Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An

Chương 67

Tiết Tử Du muốn thương lượng với Tam Điện hạ về việc chôn cất mẫu thân, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cũng không rõ nên nhờ cậy thế nào.

Hắn gồng mình nhốt những lời muốn nói trong lòng, biểu cảm khó coi hiện rõ trên gương mặt.

Tam Điện hạ liếc qua, nhướng mày như đã hiểu, liền vẫy tay gọi hắn ra hậu viện.

Tiết Tử Du nửa tin nửa ngờ đi theo, nghe Tam Điện hạ nói: "Sau khi hồi kinh, ta sẽ bàn với Tiêu Minh Tắc. Việc này nhất định phải qua tay Lễ Bộ, nên có lẽ ngươi sẽ cần khép mình lại một chút, gặp gỡ vài người vì mẫu thân của ngươi. Ngươi có nguyện làm không?"

"Đương nhiên! Chuyện gì mà không làm được, đây là mẫu thân ta!" Tiết Tử Du sững sờ một lúc, ánh mắt hiện lên vẻ biết ơn. "Đa tạ... Tam Điện hạ."

Tam Điện hạ đột nhiên thốt ra: "... Gọi một tiếng "tỷ phu" xem nào?"

Không ngờ hắn lại nói thế, Tiết Tử Du tưởng mình nghe lầm. "Hửm?"

Tam Điện hạ mặt mày thản nhiên, như thể vừa rồi thật sự là Tiết Tử Du tự nghe nhầm.

Chàng tiếp tục hỏi: "Ngươi còn điều gì lo lắng sao?"

"À, thân phận của mẫu thân ta..."

"Dĩ nhiên sẽ không liên quan đến U tộc." Tam Điện hạ đáp. "Ta sẽ nói với Tiêu Minh Tắc rằng mẫu thân ngươi chỉ là một thường dân bị U tộc bắt đi. Ngươi chấp nhận chứ?"

"Được!" Tiết Tử Du giãn mày, trút được một nỗi lo trong lòng. Nhưng hắn lại định nhân cơ hội hỏi thêm một chuyện khác. Hắn lúng túng, ánh mắt lảng tránh, thần sắc hiếm khi mang theo vẻ thiếu niên đúng tuổi.

Tam Điện hạ bật cười.

Chàng nói: "Ngươi muốn hỏi, tại sao ngươi không cao lớn lên được, đúng không?"

Tiết Tử Du gật đầu sâu: "Nghĩa phụ nói phụ thân ta còn cao hơn ông ấy, giờ gặp mẫu thân, mẫu thân cũng đâu thấp bé..."

Cho nên, hắn không cao nổi, có phải do huyết thống U tộc đã phong bế điều gì đó?

Tam Điện hạ trả lời: "Những điều không có câu trả lời, hãy giao cho thời gian. Thiên hạ xưa nay chưa có ai giống ngươi, đường phải do chính ngươi bước đi, mới biết được có thể đi xa tới đâu."

Nói tới nói lui, Tam Điện hạ kỳ thực cũng không biết.

Thấy hắn thở dài, Tam Điện hạ ngạc nhiên hỏi: "Ngươi gấp gáp cái gì? Sợ không đủ thời gian để mình cao thêm sao?"

Chàng nhìn theo ánh mắt Tiết Tử Du ban nãy, liền thấy Yến Phàm đang giới thiệu từng thanh kiếm với Thẩm Nguyên Tịch.

"Hóa ra là vậy." Tam Điện hạ nói. "Ngươi sợ đến khi cô nương ấy đến tuổi xuất giá, ngươi vẫn chẳng khác nào một thằng nhóc."

Tiết Tử Du bị nói trúng tâm tư, mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, vội phản bác: "Sao có thể!"

Nhưng dáng vẻ muốn che giấu lại càng lộ rõ. Tam Điện hạ liền cười, ánh mắt đỏ rực như máu cũng mở to đầy thích thú.

