Tâm Đầu Hảo

Chương 52

Edit: reallllchicken

Beta: Uyên

Chu Trạch Đình đi cùng Lạc Thời đến cục cảnh sát để lập biên bản, đôi mắt cô còn đỏ, cảm xúc trên khuôn mặt nhỏ đã dịu đi đôi chút, cô lờ mờ đi ra cửa, anh đứng ở phòng khách, duỗi cánh tay ngăn cô.

Lạc Thời dừng chân, ngẩng đầu nhìn anh.

"Về phòng ngủ thay quần áo." Ánh mắt Chu Trạch Đình nhìn cô từ trên xuống dưới, nói.

Cô cũng cúi đầu, ánh mắt do dự trên người mình một lúc, cô đang mặc áo ngủ mùa xuân, không thể chống lại cái lạnh thấu xương vào rạng sáng.

Cô nhanh chóng về phòng đóng cửa lại, thay áo hoodie hồng nhạt dày và quần ống thẳng, lúc đi đến cửa phòng ngủ, cô ngừng lại nhìn tủ quần áo, lấy ra áo khoác tây trang mà lần trước quên trả cho anh từ sâu trong tủ quần áo.

Chầm chậm rồi lúc sau tựa như cơn gió chạy đến phòng khách.

Cảnh sát áp chế tên trộm dưới lầu, trong phòng khách chỉ có Chu Trạch Đình, anh an tĩnh đứng cạnh ghế sô pha, vốn dĩ đầu anh hơi cúi thấp, nghe tiếng bước chân đi đến bên này, con ngươi đen óng ngước lên đón lấy cô.

Qua mấy giây, anh khẽ nâng chân dài, bước đến chỗ cô hai bước.

Sải chân người đàn ông rất rộng, hai tay Lạc Thời ôm lấy áo khoác nam, tốc độ chạy tới hơi nhanh, bất ngờ thấy anh đột nhiên bước về phía trước, khoảng cách bị kéo lại, cô không thắng lại kịp.

Giây tiếp theo, trực tiếp va vào lòng ngực ấm áp.

Chu Trạch Đình...

Cú va chạm thật sự không nhẹ, chóp mũi cô đau xót, nước mắt theo phản ứng sinh lý dâng trào trong hốc mắt.

Tuy nhiên ngược lại cô rất tỉnh táo, ngẩng đầu lên, nước muối sinh lý ở khóe mắt rơi xuống, chóp mũi còn đau, cô giống như không vừa lòng, âm thanh nhỏ xíu, hỏi: "Sao anh đột nhiên đi về phía trước thế?"

Chu Trạch Đình cao hơn cô rất nhiều, cùng cô nói chuyện với tư thế này anh phải hơi cúi đầu, cụp mắt, ánh mắt tỏ ý bảo cô nhìn ra sau anh.

Lạc Thời nghiêng thân mình, hơi nhón chân nhìn từ vai anh, đỉnh đầu cọ xát với cằm anh, mùi thơm dễ chịu lơ lửng trong không khí.

Trên sàn nhà của phòng khách có nhiều mảnh thủy tinh.

Là bị vỡ lúc Lạc Mi Mi và Lạc Thịnh cãi nhau.

Các mảnh thủy tinh nhỏ vụn sắc bén, phản chiếu ánh sáng lờ mờ dưới ánh đèn phòng khách, nếu như vừa rồi cô đạp lên chắc chắn sẽ chảy máu không ngừng, tim cô run rẩy, lúc này anh lại nói thêm câu, "Với lại chân em không mang dép."

Lạc Thời cúi đầu, thật sự chỉ có hai bàn chân trắng nõn, mười ngón chân hơi cuộn tròn trên thảm rất xinh xắn đáng yêu.

