Tâm Đầu Hảo

Chương 25

Edit: realllllchicken

Nghĩ vậy, Lạc Thời đặt máy sấy xuống, đi chân trần vội ra ban công lấy điện thoại.

Sàn nhà của ban công quá lạnh, khí lạnh theo lòng bàn chân chui vào, cô rung mình một cái, chạy nhanh vào phòng.

Đến lúc đóng cửa ban công, Lạc Thời cầm điện thoại, lần nữa nằm trên sô pha.

Cô tìm tư thế thoải mái, mở điện thoại, đang phân vân nên nhắn số điện thoại hay Wechat, vẫn là mở Wechat.

Lỡ như Chu Trạch Đình ngủ rồi, nhưng vì tiếng chuông của cô làm anh thức giấc thì sao?

Lạc Thời ôm điện thoại, nhập tin nhắn vào, dư quang không cẩn thận thoáng nhìn, thì thấy góc trái Wechat hiện lên biểu tượng đang nhập tin nhắn. (*)

(*) Biểu tượng đang nhập tin nhắn là dấu ba chấm như hình.

Chu Trạch Đình đang nhập tin nhắn, gửi cho cô?

Khoảnh khắc kia, tâm tình Lạc Thời cũng không biết là dạng gì, ngón tay định nhấn gửi đã ngừng lại, thu trở về, nhìn chằm chằm khung chat.

Có lẽ Chu Trạch Đình uống say nên gõ chữ có chút từ tốn, hoặc là có nhiều lời cần gửi đi, Lạc Thời dán mắt vào khung chat hai phút, điện thoại mới rung lên.

Một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình.

[ Ngủ rồi sao? ]

Cô choáng váng nửa phút, mới gõ bàn phìm trả lời lại: "Chưa, Anh Trạch Đình về đến nhà rồi ạ?"

[ Ừ, bây giờ đang ở nhà, ngày mai em có rãnh không? ]

Sáng mai cô có nhiều cảnh quay, buổi chiều còn diễn với Hạ Vũ, lẽ ra không có thời gian, nhưng mà –

Lạc Thời trả lời, [ Dạ có. ]

Nghĩ vậy, cô có chút chột dạ, sợ anh hoài nghi, nên đã nhắn qua tiếp một tin, [ Ngày mai chủ yếu là cảnh của chị Tiêu Tiêu, còn của em thì phải chờ đến ngày mốt (thè lưỡi). ]

Gửi tin nhắn đi, Lạc Thời nhìn chăm chú nhìn icon thè lưỡi kia, trộm nở nụ cười.

"Đinh" một tiếng, Chu Trạch Đình nhắn lại.

[ Vừa rồi ông nội gọi điện nói, bạn bè chơi cờ của ông trong tiểu khu tổ chức thi đấu, ông muốn em qua chơi, có phần thưởng, em muốn đi không? ]

Cô cắn môi, một giây do dự cũng không có, nhanh chóng trả lời, [ Đi ạ, đã lâu em không gặp ông, với lại cũng muốn đánh cờ cùng ông nữa. ]

[ Ừm, ngày mai 8 giờ rưỡi em chờ tôi ở cửa tiểu khu. ]

Khi thấy tin này, nội tâm Lạc Thời kinh ngạc, vội trả lời: [ Không cần đâu anh Trạch Đình, ngày mai em tự lái xe đến là được. ]

Ngày mai không phải cuối tuần, hình như anh còn phải đi làm –

Sau khi cô gửi tin nhắn qua, nhất thời không còn động tĩnh.

Trong lúc chat với anh, tóc Lạc Thời đã khô, cô leo lên giường, toàn bộ cơ thể rơi vào tấm drap giường mềm mại dễ chịu. Cô ngáp một cái, điện thoại trong tay rung lên.

Mở tin nhắn ra, cô bị giọng điệu ra lệnh làm cho run sợ, sau đó để điện thoại dưới gối, đầu nhẹ cọ cọ lên chăn.

[ 8 giờ rưỡi ở cửa tiểu khu, đừng đến trễ. ]

Lạc Thời nằm trong chăn thở dài, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ Chu Trạch Đình nói những lời này trước mặt cô.

Chắc chắn sẽ là giọng nói trầm ổn vững vàng như băng, sau đó lông mày nhếch lên một xíu, đường cong miệng nhẹ nhấp lưu loát, rất nghiêm túc, giống như cư xử với cấp dưới.

