Tâm Đầu Hảo

Chương 33.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: realllllchicken

Ngày hôm sau, Lạc Thời ngủ đến trưa mới tỉnh, phòng mà giám đốc sắp xếp cho cô là phòng tổng thống, bố trí ngay ngắn, nơi nơi đều lộ ra vẻ xa hoa, ánh sáng cũng rất tốt. Tối hôm qua lúc ngủ, cô không kéo rèm, chờ đến khi ánh nắng chiếu lên người, cô mới ngồi dậy.

Cô cầm điện thoại lên nhìn, lúc 8 giờ tối Lạc Mi Mi có gọi cho cô.

Chẳng qua chắc khi đó cô đã ngủ say nên không nghe được.

Điện thoại còn có một tin nhắn, là Tống Giản gửi.

Lạc Thời xem lướt qua, là chuyện công việc.

Việc đó là đại ngôn quảng cáo của thương hiệu xa xỉ.

Ý tứ của Tống Giản là bảo cô báo danh tham gia, trận thi đấu này đối với cô mà nói có rất nhiều lợi ích.

Lạc Thời tùy tiện gọi lại cho cô ấy.

"Lạc Thời, trận thi đấu kia em thấy sao?"

Cô nói: "Hiện tại em còn đang đóng phim, thời gian không thể điều chỉnh mà?"

"Qủa thật thời gian là một vấn đề, nhưng đại ngôn kia rất tốt, hiện giờ yêu cầu của các nhãn hiệu xa xỉ đối với người phát ngôn cực kỳ hà khắc, ngoài việc suy xét về phong cách và vị trí của nghệ sĩ, mà còn bao hàm cả thanh danh và tiếng tăm ở bên trong, nếu em trổ hết tài năng trong cuộc thi này, cư dân mạng sẽ đánh giá cao em, đây cũng coi như là một bước đệm không nhỏ giúp em bước vào giới giải trí."

Nói đến đây, cô nghĩ đến gia cảnh Lạc Thời, lại muốn im miệng.

Căn bản Lạc Thời không cần bước đệm này.

Tống Giản nói rất đúng, nhưng Lạc Thời vẫn muốn cẩn thận suy nghĩ, hiện tại cô đang quay bộ phim đầu tay của mình, cô không muốn vì thời gian mâu thuẫn, mà được cái này mất cái khác.

Mỗi một công việc cô đều muốn nghiêm túc đối mặt.

- -

Hai giờ chiều, Lạc Thời ra khách sạn, giám đốc đang ở đại sảnh chờ cô, thấy cô bước ra khỏi thang máy, vội tiến lên cung kính đưa chìa khóa cho cô.

Lạc Thời nói cảm ơn.

Giám đốc chờ cô đi rồi, nhìn bóng dáng cô đến xuất thần.

Ngày hôm qua Chu Trạch Đình gọi điện cho anh, bảo anh sắp xếp cho một cô gái vào phòng ngài ấy thường ở, anh vô cùng khiếp sợ.

Hôm nay nhìn kỹ, mới phát hiện đây không phải là người lần trước đã lên hot search cùng Chu Trạch Đình sao.

Giám đốc khách sạn chậm rãi nở nụ cười thâm sâu.

Lạc Thời không biết trong lòng anh ta đã một phen gán ghép cô và Chu Trạch Đình, cô ở bãi đậu xe tìm được chiếc xe Audi của Lạc Mi Mi, lên xe, trực tiếp đến sân bay.

Ba giờ Lạc Mi Mi mới xuống máy bay, cô đợi ở sân bay nửa tiếng, mới thấy cô ấy.

Hai người lên xe, Lạc Mi Mi áy náy vì không nói tiếng nào mà đã chạy về thành phố C, ôm cánh tay Lạc Thời cọ tới cọ lui làm nũng.

Cô bị cọ đến phát ngứa, trực tiếp đẩy đầu Lạc Mi Mi ra, giả vờ tức giận nói: "Chị Mi Mi, tránh ra, em muốn lái xe."

Lạc Mi Mi nhìn thần sắc của cô, dáng vẻ như là rất tức giận, càng thêm dính trên người cô, "Chị mang cho em bánh trứng muối (*) em thích ăn nè, đừng giận mà, tức giận dễ già lắm."