Chu Trạch Đình nhìn theo tầm mắt cô, dừng lại ở mắt cá chân, chân cô gái trắng nõn, mu bàn chân hơi dựng lên, mạch máu màu xanh ẩn dưới làn da trắng trong suốt, chiều ngang hết sức nhỏ, độ cong lòng bàn chân tuyệt đẹp, giống như người mẫu đi catwalk trên sân khấu.

Rất đẹp mắt.

Anh không hề biết ánh mắt anh đã dừng lại rất lâu, cho đến khi thấy nhiệt độ Lạc Thời dần tăng lên, cùng sự căng thẳng khi thỉnh thoảng cô dẫm hai chân lên nhau.

Anh có chút thất thố che miệng ho một tiếng, lập tức thu hồi tầm nhìn, bước chân chuyển động, xoay người đi ra ngoài cửa.

Cô đứng tại chỗ mặt đỏ bừng, trong đầu không suy nghĩ được gì, một lúc sau, cô thấy bóng dáng Chu Trạch Đình biến mất ở cửa trước, chân định bước đi, nhưng lại nghĩ đến những mảnh thủy tinh nhỏ kia.

Do dự một hồi, đến khi anh mở miệng.

"Em đi vòng qua từ bên cạnh." Trong thanh điệu trầm ổn có chút – bất đắc dĩ.

Lạc Thời xoa xoa tai, nghi ngờ mình nghe nhầm, vì thế cô cất bước vòng qua mảnh vụn, không tiếng động ngước mắt nhìn anh.

Anh đứng ở trước cửa, tuy không thấy rõ mặt nhưng đuôi mắt vẫn thẳng tắp, ẩn chứa lạnh lẽo.

Có lẽ cô đã nghe nhầm.

Cũng không có khả năng sẽ có nha.

Đến khi hai người ra khỏi thang máy, dưới chung cư nổi lên cơn gió lạnh, khuôn mặt nhỏ của Lạc Thời bị gió lạnh như mang băng thổi trúng nên trắng bệch, cô nhớ ra còn chưa đưa áo khoác cho anh.

"Anh Trạch Đình --"

Cô gọi anh, thấy anh dừng bước quay đầu nhìn mình, cô vội vàng chạy chậm mấy bước, đứng bên cạnh anh, cầm áo khoác trong lòng nhét vào tay anh.

"Anh nhanh mặc vào đi, bên ngoài lạnh lắm, coi chừng bị cảm."

Chu Trạch Đình cúi đầu nhìn áo khoác trong tay, nhãn hiệu quen thuộc, mùi hương hoa anh đào xa lạ nhẹ thoảng.

Chắc là mùi hương cô gái nhỏ thích.

Anh không cự tuyệt, sau đó nhanh chóng mặc lên, còn nói tiếng cảm ơn.

Giọng nói lạnh lùng đầy quyến rũ trong đêm.

Cô thấy anh mặc vào, khuôn mặt nhỏ hiện lên nụ cười nhè nhẹ, khóe miệng hé ra, mấy sợi tóc bị gió thổi loạn bay vào trong.

Tóc mắc trong miệng rất khó chịu, hai tay Lạc Thời cố gắng gom tóc đang tung bay theo gió, nhưng cuối cùng bó tay, tóc cô tán loạn, gió thổi càng lớn, mái tóc càng không nằm trong tầm kiểm soát của cô, từng sợi tóc nhỏ cứ bay vào mặt cô.

Đã ngứa, tóc lại còn lộn xộn như người điên, thật khó nhìn.

Lạc Thời phải chiến đấu đến cùng, dùng hai tay gom tóc lại để ra sau ót, hơi thở phào, vừa định ngẩng đầu cười với Chu Trạch Đình, mấy sợi tóc lại bay vào mặt cô.

Cũng khó trách, chỉ cần gió không ngừng, tóc cô cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nằm sau ót.

Cô thở dài một hơi, tính toán từ bỏ phân cao thấp với gió, tóc xấu thì xấu thôi, chắc Chu Trạch Đình cũng không để ý tới cô, chẳng qua là cô mới thu tay về, hai lòng bàn tay rắn chắc hơn cô ấn phía dưới vành tai cô, thay cô làm tiếp hành động cũ.