Tiết Tử Du bất lực uy hiếp: "Đừng nói với Thẩm Nguyên Tịch!"

Tam Điện hạ thành thật đáp: "Không được, tối nay ta sẽ kể với nàng."

Tiết Tử Du cuống lên: "Đừng! Đừng nói cho tỷ ấy!!"

Nghe thấy tên mình, Thẩm Nguyên Tịch thò đầu ra, nhìn về phía hậu viện với vẻ lo lắng: "Các ngươi đang tranh cãi gì à? Cần ta phân xử không?"

Tiết Tử Du lập tức chạy tới, ấn nàng trở về.

Tam Điện hạ từ tốn bước tới, dịu dàng nói: "Nguyên Tịch, chúng ta xuất phát nhé?"

Yến Phàm hỏi: "Ý ngài là, hôm nay hai người các ngài sẽ về kinh một mình? Tại sao không đi cùng?"

Thẩm Nguyên Tịch đỏ mặt, lúng túng đáp: "Không tiện."

Yến Phàm không nghĩ nhiều, chỉ gập hộp kiếm lại, nói: "Không được, chúng ta không đi cùng với Trịnh Càn đâu! Lúc đến bị hắn gây họa đã đành, lúc về cũng chịu khổ thế thì còn mặt mũi nào gặp Hoàng thượng!"

"Ngươi muốn gặp Hoàng thượng làm gì?" Tiết Tử Du và Thẩm Nguyên Tịch đồng thanh hỏi.

"Gặp Hoàng thượng mới là thành tựu." Yến Phàm đáp. "Dù sao ta cũng muốn xem thử, người đứng đầu Đại Chiêu rốt cuộc trông thế nào."

*

Tiết Tử Du khoanh tay, tựa người vào bàn, bất lực nói: "Thật không hiểu nổi ngươi..."

"Ngươi không hiếu kỳ vì ngươi từng gặp rồi." Yến Phàm ngẩng mặt, thoáng quét ánh mắt về phía Tam Điện hạ đứng bên cạnh, tiếp tục nói: "Từ nhỏ ta chỉ có ba nguyện vọng: vào kinh thành, gặp Tam Điện hạ, và gặp Hoàng thượng."

Hai điều đầu đã thực hiện được, giờ chỉ còn việc gặp Hoàng thượng.

Thẩm Nguyên Tịch xoa xoa lồng ngực, nhẹ nhàng thở ra: "May quá, ta cứ tưởng nhà ngươi có oan khuất gì, phải cáo trạng lên tận Hoàng thượng mới giải quyết được..."

Đi lòng vòng một hồi, Thẩm Nguyên Tịch lại nhìn sang Tam Điện hạ, nhớ đến lời chàng nói ban đầu.

"Phải xuất phát tối nay sao?"

Tam Điện hạ gật đầu.

Yến Phàm quay sang Tiết Tử Du nói: "Thế chúng ta cũng đi ngay tối nay chứ?"

"Ta còn phải đưa mẫu thân về." Tiết Tử Du lắc đầu. "Ngươi yên tâm, lần này sẽ không phải như lúc đến, sẽ có thể đi trên quan đạo."

Yến Phàm đành đặt hộp kiếm xuống, đối mặt với Tam Điện hạ và Thẩm Nguyên Tịch, chắp tay hành lễ, uể oải nói: "Thế thì không tiễn nữa."

"Chúng ta đi chậm, tỷ tỷ cứ đi trước đi." Tiết Tử Du nói. "Hồi kinh còn phải nhờ tỷ tỷ trông nom giúp... cảm tạ tỷ tỷ."

Lời này nghe thật xa lạ, hắn chưa bao giờ nói như thế, thành ra bản thân cũng nói không quen, Thẩm Nguyên Tịch nghe xong lại càng cảm thấy lạ lùng.

Thẩm Nguyên Tịch xoa xoa chóp mũi, ngượng ngùng đáp: "Ừm... lớn rồi nhỉ."