(*) Bánh trứng muối:

Bánh trứng muối

Lạc Thời: "..... Em không thích ăn bánh trứng muối."

Lạc Mi Mi: "Chocolate anh trai em cho chị, một viên chị cũng chưa ăn, tất cả đều để dành cho em."

Lạc Thời: "Qúa ngọt, không tốt cho răng, không ăn."

Lạc Mi Mi: "..... Còn có --"

Cô cắt ngang lời cô ấy muốn nói, "Chị Mi Mi, em không có tham ăn."

Lạc Mi Mi "Phụt" cười ra tiếng, ôm eo Lạc Thời, làm nũng nói: "Thời bảo bối nhà mình rất nghĩa hiệp, đừng giận mà, nói cho chị nghe, hôm qua em sao vậy?"

Nhắc đến chuyện này, khí giận trong lòng cô vừa mới hạ xuống lại nổi lên, "Chị Mi Mi, hôm qua chị cúp điện thoại, thiếu chút nữa em phải ăn ngủ đầu đường đó."

Lạc Mi Mi sờ sờ mũi, "Ngày hôm qua tạm thời có việc, bất đắc dĩ mà."

"Em còn nghe được chị kêu tên anh em." Lạc Thời bổ sung.

Thái độ của cô ấy càng xuống dốc, xám xịt nói: "Hôm qua chị đang thương lượng chút việc với anh em, không có chuyện gì khác."

Lạc Thời: "....."

Cô không thể bóc trần chuyện của Lạc Mi Mi và Lạc Thịnh, một cổ khí nghẹn ở trong bụng, gương mặt cô đều phồng lên.

Lạc Mi Mi chọc chọc, nói: "Được rồi, không tức giận nữa, bây giờ em nói xem rốt cuộc hôm qua em bị sao vậy?"

Cô quay đầu, ngón tay khảy dây treo xe (*), hai mắt vô thần, thật lâu sau thở dài nói: "Anh Trạch Đình nói em và anh ấy không hợp."

(*) Dây treo xe:

Lạc Mi Mi thấy bộ dáng như tới tận th của cô còn tưởng đã có xảy ra chuyện gì to tát nghe thấy chuyện này giọng nói rốt cuộc cũng dịu đi Chị tưởng chuyện gì quan trọng không sao đừng đau lòng Chu Trạch Đình mắt mù chờ đó chị sẽ giới thiệ

Lạc Mi Mi thấy bộ dáng như tới tận thế của cô, còn tưởng đã có xảy ra chuyện gì to tát, nghe thấy chuyện này, giọng nói rốt cuộc cũng dịu đi, "Chị tưởng chuyện gì quan trọng, không sao, đừng đau lòng, Chu Trạch Đình mắt mù, chờ đó chị sẽ giới thiệu cho em mấy thanh tiên tuấn tú, bảo đảm ai cũng tốt hơn cậu ta."

Lạc Thời: "......."

Thật không thể mong đợi được nghe bất cứ lời tốt đẹp gì từ Lạc Mi Mi.

Buổi tối, người đã mai danh ẩn tích một thời gian, Bùi Đông nhắn tin hỏi thăm cô.

Cô đang muốn cùng Lạc Mi Mi ra ngoài tìm chỗ ăn cơm, nhìn thấy tin nhắn, cô nhớ tới mấy hôm trước mình đã nhét thịt rau củ đầy tủ lạnh.

Lạc Thời trả lời tin nhắn, "Bùi Đông, anh tới nhà Lạc Mi Mi đi, em mời anh ăn cơm."

Mời cơm à, hấp dẫn không nhỏ, Bùi Đông đáp lại [ Được], sau đó vui vẻ hớn hở chạy đến nhà Lạc Mi Mi.

Chờ đến khi chiếc xe thể thao Ferrari dừng ở ngoài tiểu khu, Lạc Thời nghe thấy tiếng động đứng trên ban công vẫy vẫy tay với anh, quay đầu nghiêm túc nói với Lạc Mi Mi: "Chị Mi Mi, lần này em tìm đầu bếp tới, chúng ta không cần ra ngoài ăn cơm."

