——— o O o ———
Chương 001: Ký ức ố vàng.Mọi thứ như xoắn lại với nhau, sau đó tan vỡ, những hình ảnh xa xăm hiện ra không chân thực, ký ức nhập nhòe như bức ảnh cũ, ố vàng, mốc meo, sức mẻ, chẳng còn nhìn rõ hình người đen trắng mơ hồ trên đó.
Đó là một cái sân bóng rổ láng bằng xi măng, mảnh sứ trắng nhỏ khảm thành đường dài làm vạch, giá lưới bóng chuyền đen xì, đằng sau là cái khung treo rổ, trường học tài chính hữu hạn có thói quen dùng sân bóng rổ làm sân bóng chuyền.
Ở một bên sân bóng rổ là bức tường gạch phủ rêu, một cái cây vạn niên thanh trồng trong bồn đặt đằng xa, mặt đất còn chưa sửa sang mấp mô đọng những vũng nước, sau cơn mưa nước bùn như bát bột ngô đợi mốc.
Tần An đứng ở sân bóng rổ, từ từ ngẩng đầu nhìn cô gái ở trên tường gạch.
Đó là cô gái chừng mười ba tuổi, đẹp tựa nắng sớm, đôi mắt lanh lợi, cô gái đó chăm chú nhìn Tần An, hàng mi dài rung động, đôi mắt chớp chớp như con mèo nhỏ tò mò, gò má bầu bĩnh đáng yêu còn chưa mất hết nét trẻ con nhưng đuôi mắt cong vút đã chút phong tình tiểu mỹ nhân, cái mũi xinh xắn, cánh môi hồng hào, nụ cười có chút gì đó giống giận dỗi.
- Này bạn học lớp 69...
Là Diệp Trúc Lan.
Cho dù mắt hoa lên làm cô gái không rõ ràng cho lắm, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, thì chỉ cần một bóng lưng thoáng qua, Tần An cũng có thể nhận ngay ra Diệp Trúc Lan, thi thoảng lại trở về trong giấc mơ loang lổ của y, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ, khơi lên những gợn sóng làm lòng y rất lâu mới có thể bình lặng trở lại.
Giấc mơ này là lúc nào ấy nhỉ?
Bạn học lớp 69 …? Phải rồi, khi đó vừa qua kỷ nghỉ hè bước vào năm thứ ba sơ trung, mình bị giáo viên chủ nhiệm đuổi khỏi lớp 68, Diệp Trúc Lan giận mình.
Diệp Trúc Lan lúc ấy còn là cô bé mà thôi, xinh đẹp, nhưng chẳng mấy ý thức thân phận con gái của mình, cứ vậy ngồi tùy tiện trên tường gạch, nghịch ngợm cúi đầu nhìn y. Ai có thể ngờ, cô gái gầy gò ấy khi tốt nghiệp đại học vài năm, nhìn thấy ảnh, khiến Tần An sững sờ.
Khi đó cô đã là nữ cường nhân có văn phòng ở Thâm Quyến rồi, khi cô từ trong chiếc xe đua Maserati cực kỳ có tính xâm lược với nữ giới bước ra, chiếc quần âu đơn giản màu trắng, giày cao gót ba phân, kính đen to che nửa khuôn mặt, nhìn chẳng rõ, nhưng thần thái thong thả gần như lạnh lùng, trở thành trang bìa của nhiều tạp chí kinh tế.
- Đang ngây ra cái gì thế? Có nghe mình nói gì không?
Thấy Tần An chẳng có phản ứng gì, Diệp Trúc Lan hơi chán, ngồi xuống tường gạch, chẳng hề ngại cái quần mới tinh chạm vào bức tường vẫn còn ướt:
Cảnh tượng cực kỳ quen thuộc trong giấc mơ của Tần An, cuốn phim tiếp tục chiếu, Diệp Trúc Lan giang hai tay nghiêng ngả đi trên tường, còn y thì ở dưới đi trên sân bóng rổ, vừa vui vẻ trò chuyện cãi vã vừa đi về phòng học.