Đợi hai tỷ đệ họ hàn huyên xong, Tam Điện hạ mới nhàn nhạt nói: "Trên đường về sẽ có người của quan phủ hỗ trợ các ngươi, họ đáng tin hơn."

Ánh mắt Yến Phàm sáng lên hy vọng, hình tượng Tam Điện hạ trong lòng nàng lại càng thêm cao lớn.

Sau khi dặn dò xong, Tam Điện hạ nhìn về phía Thẩm Nguyên Tịch, rực rỡ mỉm cười, ý tứ rất rõ ràng.

"Xuất phát ngay thôi!" Thẩm Nguyên Tịch cất dọn thư từ, nhanh nhẹn đáp lời.

Tiết Tử Du thắc mắc: "Tỷ tỷ... các ngươi định đi thế nào?"

Thẩm Nguyên Tịch cười hì hì: "Theo Tam Điện hạ là được rồi."

Sau khi từ biệt, Tiết Tử Du đuổi ra cửa, vừa kịp thấy Tam Điện hạ bế Thẩm Nguyên Tịch lên rồi biến mất không dấu vết. Trong lòng hắn bỗng trào lên cảm giác trống trải.

Nhưng chưa kịp chìm vào suy tư, hắn đã bị Yến Phàm vỗ mạnh vào lưng một cái rõ đau.

"Ta đã bảo rồi mà, Tam Điện hạ đúng là hồ ly tinh." Yến Phàm nói. "Thần thông quảng đại, lên núi xuống biển đều thông. Ngươi để ý chưa, mấy chuyện chúng ta còn chưa kịp hỏi, ngài ấy đã giải quyết xong cả. Nhất định là dùng thuật gì đó, ví dụ như... thuật đọc tâm!"

Tiết Tử Du từ tốn rút lại ánh mắt, bất lực đáp: "Ngươi nghiêm túc à? Thuật đọc tâm, nếu có thật, ngài ấy chắc chắn đã sớm xử lý ta rồi. Thẩm Nguyên Tịch gả cho ngài ấy, trong lòng ta đã chẳng nói được mấy lời tốt, toàn những câu khó nghe nhất."

Yến Phàm lần này nghiêm túc nói: "Tiết Tử Du, dù không làm Vương phi, tỷ tỷ ngươi cũng sẽ không ở nhà đợi ngươi lấy làm vợ đâu."

Tiết Tử Du nghe xong, như thể nghe được lời lẽ không đứng đắn, không thoải mái kéo tai mình, ngả đầu như muốn rũ sạch câu nói ấy ra ngoài.

"Ta biết. Ngươi nghĩ gì thế, đúng là làm bẩn sự trong sạch của người khác." Tiết Tử Du không nổi giận, cũng không phản bác, chỉ là trong lòng chất đầy điều khó nói.

Mà có nói ra cũng chẳng ai tin, lại còn kéo cả Thẩm Nguyên Tịch vào.

Hắn xem Thẩm Nguyên Tịch như người trong nhà, tuy không có huyết thống nhưng hai người cùng lớn lên từ bé.

Hắn từng lo lắng, một cô nương như Thẩm Nguyên Tịch rất khó có được hôn sự tốt đẹp.

Biết rõ gốc gác, hắn đã thấy không ai xứng với nàng. Nhưng nếu là gia tộc quyền quý, hắn lại lo nàng sẽ bị bắt nạt, như chim bị nhốt trong lồng, sớm muộn cũng sẽ chết dần trong đó.

Những lo lắng ấy lại khiến hắn nảy sinh một ý nghĩ.

Đợi thêm vài năm nữa, chờ hắn trưởng thành, hắn sẽ chăm sóc Thẩm Nguyên Tịch. Nàng có thể tùy ý đọc những cuốn sách kỳ quái của mình, vẫn sống những ngày tháng tự do như trước kia. Dù nàng không giỏi quán xuyến gia đình, hắn cũng chẳng để bụng.

Như thế là đủ rồi.