Kết quả Bùi Đông loay hoay bận rộn nửa tiếng trong phòng bếp cực nhỏ của nhà Lạc Mi Mi.

Anh như ai oán nói: "Em cứ như vậy mà hãm hại anh không được đâu."

Lạc Thời cầm quả táo trong tay nói: "Bùi Đông, không thể lãng phí đồ ăn, mấy thứ này anh không làm, thì sẽ lưu lạc trong thùng rác, điều này không tốt lắm, ba mẹ anh cũng dạy phải biết quý trọng đồ ăn phải không?"

Bùi Đông: "..... Vấn đều mấu chốt không phải lãng phí thức ăn, mà là em như vậy có chút không nghĩa khí."

Lạc Thời rót cho anh ly nước, "Đều là bạn bè mà, sao lại không nghĩa khí? Hơn nữa trước giờ chưa từng thấy anh mang tạp dề, bây giờ phát hiện anh mặc tạp dề rất giống dạng ừm... Giống người đàn ông của gia đình."

Bùi Đông: "....."

Anh đem nồi thịt kho tàu cá hố ra, Lạc Thời vội vàng bưng mâm để lên bàn, thấy Bùi Đông còn muốn xoay người nấu thêm món khác, vội nói, "Bùi Đông, đồ ăn nhiều rồi, không cần nấu nữa."

Bùi Đông không để ý tới cô, "Tuy rằng em lừa anh tới đây, nhưng nếu anh đã làm, thì phải làm cho đến nơi đến chốn."

Lạc Thời: "..... Không nghĩ đến anh là người nghiêm túc."

Một lát sau, anh lại nói: "Kỳ thật anh muốn lấy hết nguyên liệu trong tủ lạnh của em ra nấu sạch, miễn cho lần sau em lại kêu anh tới làm đầu bếp cho em."

Lạc Thời: "....."

Gặm quả táo trên tay xong, cô muốn xoay người ném hột vào thùng rác trong phòng bếp, kết quả lại nghe được Bùi Đông nói, "Kỳ thật, anh còn gọi Trạch Đình tới ăn cơm, nên làm thêm vài món cũng không nhiều lắm."

Chu Trạch Đình cũng tới.

Vừa nghe đến cái tên này, tay Lạc Thời run run, hột bay thẳng đến lưng Bùi Đông, sau đó từ trên lưng anh trượt xuống đất.

Lạc Thời chạy nhanh đến nhặt hột lên, phòng ngừa đột nhiên anh xoay người dẫm lên.

Bùi Đông sờ sờ lưng, dựa trên mặt kính ở phòng bếp, tay cầm cán muỗng, cọ cọ lên cằm nói: "Cô bé, em sao thế này? Tuy rằng trước kia sợ Chu Trạch Đình, nhưng cũng không sợ đến mức như hôm nay, mấy ngày qua em và cậu ấy có chuyện thú vị gì mà giấu anh đúng không?"

Cô ném hột vào thùng rác, mở vòi nước xả nước, không để ý tới lời anh nói, hỏi: "Chắc là anh ấy không rảnh để đến đây đâu?"

Bùi Đông vuốt cằm cười, hỏi lại cố: "Em nói xem."

Lạc Thời: "......"

Hai người giằng co hai giây, sau đó Lạc Thời bước lên lấy cái muỗng trên tay anh, đẩy anh về phía cửa, "Bây giờ anh đi nhanh đi, sau đó gọi điện thoại cho Chu Trạch Đình, nói bữa tối hôm nay bị hủy bỏ, đi nhanh, tạp dề tặng cho anh."

Bùi Đông: "....."

Bùi Đông ngơ ngác bị đẩy đến cửa, vừa định há mồm nói chuyện, tiếng chuông cửa vang lên ba tiếng.

Lạc Thời liếc anh, Bùi Đông cười nói: "Trạch Đình tới."

Lời edit: Anh Đông đảm đang nhỉ, còn biết nấu ăn nữa. Nghe tác giả nói có truyện về riêng của anh nữa.
Bình Luận (0)
Comment