa đông này đắp ga giường mà ngủ đi!”

“Tôi nhất định sẽ không về! Không đúng, tôi nhất định sẽ về sớm tí!”

Lâm Bỉnh nhận được lệnh ân xá liền lập tức phóng đến cửa phòng, vừa phóng đến vừa rơi lệ:

“Ối giời mẹ ơi, rõ ràng tấm chăn mềm mại như vầy mà khi biến thành người lại ngang ngược quá vậy! Không được về sau phải tàng trữ vài tấm chăn mới được!… Không được lỡ như bọn nó đều biến thành người thì làm thế nào? Vẫn là tàng trữ vài tấm ga giường dày dày thì hơn…” 〒▽〒
Bình Luận (0)
Comment