Đó là bức ảnh rất rõ ràng, rõ tới mức mỗi lần nhìn thấy tim muốn nhún nhảy rồi lại như bị xé toạch.
Ký ức gần hai mươi năm chưa bao giờ hiện ra trước mắt y rõ ràng như thế, Tần An cảm giác mình đang ở trong rạp chiều phim 3D, nữ chính là Diệp Trúc Lan, còn y là thiếu niên mặc trang phục học sinh màu xanh đơn giản.
- Thật không ngờ cậu lại bị chuyển lớp, xem ra Liêu Du không chịu nổi cậu nữa rồi.
Ánh mắt Diệp Trúc Lan chứa chút lo lắng, thiếu niên này là bằng hữu khác giới thân thiết nhất của cô, bây giờ trông y có vẻ bị đả kích lớn lắm, mặt đần như tên ngốc vậy, cô không lo sao được:
Tần An cười lên càng giống một thằng ngốc, y là thiếu niên trưởng thành sớm, thầm thích Trúc Diệp Lan suốt từ năm đầu sơ trung. Khi đó trong lớp chỗ ngồi của Tần An ngay phía dưới Trúc Diệp Lan, chuyện y thích làm nhất là lặng lẽ nhìn cô, đến khi Trúc Diệp Lan quay đầu lại, hai mắt chạm nhau, trái tim run rẩy lúng túng cùng một thứ hạnh phúc khó nói lên lời.
Cuộc sống như dòng lũ hối hả với bao áp lực, lo toan cuốn đi phăng phăng vẫn không khiến Tần An quên được đôi mắt đó, nhưng trong cuộc sống của y, đã không có bất kỳ chút liên quan nào tới Diệp Trúc Lan nữa, một thời gian dài chẳng còn nghe xung quanh nhắc tới cái tên từng một thời vô cùng thân thương, trong giấc mơ gặp lại, luôn là hình ảnh Diệp Trúc Lan là cô gái mười mấy tuổi, còn y là thiếu niên, cùng trò chuyện, cùng làm bài tập, cãi nhau, thậm chí đánh nhau nữa.
Giấc mơ như vậy luôn tập kích chẳng có dấu hiệu báo trước.
Người ta thường hay nói, ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy, Tần An chẳng bao giờ cố ý đi nghĩ lại chuyện cũ, nhưng khắc sâu trong ký ức của y, vô tình đưa tay quét qua chùi đi bùi mờ, sẽ xuất hiện bức tranh xinh đẹp về Diệp Trúc Lan.
Giấc mơ ấy đại khái kéo dài từ thời Tần An học đại học, cho tới khi y cùng một cô gái khác yêu nhau, kết hôn, sinh con, mỗi khi giữa cuộc sống bận rộn mà yên bình hạnh phúc đó, Diệp Trúc Lan như đã biến mất trong cuộc đời của y, hai người đã sống ở một thế giới khác hẳn nhau, thi thoảng cô gái năm nào chỉ còn quay lại ở giấc mơ thế này, nhắc nhở Tần An, một góc trái tim y vĩnh viễn thuộc về cô.
- Cậu cũng thật là, suốt ngày chọc giận cô Liêu...
Diệp Trúc Lan hai tay chống cằm nhìn Tần An, sau này hai người hai lớp rồi, biết làm sao:
Cô giáo Liêu? À, Tần An nhớ rồi, đó là Liêu Du giáo viên chủ nhiệm lớp 68 của y, một thiếu phụ như quả mật đào chín mọng khi ấy vừa sinh con, đánh giá của cô với Tần An là:" Thằng bé này làm tôi sống một ngày như nghìn năm, tôi quản không nôi."
Ha ha ha, khi đó Liêu Du đúng là không chịu nổi mình, đẩy mình sang lớp 69, cha là giáo viên tiếng Anh lớp 69, cha kiêu ngạo lắm, chưa bao giờ coi con mình là thứ học sinh cá biệt hết thuốc chữa, người khác không dạy nổi thì tự mình dạy.