Phải nói rằng thích nhiều hay không, cũng không hẳn. Chỉ là cảm thấy, vì Thẩm Nguyên Tịch và nghĩa phụ, hắn có thể làm đến mức này.

Về sau, hắn không dám nghĩ thêm nữa.

Hắn không thể tưởng tượng cảnh Thẩm Nguyên Tịch cùng mình có con cái. Mỗi lần nghĩ đến là mất ngủ, bực bội đến không chịu được.

Đôi lúc có vài suy nghĩ không đàng hoàng, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy như vậy là không tôn trọng nàng. Thậm chí có khi trong giấc mơ, chỉ cần biết đó là nàng, hắn liền giật mình tỉnh dậy, tự trách mình không thôi.

Yến Phàm nói: "Ta thấy hai người các ngươi không hợp nhau đâu. Mắt nhìn người của ta không sai được, mà hai người không có chữ "phu thê" nào viết trên mặt cả."

Tiết Tử Du dập tắt nến, quay lên lầu ngủ.

Nằm trên giường, mơ màng chìm vào giấc mộng, lại là những giấc mơ không thể nói ra, quấn quýt đến mức không chịu nổi. Nhưng lần này, hắn biết rất rõ mình mơ thấy ai.

Tỉnh dậy, Tiết Tử Du đã quen. Sau khi rửa mặt, hắn ra ngoài, thấy Yến Phàm đã luyện mấy bài quyền pháp, vừa kết thúc. Hắn cười nhẹ, kéo nhẹ đuôi tóc của nàng, liền bị nàng dùng chuôi kiếm gõ vào lưng, lảo đảo một bước, cảm giác như trở về thực tại.

Thẩm Nguyên Tịch không hỏi khi nào Tam Điện hạ sẽ trở về.

Chàng đã có thể trong vài canh giờ qua lại ngàn dặm, thì một đêm hồi kinh cũng không phải không thể.

Nhưng chẳng bao lâu, Tam Điện hạ dừng chân ở biên giới Mạc Châu.

Thẩm Nguyên Tịch đầy mong đợi, ngẩng đầu ra khỏi áo choàng, hỏi: "Tại sao dừng ở đây vậy?"

Tam Điện hạ không vui, lặng lẽ nhìn về phía trước.

Thẩm Nguyên Tịch khó khăn vùng ra khỏi vòng tay chàng, nhìn theo ánh mắt ấy, thấy trong màn đêm, một con quạ đang bay tới.

"...Ô Dạ!" Thẩm Nguyên Tịch lúc đầu vui mừng, sau lại ỉu xìu.

Nàng vừa mới cùng Tam Điện hạ tình cảm nồng thắm, dọc đường ánh mắt giao nhau đầy ẩn ý. Những ánh nhìn say đắm ấy nàng đã hiểu rõ, biết chắc chàng sẽ tìm một nơi phong cảnh hữu tình để cùng nàng tận hưởng "xuân ý".

Nhưng con quạ này đến, thì xuân cũng chẳng thành.

Ô Dạ đáp lên vai Tam Điện hạ, không nhận ra mình vừa phá tan bầu không khí, liền khịt khịt mũi, nhả vài hạt cát, rồi nói: "Tiểu Vương phi, phụ thân ngươi phái người đến Vương phủ hỏi tin bình an, nhưng ngươi không ở đó. Người ta đã trở về báo lại với tướng quân rồi."

Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, khiến Thẩm Nguyên Tịch ngây ngẩn.

"Tại sao lại thế?"

Nàng luôn gửi thư bình an đều đặn, sao lại...

Thẩm Nguyên Tịch chợt nhớ ra lý do.

"Chắc là Vân Tinh! Vân Tinh chưa gửi được thư sao? Có gặp sự cố gì trên đường chăng?" Nàng níu lấy cổ áo Tam Điện hạ, vội vàng nói: "Phải làm sao đây, Điện hạ? Có khi nào hắn gặp chuyện không?"

