Tâm Đầu Hảo

Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: reallllchicken

Trong phòng bao có cả nam lẫn nữ, Lạc Thời đến sau, người ngồi gần cửa, đi ra gọi phục vụ, Lâm Thời bảo phục vụ cho thêm ghế.

Người phục vụ không hiểu tình hình, nên không biết phải đặt chiếc ghế này ở đâu cho thích hợp, trên bàn có người trêu chọc nói, "Bạn của Chu tổng, đương nhiên là phải ngồi bên cạnh ngài ấy rồi."

Giám đốc có phân phó, phòng bao này phải phục vụ cho chu đáo, cậu ta nhớ lời dặn dò, cẩn thận ngẩng đầu nhìn mắt Chu Trạch Đình.

Chu Trạch Đình đang cúi đầu uống rượu, mày kiên nghị bất động, mặc dù thần sắc trên mặt nhìn không ra manh mối gì, nhưng không mở miệng cự tuyệt thì là đồng ý đi.

Đối với Chu Trạch Đình mà nói, chính là như vậy.

Lúc Lạc Thời ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch Đình, những ánh mắt ôm tâm tư dừng trên người cô, đa phần là tìm tòi nghiên cứu, không ai biết từ khi nào bên người Chu Trạch Đình đã có một mỹ nữ.

Lạc Thời không chú ý những ánh mắt đó, điều làm cô bất ngờ chính là đại mỹ nhân đang ngồi bên tay trái anh, Tưởng Tiểu Ảnh.

Cô rất kinh ngạc.

Lạc Thời khẽ nâng mắt cẩn thận quan sát cô ta, ngũ quan cân đối nhưng mang theo tia công kích, khuôn mặt trứng ngỗng nhu hòa (*), môi mỏng đỏ thẫm làm cho cả người quyến rũ mị lệ, đặc biệt là sau khi cởi áo khoác ra, đầu vai trắng nõn tiếp xúc với không khí, lộ ra chút dụ hoặc.

(*) Khuôn mặt trứng ngỗng:

Không thể không nói thân hình Tưởng Tiểu Ảnh thật sự rất đẹp

Không thể không nói, thân hình Tưởng Tiểu Ảnh thật sự rất đẹp.

Nhưng mà, khi ánh mắt cô dừng giữa khoảng cách thân thể của cô ta và Chu Trạch Đình, thì lông mày chải chuốt tinh xảo nhăn lại thành một tòa núi nhỏ.

Không gian trên bàn cơm rộng như vậy, Tưởng Tiểu Ảnh dựa gần anh như vậy làm gì?

Lúc ăn cơm Chu Trạch Đình rất ít nói chuyện, động tác dùng cơm tao nhã, Lạc Thời cũng không dám nói gì, chỉ theo anh an tĩnh dùng cơm.

Hơn nữa cố gắng xem nhẹ âm thanh Tưởng Tiểu Ảnh kính rượu Chu Trạch Đình.

Anh không thích uống rượu, nếu ở trên bàn tiệc, có người kính rượu anh cũng sẽ đồng ý, nhưng đó chỉ là xã giao công việc, còn Tưởng Tiểu Ảnh không thuộc về loại người này, nên anh không để ý đến.

Mặc dù cô và cô ta đều là phụ nữ, nhưng thấy cô ta kinh ngạc, cô không ngừng được vui vẻ.

Về sau nếu ai nói đàn ông đều là động vật mê sắc, chắc chắn cô sẽ là người đầu tiên đứng lên phản đối, ít nhất anh không phải.

Trước khi Lạc Thời đến anh đã uống rượu, đoán chừng rượu đã bắt đầu phản ứng, thân mình lười nhác tựa vào lưng ghế, dáng vẻ mắt nhắm rất nhàn hạ, giống như đang dưỡng thần.

Lạc Thời cũng buông đũa, uống nước trà trên bàn, chén trà có chút nóng, cô uống một hớp nhỏ xong nhanh chóng bỏ xuống, khi nước chảy xuống yếu hầu, cô giật giật thân mình, hơi nghiêng qua chỗ Chu Trạch Đình.

Có lẽ đối với mùi hương trên người cô anh rất mẫn cảm, cơ hồ khi cô lại gần, đôi mắt anh liền mở ra, con người đen bóng bị rượu nhuốm càng thêm thâm thúy đối diện với cô.

Bộ dáng này với ngày thường không giống nhau, trong sự thanh lãnh có loại cảm xúc gì đó không nói rõ được, như là có chút riêng tư, làm cô hơi hơi thất thần.

Chu Trạch Đình không thoải mái muốn nhúc nhích, nhưng cuối cùng không hề động, chỉ có ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, như muốn hỏi cô đang làm gì.