Tần An nghịch ngợm thật, nhưng kỳ thực là mỗi ngày bày trò ngốc nghếch để thu hút Diệp Trúc Lan thôi, trọng tâm cuộc sống thiếu niên chớm biết yêu chính là cô gái ngồi bàn trên, mỗi chuyện y làm là vì được nghe thấy tiếng cười khanh khách làm mình hạnh phúc.
Tất nhiên hậu quả là thành tích tụt dốc thảm hại, từ nằm trong hạng mười toàn khối, cao hơn của Diệp Trúc Lan, rơi xuống thẳng vị trí hạng mười từ dưới tính lên.
- Cậu không sao chứ? Tuy chuyển lớp... nhưng hai lớp vẫn sát bên nhau mà...
Diệp Trúc Lan mãi chẳng thấy Tần An trả lời mình, cho rằng y buồn vì không còn được chung lớp với mình nữa, trong ngực bất giác nhộn nhạo thứ tình cảm không rõ, vọt miệng nói ra, sau đó má đỏ bừng:
Con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai, suy nghĩ nhiều hơn, tưởng tượng cũng nhiều hơn, nhưng học sinh khi đó tối kỵ yêu sớm, dù trong lòng có chút tình cảm khác lạ, không dám nói, không dám nghĩ.
- Diệp Trúc Lan...
Tần An nhìn gương mặt bị ánh nắng làm mơ hồ, gọi ra cái tên chôn sâu, rất rất lâu chưa từng nhắc tới:
- Sao thế?
Diệp Trúc Lan đợi mãi không thấy Tần An nói gì tiếp, lo lắng tung người nhảy luôn từ trên tường xuống:
Ánh mắt Tần An chuyển sang ôn nhu say đắm, thốt ra ba chữ ấp ủ bao lâu trong lòng:
- Mình thích bạn!
Diệp Trúc Lan chết đứng tại chỗ, như vừa bị sét đánh, cô không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, sao, sao có thể, rõ ràng là nghe nhầm.
Mặc dù cô cùng Tần An nghịch ngợm đánh nhau, nhưng là thiếu nữ, cô lờ mờ hiểu được thi thoảng cảm xúc khác lạ của mình với Tần An là gì, mỗi lần như thế đều cố tình gạt bỏ nó, phủ nhận nó, lấy học tập đặt lên hàng đầu, đó là lời dạy của cha mẹ, của giáo viên.
Xoạch!
Diệp Trúc Lan giật mình nhìn quả bóng rổ bay vào rổ, đập xuống nền xi măng, nảy mấy cái, Tần An lại nhặt lấy, nhún người một cái nhẹ nhàng ném ra, lại trúng rổ, cậu ấy vốn rất giỏi thể thao.
Liên tiếp ba quả bóng vào rổ.
- Mình rất thích bạn.
Tần An quay đầu lại, nhìn Diệp Trúc Lan toét miệng cười, nói thật lớn.
Chương 002: Xin đừng chỉ là mơ.- Gì, gì chứ, nói cái gì vậy... đồ điên, đồ ngốc, Tần An, cậu là đồ ngốc.
Lần này Diệp Trúc Lan muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được, đóa mây hồng nhanh chóng lan từ cái cổ trắng nõn tới đôi tai nhỏ, muốn xông tới đá Tần An một cái, rốt cuộc lại quay người chạy biến mất:
- Tần An, cậu là đồ ngốc.
Vậy ra cô ấy sẽ phản ứng như thế, Tần An cười tít mất nhìn bóng lưng của Diệp Trúc Lan đang chạy đi như con hươu nhỏ sợ hãi, hai người bọn họ luôn giữ trạng thái ái muội đó, thường xuyên ở riêng cùng nhau, mỗi lần ánh mắt tiếp xúc, đều nhận ra niềm vui khiến người ta xao xuyến trong mắt đối phương, nhưng không ai chủ động bày tỏ.
Có lẽ, có lẽ mình không thể quên được Diệp Trúc Lan vì tình cảm giữa hai người chưa bao giờ làm rõ.