Không được tự nhiên.

Cô muốn ngẩng đầu.

"Đừng động." Chu Trạch Đình nói.

Hơi nóng phủ lên trán cô, độ nóng rất cao.

Tầm mắt Lạc Thời ngang ngực anh, cô mất tự nhiên đứng ở đó, chóp mũi ngửi được mùi cây mộc hương xen lẫn với hoa anh đào, tất cả xông vào đầu cô, nhất là lúc đôi bàn tay gom tóc cô lại, mu bàn tay quẹt qua vành tai, gò má và cổ mang theo xúc cảm khiến cô cắn chặt môi, nói: "Anh Trạch Đình, anh đang làm gì vậy?"

Chu Trạch Đình tạm thời không lên tiếng, con ngươi nhìn xuống cô một cái, sau đó nói: "Gom tóc." Thanh âm ngay thẳng,  dường như có chút không muốn trả lời.

Mí mắt cô khẽ run, đương nhiên cô biết là gom tóc, nhưng mà cô muốn biết tại sao lại giúp cô gom tóc nha!

Lạc Thời há miệng muốn hỏi, hai tay đặt sau ót cô đột nhiên dùng sức, ấn thẳng đầu cô vào ngực anh, hơi thở nam tính nồng đậm của người đàn ông ùn ùn kéo đến, đáy mắt cô hiện lên kinh ngạc, còn chưa kịp xót thương cho cái trán của cô, hai bàn tay anh lại thả lỏng, đầu cô tạm dừng cách lồng ngực anh khoảng nửa nắm tay.

Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh, gió lạnh gào thét dường như đều bị ngăn cản.

Cô nín thở, không dám có một cử động nhỏ nào, mắt còn mở thật to, nhìn chằm chằm nút áo sơ mi của anh.

Cô không biết anh đang làm gì.

Cũng không dám hỏi.

Cho đến khi trên đầu được đội một cái mũ ấm áp.

Lạc Thời có thể cảm giác được hai tay Chu Trạch Đình ở sau ót cô ôn nhu chuyển động, để mái tóc dài của cô gọn gàng vào trong mũ áo hoodie.

Anh mới rút lại tay.

Cô vẫn ngơ ngác tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi giương mắt nhìn.

Con ngươi Chu Trạch Đình vẫn giống như băng sơn ngàn năm, mày sắc bén, ánh mắt nhìn cô nhạt như nước.

Cô không tự chủ được nuốt nước miếng, dưới ánh mắt đó cũng chỉ có thể bối rối nói câu, "Cảm ơn."

Không hỏi vì sao anh lại giúp cô.

Không dám nói động tác vừa nãy có hơi quá mức thân mật.

Chu Trạch Đình nhàn nhạt đáp "Ừ", biểu tình như thường, tay để trong túi quần nắm lại, trên tay còn quấn vài sợi tóc mềm mượt.

Anh xoay người đi về phía trước, cô cẩn thận nhắm mắt theo sau.

Trên mặt cô còn đỏ, sức ảnh hưởng của anh đối với cô rất lớn, cô bình tĩnh lấy tay che hai má lại, phòng ngừa nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ giống như bệnh nhân sốt cao.

Chu Trạch Đình lững thững đi phía trước, lúc đến bên ngoài cửa chung cư, Lạc Thời che khuôn mặt đỏ hồng quá mức, mở cửa ghế phụ ra. Anh ngừng ở bên cạnh ghế lái.

Cho đến khi liếc mắt chú ý tới cô ngồi vào ghế phụ, anh mới nhíu mày, che đậy sóng trào trong đôi mắt, ngồi vào ghế lái. 

Lời edit: Em tình nguyện ăn đường nên anh chị cứ việc rải đường đêyyy:))))
Bình Luận (0)
Comment