Nếu có thể làm cấp dưới của anh thì cũng tốt, Lạc Thời đỏ mặt nghĩ, ít nhất mỗi ngày đều thấy anh, trông thấy được dáng vẻ làm việc, mở cuộc họp, dạy bảo cấp dưới, và cả dáng vẻ phân phó cô làm việc.....

"Dừng!"

Lạc Thời vỗ vỗ đầu, ngăn những ảo tưởng không thực tế của mình, cô xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, đến khi buồn ngủ, mới xuống giường tắt đèn.

Chỉ chừa một ngọn đèn ở đầu giường, ánh sáng nhu hòa dừng trên cuốn kịch bản đang xem nửa chừng.

Ánh mắt cô dừng trên cuốn kịch bản một giây, nhớ đến dự định ban đầu trước khi đi ngủ là sẽ ôn lại lời thoại của ngày mai cho tốt, kết quả cô cùng Chu Trạch Đình nói chuyện.

Cô đóng kịch bản, nhét tùy tiện vào trong ngăn kéo, sau đó nhắn tin cho đạo diễn xin nghỉ.

Thời gian trước đạo diễn luôn yêu cầu đuổi kịp tiến độ, các diễn viên đều lên án, nhưng tiến độ không bị chậm đi, ngược lại nhanh hơn với mong đợi. Vì vậy, thời gian hiện tại của mỗi diễn viên tương đối thoải mái, khi đạo diễn nhận được tin nhắn, cũng không tức giận, còn nhanh chóng đồng ý cho cô nghỉ.

Sáng hôm sau, Lạc Thời dậy sớm, đồng hồ báo thức còn chưa reo.

Cô rửa mặt tiện thể trang điểm nhẹ, rồi chọn một bộ quần áo để thay, sau đó mới gõ cửa phòng Lạc Mi Mi.

Chỉ gõ nhẹ hai cái, thì trong phòng truyền ra một tiếng bất mãn của cô ấy. Cô vội vàng dừng tay, ra khỏi nhà.

Ra cửa có một bác đang tập thể dục, Lạc Thời lên tiếng chào hỏi, rồi nhanh chóng đi đến tiểu khu.

Bây giờ còn sớm, cô cho rằng Chu Trạch Đình còn đi trên đường, định tìm một chỗ ngồi chờ, ai mà ngờ cô mới vừa đi ra cửa lớn tiểu khu, giương mắt thì thấy đối diện bên đường có một chiếc Land Rover màu đen âm thầm đậu ở đó.

Trong lòng Lạc Thời hơi kinh ngạc, lúc chạy qua cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa mới đến 8 giờ rưỡi.

Cô tính toán sẽ ra sớm hơn 10 phút, không nghĩ tới anh cũng như vậy.

Lạc Thời ngồi vào ghế sau, Chu Trạch Đình đối diện với laptop, năm ngón tay chuyển động linh hoạt trên bàn phím, sườn mặt rất chuyên chú. Có điều nghe được tiếng mở cửa xe, vô thức giương mắt nhìn cô, trong ánh mắt còn mang theo thái độ nghiêm túc khi làm việc, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén hơn mọi khi, cô giật mình.

Chu Trạch Đình phục hồi tinh thần, xoay đầu qua.

Lạc Thời nhẹ nhàng làm động tác hít sâu, ngồi an ổn tại chỗ.

Cô mới vừa vào, trên người còn mang theo chút lạnh của sáng sớm, chờ một phút, cơ thể mới ấm lên.

Ở phía trước tài xế khởi động xe, Lạc Thời giương mắt chào buổi sáng với anh, Chu Trạch Đình nhàn nhạt gật đầu, trên mặt một chút vết tích say rượu cũng không có.

Không gian trong xe khá nhỏ, cô có thể ngửi được mùi hương mát lạnh trên người anh, hình như là mùi nước cạo râu, Lạc Thịnh cũng dùng loại này. Nhưng không giống Chu Trạch Đình, mùi hương mát lạnh này còn kèm theo một chút trầm cây mộc hương, rất dễ làm say lòng người.

