Tâm Đầu Hảo

Chương 35

Edit: realllllchicken

Khung cảnh ban đêm thật đẹp, Chu Trạch Đình ngồi trong xe, cách cô rất gần, hô hấp nóng hổi của cô pha trên mặt anh, nhiệt tình mờ mịt, ái muội không rõ, mặt mày anh lạnh lùng, dáng ngồi tựa như cây tùng bách sừng sững giữa tảng băng tuyết, anh hơi nhắm mắt, hơi thở lạnh lẽo giữa môi răng truyền đến mũi cô.

Hơi thở của hai người càng ngày càng nóng, Lạc Thời nhẹ chớp mắt, bỗng nhiên đứng dậy nói tạm biệt, sau đó đi đến cửa tiểu khu.

Chu Trạch Đình duy trì tư thế kia hồi lâu, một lát sau, ngón tay khẽ động, ánh mắt xẹt qua bóng dáng mảnh khảnh được bao bọc trong chiếc áo khoác dài ở cửa tiểu khu, trên tay nhúc nhích, lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, không bao lâu, làn khói lượn lờ trên các ngón tay, tàn thuốc nhấp nháy.

Hai phút sau, anh dụi tàn thuốc, khuôn mặt đẹp trai trầm tĩnh.

Lạc Thời vào phòng, ngồi trên sô pha, chui vào thảm lông dê của Lạc Mi Mi để sưởi ấm, bên trong nóng hầm hập.

Lạc Mi Mi xoa xoa gương mặt lạnh lẽo bị gió đêm thổi trúng của cô, hỏi cô: "Lạnh không?"

Cô chui đầu ra, hà hơi: "Lạnh muốn chết."

"Lạnh muốn chết mà còn ngốc ở dưới lâu như vậy à?"

"..... Tốt xấu gì cũng phải tiễn người khác xuống dưới lầu chứ." Lạc Thời nhỏ giọng nói.

Lạc Mi Mi liếc cô, thầm nghĩ con nhóc này thật cứng đầu.

Hai ngày sau, vết thương trên trán Lạc Thời hồi phục rất tốt, chỉ còn lại một chút vết tích, có thể dùng kem che khuyết điểm che đi, đạo diễn gọi điện thoại bảo các cô trở về làm việc.

Khi hai người đến đoàn phim, chuyên viên trang điểm mang cô đi hóa trang.

Lạc Thời vừa lướt Weibo, vừa cùng chuyên viên trang điểm tán dốc.

Một lát sau, Tống Giản gửi mail cho cô.

Là phiếu đăng ký tham gia cuộc thi quảng cáo người phát ngôn nhãn hàng xa xỉ.

Lúc trước cô đã nghiêm túc suy nghĩ có nên tham gia cuộc thi này không, Tống Giản nói rất đúng, quảng cáo này không chỉ mang lại cho cô lợi ích, mà có danh tiếng.

Bối cảnh gia đình có thể lót đường cho cô, nhưng muốn được sự công nhận của khán giả, vẫn phải dựa vào nỗ lực của mình.

Cô thừa dịp lúc đoàn phim nghỉ giải lao, điền cho tốt vào phiếu đăng ký, rồi gửi lại cho Tống Giản.

Sau khi gửi đi thành công, Lạc Thời nghĩ tới hình như Chu Trạch Đình cũng rất xem trọng việc cô tham gia cuộc thi này, cô hơi suy tư, nhanh chóng gửi một bản vào mail cá nhân của anh.

Lúc gửi xong, đột nhiên cô nhớ đến, trong phiếu đăng ký kia, cô còn nghiêm túc điền..... Số đo ba vòng QAQ.

Đạo diễn gọi Lạc Thời, cô chưa kịp ảo não, vội vàng ném điện thoại đợi quay cảnh kế tiếp.

Trong khi đó, Chu Trạch Đình lái xe vào câu lạc bộ của Bùi Đông, hôm nay là thứ hai, nên câu lạc bộ rất vắng vẻ.

Bùi Đông ngồi ở quầy lầu một, vẻ mặt lười biếng tán dốc với một mỹ nữ, dư quang thoáng thấy Chu Trạch Đình bước vào, vẫy vẫy tay với anh, mỹ nữ kia cũng nhìn qua, nhìn thấy toàn thân Chu Trạch Đình đều là đồ hiệu, khí chất cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác, cô ta nhất thời không rời đi được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Tầm mắt Chu Trạch Đình nhìn Bùi Đông, anh ta nói: "Cậu lên lầu trước đi."

Đưa mắt nhìn theo đến lúc Chu Trạch Đình lên lầu, Bùi Đông liếc ánh mắt trần trụi của mỹ nữ, hơi chế nhạo, sau đó nói: "Sao vậy? Có ý tứ với cậu ấy?"

Cô ta thấy Bùi Đông và người đó rất quen thuộc, đầy hứng thú, mắt to dụ dỗ, lông mi chớp chớp run rẩy, nói: "Giới thiệu cho em đi."

Anh bật cười, sau đó đứng dậy, vênh mặt lên nói: "Em nha, không cần diễn."

Nói xong, không them để ý tới dáng vẻ tức hộc máu của mỹ nữ phía sau, cà lơ phất phơ đi lên lầu.

Chu Trạch Đình đã thay một bộ đồ thoải mái, đang khởi động thân thể, Bùi Đông không đứng đắn ngồi xuống ghế, uống hớp đồ uống trên bàn, muốn mở miệng trêu chọc bạn tốt, thì thấy điện thoại cậu ta để trên bàn sáng lên.

Tình bạn của Bùi Đông và Chu Trạch Đình rất thân, nên không dấu diếm nhau điều gì cả, anh liếc nhìn màn hình, thấy tên của cô bé kia, còn cười thành tiếng, nói: "Trạch Đình, cô bé gửi tin nhắn cho cậu."

Động tác của Chu Trạch Đình không dừng lại, chỉ đáp "Ừ".

Tay Bùi Đông điểm cạnh bàn, nói: "Có muốn tôi giúp cậu xem cô bé gửi cái gì cho cậu không?"

Anh không lên tiếng, Bùi Đông tự nhiên cầm điện thoại lên, mở hai mắt nhìn mail, sau đó ngẩng đầu cười xấu xa với anh, há mồm phun ra mấy con số, nói: "Cơ thể của cô nhóc....."

Mấy chữ còn lại chưa nói xong, thì điện thoại trong tay đã bị lấy đi.

Chu Trạch Đình cầm điện thoại trong lòng bàn tay, tầm mắt từ màn hình liếc qua. Sau đó nhấn nút tắt máy, nói: "Đứng đắn chút đi."

Lời edit: Được bữa up sớm:))))
Bình Luận (0)
Comment