Lạc Thời hoàn hồn, cô phát hiện khoảng cách giữa hai người không gần không xa, cách khoảng hai nắm tay, mùi rượu của anh đập vào mặt cô, tai cô khô nóng, đầu óc hỗn độn một mảnh, lời muốn nói đều đã quên sạch sẽ, cô muốn kéo khoảng cách ra, để cho đầu óc hơi thanh tỉnh, nhưng dư quang bắt được ánh mắt soi mói từ phía bên trái, cô lập tức áp sát lại gần.

Tựa hồ so với lần trước còn gần hơn, khoảng cách từ hai nắm tay biến thành một nắm tay.

Cái này thật là có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, khoảng cách gần như vậy khiến cho mùi hương trên người cũng trở nên rõ ràng.

Cuối cùng Chu Trạch Đình không thể dung túng cô gái nhỏ hơn nữa, nhịn không được thấp giọng "Khụ", sau khi uống rượu đôi mắt lạnh lẽo tựa như nguồn suối tịch mịch liếc cô cảnh cáo, môi mỏng khắc chế nói: "Ngồi lại chỗ đi."

Giọng điệu thật lạnh, nhưng vì mùi rượu, nên không có chút uy hiếp nào.

Lạc Thời mở to đôi mắt ngây thơ mờ mịt, thân hình mềm mại bất động, cô làm như không nghe được lời anh nói, chỉ nhỏ giọng nói câu, "Anh nói gì?"

Chu Trạch Đình dư quáng thoáng thấy ánh mắt trên bàn cơm tập trung qua đây càng ngày càng nhiều, lại thấy cô gái nhỏ không sợ người khác hiểu lầm, đang muốn dịch thân thể sang bên trái một chút, thì bạn anh trêu ghẹo nói: "Thì thầm gì thế? Dựa gần như vậy sao? Không bằng lớn tiếng nói cho mọi người nghe một chút, chỉ có hai người nói chuyện thì không thú vị đâu."

Còn lại đều xem náo nhiệt, lần lượt ồn ào, trên bàn cơm náo nhiệt hơn trước.

Lạc Thời thấy Chu Trạch Đình có ý muốn nghiêng người sang trái, mà bên trái chính là Tưởng Tiểu Ảnh, thì cô lâp tức thẳng người, không để anh nghiêng qua bên kia.

Thấy thế anh ngồi thẳng lại, ánh mắt liếc sườn mặt nhu hòa Lạc Thời, rõ ràng là cô gái nhỏ ngoan ngoãn, nhưng vừa nãy anh cảm nhận được một tia áp bách đến từ trong thân thể mềm mại mảnh khảnh của cô.

Có chút không thể tưởng tượng.

Tay anh rót rượu, để bên miệng nhẹ uống một hớp, đè ép đáy mắt kinh ngạc xuống, dường như chỉ có ly rượu vang đỏ tinh khiết này mới có thể xua đi mùi hương tràn ngập trong mũi mà Lạc Thời để lại khi dựa sát vào anh, mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ không tiêu tan, nhưng lại làm cho lòng anh hơi nóng.

Chu Trạch Đình nhăn mày, uống hết ly rượu vang, rượu lưu lại trong miệng một lúc, xúc cảm lạnh lẽo, đáy lòng mới được lạnh xuống thì lại nhè nhẹ bắt đầu khô nóng không sao hiểu được.

Tiếng cười trên bàn cơm vẫn vang lên như cũ, anh không thích đùa giỡn, cũng lười giải thích, cho nên có một số việc, anh thích ngăn chặn ở ngọn nguồn, không để lại một chút nhược điểm cho người khác bàn luận.

Nhưng hôm nay thì khác, đoán chừng rượu làm tê liệt thần kinh, vậy mà ở trên bàn cơm cùng Lạc Thời làm ra một ít hành vi giống như thân mật, anh biết càng che dấu, hứng thú của mọi người càng cao, nên không mở miệng để bọn họ ầm ĩ, đợi cho trận vui vẻ này qua đi, thì sẽ không ai quan tâm đến chuyện này nữa.

Quả nhiên, vài phút sau, mọi người thấy hai bên đương sự đều bày ra bộ dáng không liên quan, nên sôi nổi chuyển sang đề khác.

Chu Trạch Đình bất động thanh sắc giãn mày.

Chỉ là vẫn có người nắm lấy anh và cô không bỏ.

Anh buông ly rượu rỗng trên tay xuống, thì thấy bên trái có một cánh tay mảnh khảnh vươn ra, đốt ngón tay quá mức tinh tế, đẹp thì đẹp, nhưng thô, làm mất đi bản chất mềm mại nữ tinh.

Tưởng Tiểu Ảnh không nhìn thấy đáy mắt anh xẹt qua tia khó chịu, chỉ ôn nhu nói: "Chu tổng, tửu lượng tốt, có điều rượu vang đỏ phải từ từ uống, thì mới có mùi vị."