Lạc Thời thích mùi hương này, thân mình không tiếng động khẽ nhích lại gần anh, động tác của cô gái vô cùng nhỏ, thân hình cường tráng của anh ngồi nghiêm chỉnh trên xe, không nhận ra, một lát sau, đưa cho cô một túi giấy, "Đây là bữa sáng, đoán chừng ông nội đã ăn ở nhà cũ rồi."

Đột nhiên anh lên tiếng, âm thanh lạnh lùng trầm ổn trong không gian nhỏ hẹp, cô hoảng sợ, tưởng rằng anh phát hiện chuyện mờ ám của mình, trên mặt chưa hiện lên vệt đỏ, đã nhanh chóng trở lại bình thường, vươn tay nhận lấy.

"Cảm ơn anh Trạch Đình."

Chu Trạch Đình nói, "Không cần cảm ơn." Rồi cúi đầu nhìn màn hình laptop.

Lạc Thời liếc mắt, cô không hiểu bảng báo cáo số liệu, thấy rằng đây đó có thể là cơ mật của công ty, nên cô vội thu hồi mắt.

Tốc độ xe không chậm, rất mau đã rời khỏi nội thành phồn hoa, không có tòa nhà cao tầng cản trở, Lạc Thời thưởng thức phong cảnh bên đường của vùng ngoại thành.

Hai mươi phút sau, xe ổn định dừng trước cửa nhà cũ.

Cô xuống xe, Chu Trạch Đình và cô đứng chung một chỗ, nhìn thấy cách đó không xa băng rôn được treo trên rào chắn, thấp giọng giải thích luật của trận thi đấu này.

Lạc Thời nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng Chu Trạch Đình dùng một câu để kết thúc lời nói.

"Kỹ thuật đánh cờ của các ông cụ ở khu này không tồi, có điều đoán chừng đều kém hơn em, thắng hay không đều tùy thuộc vào tâm tình của em."

"Đã biết, anh Trạch Đình."

Buổi sáng Chu Trạch Đình còn đi làm, đưa Lạc Thời đến chỗ ông nội, xong vội vàng rời đi.

Cô tiễn anh ra cửa, trước khi anh lên xe, bỗng nhiên dừng lại, hơi xoay người, mắt đen đối diện cùng cô nói: "Buổi trưa ở đây ăn cơm với ông, chiều tôi chở em về."

Như vậy buổi chiều còn gặp lần nữa.

Mặt Lạc Thời đỏ ửng gật đầu.

Chu Trạch Đình đi rồi, Chu lão gia dẫn Lạc Thời đến địa điểm thi đấu, bởi vì là cuộc thi đấu giải trí do những người già nhàn hạ tổ chức, nên không có nhiều trình tự chính quy.

Địa diểm trận đấu là ở trong đình, Chu lão gia biết năng lực của Lạc Thời, trước khi bắt đầu thi đấu, ở bên cạnh cô xúi giục nói: "Nhóc con, lỡ như ông có thua, thì con phải giúp ông đem chiến thắng trở về, đừng nể nang tuổi tác bọn họ, bọn họ ỷ là những người dày dặn kinh nghiệm, nên chuyên đi lừa các cô gái nhỏ đơn thuần."

Lạc Thời xấu hổ gật đầu.

Ông nội Chu tin tưởng vào kỹ thuật đánh cờ của cô, làm cô hơi áp lực.

Kết cục ngoài dự đoán.

Cuối cùng cô thắng, các trưởng bối xung quanh ai ai cũng buồn bực nhìn cô gái nhỏ không đến hai mươi tuổi.

Bọn họ khinh địch.

Trong số đó, Chu lão gia là người thoải mái nhất, dù ông thua ở trận thứ ba, nhưng cũng không ngăn được ông vui vẻ, Lạc Thời thắng là đã đem về vinh quang lừng lẫy cho ông.

Cô khiêm tốn đứng dậy cúi mình chào các ông cụ, sau đó định đi theo Chu lão gia về nhà cũ, nhưng lại bị ông cụ tóc mai hoa râm cản lại. (*)

(*) Tóc mai hoa râm

"Trước đừng đi."

Trong giọng nói có mười phần tiếng la, làm Lạc Thời hơi đau đầu.

Cô cho rằng ông chưa chịu thua, muốn đấu lại lần nữa, thì trên tay đã bị nhét vào một thứ.

Ông cụ nói: "Đây là phần thưởng."

Lạc Thời cúi đầu, trong tay là hai vé xem phim.