Rốt cuộc hôm nay cũng nói ra rồi, tuy chỉ là giấc mơ, nhưng thế là đủ rồi.
- Này, em kia, tới giờ vào học rồi không về lớp đi đứng đó làm cái gì thế hả? Muốn trốn học phải không?
Tiếng quát bất thình lình phá tan không khí tĩnh lặng của sân trường, Tần An chẳng kịp nghĩ gì, cứ thế chạy đi theo hướng Diệp Trúc Lan, chạy lên tầng ba tòa khu nhà mới xây, xuyên qua dãy hành lang dài, từng lớp học có lố nhố vài cái đầu quay ra nhìn y, rồi bước chân chậm lại, y dừng ở trước lớp 69.
Ánh mắt nhìn qua những khuôn mặt non choẹt, lại như có cuốn phim đen trắng cũ kỹ nhập nhòe chiếu qua trước mặt y, cảm giác xa lạ mà quen thuộc cùng những khuôn mặt hoặc chán nán, nghiêm túc, hoặc tang thương dần dần nhập vào nhau.
Nếu bình thường ngồi nhớ lại, y khó có thể kể tên quá mười bạn học cũ, nhưng lúc này y nhận ra tuyệt đại đa số họ.
- Tần An, ngồi chỗ đó.
Một nam tử trung niên mặc áo sơ mi trắng sơ vin, dáng người thanh thanh đưa tay chỉ một vị trí, ngay dưới tầm nhìn:
Là cha, đúng là cha rồi.
Khi đó cha chưa tới bốn mươi, đang trong độ tuổi phong độ nhất, cha là người rất có tinh thần học tập, từ tốt nghiệp cao đẳng sư phạm tới đại học chính quy, nỗ lực của cha là đoạn hồi ức Tân An khó quen vào thời thiếu niên.
Nhiều đêm cho dù là mất điện, cha vẫn thắp đèn dầu đọc sách, hình như là triết học chủ nghĩa Marx thì phải, cha thậm chí còn định làm nghiên cữu sinh nữa.
Hình ảnh của vị hiệu trưởng trường trung học tư tóc trắng uy nghiêm khớp lại nhau, Tần An ngơ ngơ ngác ngác vẫn cứ nghe lời đi về chỗ ngồi.
Có mấy đứa học sinh ghé tai thi thầm với nhau, ném cho y ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm, Tần An không quá chú ý, dù hiện trạng lúc này có vẻ rất kỳ quái, song y không nghĩ nhiều, đặt cặp sách ngồi xuống, chợt có linh cảm kỵ dị sai khiến y quay đầu sang, bắt gặp ngay cái đuôi ngựa cùng ánh mắt trong trẻo vắng lặng vừa mới quay đi.
Tôn Tôn!
Tiếng đổ vỡ đâu đó vang lên, trái tim như bằng thủy tinh của Tần An vỡ tan tành, vô vàn mảnh nhỏ bay từ tung, cứa lòng y toang máu.
Là Tôn Tôn, trong niên đại đơn thuần đó, trong trường sơ trung của thị trấn lạc hậu, chẳng hề có khái niệm hoa khôi, nhưng ai cũng phải thừa nhận Tôn Tôn là cô gái xinh đẹp nhất.
Khác với Diệp Trúc Lan, Tần An vẫn giữ liên lạc với Tôn Tôn, hơn nữa còn rất mật thiết.
Khi Tôn Tôn trở thành ca sĩ nổi tiếng, buổi biểu diễn cuối cùng của cô là do công ty nơi Tần An làm việc tài trợ, sau đó Tôn Tôn vào giới show biz, thực sự bước chân vào cái vòng tròn đó, mới nhận ra rằng nó còn dơ dáy bẩn thỉu hơn lời đồn đại.
Tôn Tôn có người đại diện là chị họ của mình, dưới sự giúp đỡ của nữ nhân khốn nạn đó, tay đạo diễn nổi danh giỏi đưa người mới thành sao, dùng thuốc mê chiếm đoạt thân thể của cô, còn quay phim lại.