Nói là nói vậy, Tưởng Tiểu Ảnh lại rót rượu cho Chu Trạch Đình, chất lỏng màu hồng nâu phủ đế ly, mới ngừng động tác, cô ta đưa ly rượu kia đến trước mặt anh, giơ lên một nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, nói: "Chu tổng mời."

Lạc Thời nhìn, đáy lòng có một vạn âm thanh nói, không được tiếp không được tiếp!

Nhưng ngay sau đó, Chu Trạch Đình nhận ly rượu, mí mắt cô lập tức cụp xuống.

Hình như anh chú ý đến động tĩnh của cô, ánh mắt lạnh băng khẽ động.

Tưởng Tiểu Ảnh thấy anh nhận ly rượu, môi đỏ vui vẻ nhếch lên, thân thể cũng nghiêng qua bên anh, cô ngửi được mùi hương trên người anh, một hương thơm rất lạnh lẽo không hoa lệ, tuy rằng cô không biết cụ thể là gì, nhưng thật sự hấp dẫn phụ nữ, anh còn có gương mặt nổi bật, thâm thúy tuấn tuyển, hơn nữa loại khí chất cấm dục lạnh băng trên người, làm cô muốn ngừng mà không được quyến rũ anh, cô vừa hoạt động nhân tiện nói: "Chu tổng, ngài biết Lạc Thời sao?"

Chu Trạch Đình lắc ly rượu trên tay, rượu vang nhấp nhô, anh nghiêng mắt liếc thân thể Tưởng Tiểu Ảnh đang nghiêng qua bên này, đáy mắt hiện ra sự lạnh lẽo đến tận xương, không đợi anh mở miệng, thì âm thanh uyển chuyển của người bên cạnh nhanh chóng xen vào, hình như bắt chước anh, giọng nói lạnh băng, chẳng qua là có phần học theo Hàm Đan (*), có chút đáng yêu, anh nghe cô nói: "Cô Tưởng, xin tự trọng."

(*) Học theo Hàm Đan: thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.

Ánh mắt Chu Trạch Đình chuyển động, đảo quanh trên người Lạc Thời.

Tưởng Tiểu Ảnh phảng phất giống như không nghe được lời cô nói, bả vai trắng nõn quá phận nghiêng qua Chu Trạch Đình.

Lạc Thời chau mày, muốn vươn tay phải ngăn cản thân thể không nghe khuyên bảo kia, chỉ là còn chưa duỗi đến một nửa, thì nửa đường đã bị một bàn tay to lớn khô ráo bao lấy cổ tay.

Bàn tay kia hơi dùng sức, ngăn động tác cô lại, cô giương mắt nhìn anh.

Chu Trạch Đình quay đầu lại, bên trong con người lành lạnh, như là băng tuyết trên núi băng, giọng nói anh lạnh lùng nói: "Cô Tưởng vẫn là đừng đến gần tôi, tôi bị dị ứng với nước hoa trên người phụ nữ."

Những lời này như có bàn tay đánh "Bạch bạch" lên mặt Tưởng Tiểu Ảnh, khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta hơi vặn vẹo, ngồi ngay ngắn, ánh mắt như mũi tên xuyên qua bắn lên mặt Lạc Thời.

Đây rõ ràng là cái cớ của Chu Trạch Đình, có người đàn ông nào dị ứng với nước hoa phụ nữ, đàn ông chỉ biết si mê điên cuồng với mùi nước hoa tỏa ra trên người phụ nữ.

Hơn nữa lúc trước Chu Trạch Đình không có cự tuyệt cô mời rượu, cô thấy tình thế muốn gần gũi hơn chút, rõ ràng hết thảy đều không có vấn đề gì, nhưng Lạc Thời cố tình ngắt lời, sự tình liền ra như vậy, cô ta thật đúng là kẻ vướng víu.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tưởng Tiểu Ảnh càng thêm căm hận.

Lạc Thời không quản trong lòng cô ta đem cô thiên đao vạn quả thế nào, tất cả tinh thần của cô đều đặt trên bàn tay Chu Trạch Đình.

Mọi người đều nói trời lạnh, thích hợp nhất là uống rượu, bởi vì rượu làm ấm cơ thể, trách không được nhiều người nói như vậy, giờ phút này tay anh rất nóng, chắc cũng là do tác dụng của rượu.

Nhiệt ý dọc theo mạch đập nhảy đến trái tim, Lạc Thời cắn môi, quơ quơ cánh tay, thấp giọng nói: "Anh Trạch Đình ơi?"

Giọng nói ngại ngùng mềm mại, trong nháy mắt anh ngây người, sau đó cúi đầu, thì nhìn tháy bàn tay vững chắc của mình đang cầm cổ tay cô.
Bình Luận (0)
Comment