Tam Điện hạ hỏi Ô Dạ: "Ai sai ngươi đến đây?"

"Hi hi, không qua mắt được ngươi." Ô Dạ cào cào chân lên vai Tam Điện hạ, nói: "Là U chủ tính được vị trí của ngươi, bảo ta bay về phía này, nói là đêm nay có thể chặn được ngươi."

"Điện hạ..." Thẩm Nguyên Tịch hỏi, "Chúng ta tìm Vân Tinh bằng cách nào?"

Tam Điện hạ khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sắc đỏ.

"Xem kỹ đây."

Chàng ra tay như điện, trong nháy mắt đã có ba chiếc lông quạ đen trong tay.

Ô Dạ kêu la, bay loạn xạ vì đau.

Tam Điện hạ đốt ba chiếc lông, tro tàn xoay vòng trong không trung.

Chàng lặng lẽ nhìn, đợi chúng bay tan, rồi nói: "Vân Tinh nổi hứng đùa giỡn, còn ba ngày nữa mới đến Hải Châu... Lúc này, tốt nhất là đích thân đi một chuyến."

"Đi đâu?" Thẩm Nguyên Tịch ngạc nhiên hỏi. "Hải Châu? Chúng ta sao?"

Tam Điện hạ mỉm cười: "Đúng vậy. Đưa nàng đích thân gặp Thẩm Phong Niên, ông ấy mới yên tâm. Cũng tiện thể lo việc hải sự Đông Nam."

Chàng nói xong, hỏi Thẩm Nguyên Tịch: "Có biết Hải Triều Tuyết Lãng không?"

"Trong "Giang Sơn Thiên Lý Hành" có nhắc đến, là cảnh biển ở Phủ Viễn, Hải Châu." Nói đến đây, Thẩm Nguyên Tịch vòng tay ôm chặt lấy chàng, thì thầm bên tai: "Thật ra... ta còn chưa từng thấy biển."

"Vậy đi ngắm biển thôi." Tam Điện hạ nói. "Ra khỏi Mạc Châu, gió xuôi thuận, dạ hành ba ngàn dặm cũng chẳng khó."

Ô Dạ đáp lại vai Tam Điện hạ, cười nói: "Ngươi thật biết phô trương, lời này cũng dám khoe khoang!"

Tam Điện hạ vừa dịu lại, sắc mặt liền vì câu nói của Ô Dạ mà u ám đi.

Thẩm Nguyên Tịch khẽ hỏi: "Ô Dạ, ngươi... cũng đi sao?"

Tam Điện hạ: "Nó không đi."

Ô Dạ: "Ta tất nhiên đi!"

Người và quạ nhìn nhau, mắt đỏ rực.

Ô Dạ nhìn sắc mặt chàng, liền đổi lời: "Vậy... ta có việc... không đi?"

Tam Điện hạ: "Ngươi về báo với mẫu hậu, chọn ngày an táng mẫu thân Tiết Tử Du."

Ô Dạ: "Việc này U chủ đã..."

Hắn đã tính trước rồi, Công chúa Yến Lan cũng đã thưa với Hoàng thượng.

Các ngươi chưa về, có lẽ chưa biết tiểu Hoàng đế đã thành khách quen ở Tam Vương phủ. Ban đêm thường đến đó, cùng Công chúa Yến Lan đối ẩm, trò chuyện không ngớt.

Tam Điện hạ ánh mắt lạnh như băng, Ô Dạ mà không thức thời, e băng sẽ hóa thành chông đâm thẳng ra.

Quạ nói: "Được rồi, ta sẽ đi nói, ta đi ngay!"

Bay lên rồi, nó vẫn mạnh dạn trêu Thẩm Nguyên Tịch: "Đuổi ta đi để dễ bề làm việc chứ gì, haha..."

Tam Điện hạ lườm một cái, quạ sợ đến lệch cánh, vội vàng kêu: "Ta đi, ta đi mà!"  
Bình Luận (0)
Comment