Thế rồi không hiểu làm thế nào đoạn phim đó bị người ta phát tán trên internet, Tôn Tôn đã tự sát kết thúc cuộc đời nở rực rỡ như bông hoa mùa hạ nhưng mau chóng héo tán, chôn vùi thân thể mỹ lệ và trí tuệ từng khiến vô số nam nhân thèm khát.
Cái sai duy nhất của Tôn Tôn chính là quá coi trọng tình thân, quá tin tưởng người thân, không nhận ra người thân cận nhận bên cạnh mình sau khi vào vòng tròn nào đó, đã sớm bị dục vọng làm đánh mất con người mình.
Tần An xem đoạn phim đó, biết tin Tôn Tôn tự sát, khi đó y có vợ rồi, cũng có con rồi, vẫn không sao chịu đựng nổi, điên cuồng đấm tường tới be bét máu, ngồi lặng lẽ trước máy vi tính, nước mắt chảy dài.
Thầm nguyện cầu cho giấc mơ này đứng bao giờ kết thúc, bởi y muốn nhìn Tôn Tôn thêm nữa, cánh môi Tần An run run mấp máy nói không rõ tiếng:
- Tôn Tôn, bạn còn sống, vẫn còn sống!
Tôn Tôn chăm chú nhìn lên trên bảng nghe giảng bài, Tần An chỉ thấy mặt bên, cái cằm thon thon, đôi mắt đẹp dài long lanh có phần u buồn lãnh đạm, thực ra cười lên như con hồ ly làm việc xấu cực kỳ sinh động, cái cô gái có nụ cười đáng yêu xấu xa ấy lúc này lạnh lùng băng giá, lãnh đạm kiêu ngạo.
Chỉ là, chỉ là tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi, Tôn Tôn không còn nữa rồi, giấc mơ càng đẹp đẽ chỉ khiến thực tế càng tàn khốc.
Không quay đầu sang, Tôn Tôn biết Tần An đang nhìn mình, nhưng cô không thèm để ý.
Lên sơ trung nam nữ sẽ không ngồi cùng bàn nữa, chỉ có Tôn Tôn và Tần An là ngoại lệ, Tần Hoài nghĩ rằng, có bạn cùng bàn xinh đẹp như thế, con trai mình sẽ không suốt ngày chạy đi tìm Diệp Trúc Lan nghịch ngợm chơi bời điên khùng nữa, vả lại Tôn Tôn học giỏi lại còn là lớp trưởng trách nhiệm, có thể giúp nâng cao thành tích của con trai.
Vì điều này Tần Hoài không ngần ngại lạm dụng quyền lực giáo viên, đồng thời thuyết phục Tôn Tôn đồng ý.
Tôn Tôn thật ra không muốn, cô không thích thành nữ sinh duy nhất có bạn cùng bàn là con trai, nhưng là học sinh ngoan nghe lời giáo viên, Tần Hoài đã khổ công khuyên nhủ, cô chẳng thể từ chối được.
Mới chỉ mười bôn tuổi, Tôn Tôn phát dục hơn hẳn cô gái trong độ tuổi, thân hình nhỏ nhắn xinh xinh đã dần trở nên thon thả, bầu ngực hơi gồ lên đã cần phải mặc áo lót bảo vệ, eo liễu mảnh mai, thực sự mê người.
Cô cũng hiểu chút chuyện giữ người khác giới, mới đầu vờ không biết Tần An nhìn mình, nhưng Tần An quay hẳn đầu sang nhìn mình, bàn sau có tiếng xì xào, muốn giả vờ không được, quay đầu dùng ánh mắt cô cho rằng có sức uy hiếp nhất trừng lên nhìn Tần An.
Tân An cười mà lòng nhói đau, Tôn Tôn vẫn là Tôn Tôn, cái trừng mắt đầy phong tình ấy, bao nhiêu năm chẳng hề thay đổi.
- Cậu...
Tôn Tôn tức điên quay đầu đi, cái tên Tần An này làm sao thế? Bị người ta trừng mắt rồi mà vẫn còn cười, sao trên đời lại có người mặt dày như vậy?