Lạc Thời: "....."

Cho đến khi Chu lão gia cười ha hả kéo cô về nhà cũ, Lạc Thời mới tỉnh hồn, vội vàng lấy hai vé xem phim đặt trên bàn.

"Ông nội Chu, con tặng cho ông."

Tâm tình Chu lão gia vui vẻ, thấy cô bỏ vé xem phim lên bàn, hớp miếng trà, nói: "Con cho ông làm gì?"

"Ông không muốn?"

Ông trừng mắt, "Biểu hiện nào nói ông muốn nó?"

"Không phải ông hy vọng con thắng thi đấu à?" Lạc Thời nói.

Vẻ mặt Chu lão gia nhất thời nhìn cô như gỗ mục không thể khắc, "Con xem ở tuổi này rồi có ai còn đi xem phim không?"

(*) Gỗ mục không thể khắc: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

"Hơn nữa, đây là phim tình cảm mà mấy cô gái trẻ thích xem, ông già đây không có hứng thú."

Cô "A" một tiếng, vừa rồi cô không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là phim mà người già thích, ai mà ngờ---

Nhưng vé xem phim này dùng để làm phần thưởng thi đấu..... Sao phù hợp nhỉ?

Chu lão gia thấy cô nghi hoặc, cố ý lừa gạt nói: "Có phải đang thắc mắc tại sao phần thưởng là cái này?"

Cô bất giác gật gật đầu.

Ông cười thành tiếng, "Đây là ông đề nghị, bởi vì ông biết với thực lực của con, chắc chắn sẽ thắng."

Lạc Thời nghe nửa hiểu nửa không, qua một lát mới suy nghĩ ý tứ của ông, ngay từ đầu hai vé xem phim này đã thuộc về cô, chẳng qua thi đấu chỉ là phụ thôi.

Tại sao Chu lão gia lại làm như vậy?

Thấy cô còn cau mày, ông cười tủm tỉm như cũ, cảm thấy tự hào như thắng được một ván cờ, ông nói: "Con cầm hai tấm vé thắng được này mời Trạch Đình cùng đi xem phim đin b, nó sẽ không từ chối đâu."

Lạc Thời: "....."

Nói tới đây, cô đã hiểu ra, tức khắc có chút dở khóc dở cười.

"Sao ông chắc chắn anh Trạch Đình sẽ đồng ý? Anh ấy không giống như người sẽ ra rạp xem phim tình cảm đâu?"

Chu lão gia nói: "Có phải hôm nay con có cảnh quay đúng không?"

Cô gật gật đầu, không gạt ông.

"Con bỏ công việc để đến chơi với ông, với lòng hiếu thảo này, Trạch Đình sẽ đồng ý."

Ông chắc chắn nói.

Trong lòng Lạc Thời hơi thấp thỏm, trong tay cầm hai tấm vé, không biết phải làm sao.

Kỳ thật trong lòng cô có chút ẩn ẩn phấn kích đang nảy mầm, lớn mạnh.

Hai tấm vé ông nội Chu chuẩn bị là vé tình nhân.

Loại cảm xúc này vẫn luôn duy trì từ lúc cô ở nhà cũ đến khi ngồi vào xe Chu Trạch Đình.

Buổi chiều, anh tự mình lái xe đến, đương nhiên cô ngồi ở ghế phụ.

Trên đường, trong túi Lạc Thời còn để hai vé xem phim, cô hơi nghiêng đầu nhìn Chu Trạch Đình.

Vào thời gian này không có xe cộ chen chúc, anh lái xe tùy ý, mắt đen tuy nghiêm túc nhưng vì buổi chiều nên mang theo chút thờ ơ, khóe miệng hơi cong, bỗng nhiên xe giảm tốc độ, cô thấy thân mình anh căng một chút, độ cong của sống lưng cường tráng, vai thon gầy hơi dùng sức, lộ ra hơi thở nam tính.

Đột nhiên Lạc Thời hít thở không thông, một tay với vào trong túi, cầm góc vé kéo ra, hơi nghiêng người đưa vé xem phim màu hồng nhạt đến trước mặt anh, nói:

"Anh Trạch Đình, em có thể đi xem phim cùng anh không?"

Tác giả có lời muốn nói: Chu Trạch Đình: Có đồng ý hay không orz?
Bình Luận (0)
Comment