Đột nhiên Tôn Tôn hiểu được nỗi khổ của thầy Tần rồi, đứa con này của thầy thật sự là hết thuốc chữa.
- Tần An!
Tiếng quát lớn sau đó là có tiếng phì cười rúc rích cố kìm nén của đám con gái, vài ánh mắt khó chịu mấy đứa con trai, vài cái lắc đầu chán nản khinh bỉ của mấy đứa học sinh cụ non.
Tần Hoài ném cục phấn vào đầu con trai, mắt nhìn chằm chằm, cái thằng khiến người ta không yên tâm này, học ở lớp 68 suốt ngày cùng Diệp Trúc Lan quấn quít, thậm chí có tin đồn giữa giáo viên là con trai mình xu hướng yêu sớm, không ngờ vừa chuyển lớp đã chú ý tới cô bé khác.
Cũng may Tôn Tôn là học sinh ngoan nghiêm túc, không ham chơi như Diệp Trúc Lan, có thể tin tưởng giao trọng trách.
Tần An xoa xoa cái trán xưng lên cả cục, cha ra tay rất nặng, cục phần gãy làm mấy phần, vừa xoa trán vừa cầm cục phần lên nhìn như phát hiện tân lục địa.
- Được rồi, các em chú ý vào trang chín mốt cho tôi...
Tần Hoài không nói thêm nữa, dù sao đây là ngày đầu chuyển lớp, ông chẳng hi vọng con trai có thể thay đổi được:
Thằng nhãi này, đợi đấy!
Chương 003: Mặt dày mày dạn.Tần Hoài mặc dù không phải là giáo viên nhiều tuổi, nhưng kinh nghiệm lão thành, ở cái thời đại của ông, thanh niên mười tám tuổi đã bắt đầu mưu sinh gánh vác trọng trách trong gia đình, thế nên Tần Hoài đã có gần hai mươi năm trong nghề.
Loại học sinh nào mà ông chưa từng gặp qua? Thậm chí còn từng dạy cả học sinh nhiều gấp đôi tuổi mình. Nhưng Tần Hoài thực sự chưa gặp cái thứ nào như con trai mình, ngay dưới vành mắt mình mà còn dám híp mắt nhìn bạn nữ cùng bàn?
Con trai mình hơi trưởng thành sơm, nhìn nó bám lấy Diệp Trúc Lan là thấy rồi, ông vẫn cho rằng có thể bóp chết kịp thời tình cảm manh nha đó, song giờ lại nó chú ý tới Tôn Tôn.
Dù yên tâm về Tôn Tôn, cô nữ sinh này vô cùng nghiêm túc, nhưng cơn đau đầu về con trai thì không bớt chút nào.
Trong lúc đó Tần An thực sự phát hiện ra tân lục địa rồi.
Cục phấn mà cha ném vào đầu khiến y thấy đau, trán bây giờ vẫn còn chút cảm giác tê tê.
Trong mơ làm sao lại biết đau, y thử lại rồi, còn tự cấu tới tím tay mình, thực sự không hề giống giấc mơ. Ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất Tần An cũng không dám tin là sự thực, nhìn đôi bàn tay trắng trẻo thiếu niên chứ không to lớn gân guốc, y hoang mang không hiểu mình đang ở trạng thái nào, song y khẳng định cô gái đang đứng bên cạnh trả lời câu hỏi là Tôn Tôn.
Tôn Tôn bằng xương bằng thịt.
Niềm vui tràn ngập cõi lòng, y thực sự muốn hét lên, dù làm Tôn Tôn sợ chết khiếp cũng muôn ôm chặt lấy cô, hôn vài cái cho đã.
Làm sao không vui cho được.
Diệp Trúc Lan là mối tình đầu của y, là bông hoa đầy gai thơm nhất, đẹp nhất, hoa tàn rồi, chỉ còn lại những chiếc gai hoắt, đâm lòng y nhỏ máu, để lại vết thương mãi mãi còn in sâu trong tâm trí.
Còn Tôn Tôn là gì?
Tôn Tôn như một túi nước nóng, ấm áp, có thể ôm vào lòng sưởi ấm lúc giá lạnh, nước trong túi lạnh rồi, không cần thêm nước nóng vào nữa, Tân An vẫn sống cuộc đời của mình, đi trên con đường của mình, rồi khi cần tới, vẫn có thể cho nước nóng vào, nó sẽ ấm nóng lòng người như cũ.
Tần An và Tôn Tôn vô số lần liên hệ với nhau, đều là những thời điểm mà y gặp trở ngại và sa sút, Tôn Tôn luôn ở bên cạnh, cùng y vượt qua ngày tháng tăm tối.
Một cô gái như thế, vậy mà vào lúc tuổi hoa đang muôn phần rực rỡ lại lìa bỏ cõi đời, để lại luyến tiếc vô hạn.
Suốt cả tiết học mỗi lần giáo viên quay viết bài lên bảng, Tôn Tôn lại ném Tần An cái lườm cháy mày.
Tần An lại như lợn chết không sợ nước sôi, mặt dày mày dạn cười, vô tâm vô tính, ánh mắt không rời Tôn Tôn lấy một tích tắc, tựa hồ chỉ sợ chớp mắt một cái thôi sẽ không còn thấy nữa.
Cuối cùng chuông reo hết tiết vang lên, Tần Hoài dặn dò đám học sinh vài cầu, nhìn con trai một ánh mắt cảnh cáo rồi rời lớp học.
- Này, cậu tên là Tần An đúng không? Cậu mà còn nhìn tôi như thế nữa, tôi sẽ...
Tôn Tôn đã kiềm chế tới mức cực hạn rồi, thầy Tần vừa ra khỏi lớp là quay sang, mày liễu dựng lên:
- Tôi sẽ mách cha cậu.
Đám học sinh ngồi mấy bàn xung quanh đó nghe thấy liền im thít quay đầu nhìn bọn họ, Tôn Tôn không những xinh đẹp còn thành tích học tập tốt, gia thế càng bất phàm, rất khó thân cận, lúc nào cũng kiêu ngạo lãnh đạm như công chúa, chẳng bao giờ cười lớn, chẳng bao giờ giận ai, như thể chẳng có gì khiến cô phải quá bận tâm.
Không biết tên học sinh chuyển lớp tệ cỡ nào mà khiến chỉ một tiết học thôi đã chọc Tôn Tôn tức điên rồi.
Tần An vẫn cười, hai tay khoanh lại nằm xuống bàn, nhìn ra ngoài cửa lớp, chẳng tranh cãi với Tôn Tôn.
Tôn Tôn không ngờ Tần An bỗng nhiên lại nghe lời như thế, khiến cô cảm giác phản ứng của mình vừa rồi hình hơi thái quá, thoáng xấu hổ rồi ngồi xuống.
Từ chỗ ngồi của Tần An có thể nhìn thấy hết mỗi người đi qua cửa, lớp 68 cũ của y tới nhà vệ sinh phải đi qua lớp 69. Tần An nhớ, lúc mới chuyển lớp, y luôn chờ đợi lúc tan học, chỉ để trong tích tắc nhìn thấy Diệp Trúc Lan đi qua, nhìn cô cười đùa cùng bạn học.
Đó là thứ duy nhất cho Tần An chút an ủi ở lớp học toàn người xa lạ.
Bóng hình của Diệp Trúc Lan vội vã đi qua, còn kéo tay bạn học như muốn đi thật nhanh, mắt một mực nhìn về phía trước, không liếc vào lớp 69 lấy một cái.
Hiển nhiên Diệp Trúc Lan còn chưa giải thoát khỏi chuyện Tần An thổ lộ tình cảm lúc đó, cái đầu nhỏ bé còn rất vô tư trong sáng chưa nghĩ được vấn đề quá phức tạp.
Diệp Trúc Lan và Tần An là một đôi gây chú ý nhất trong cái tầng này, hai người bọn họ thậm chí có lúc cầm chồi đuổi nhau chạy cả vào lớp khác, trong mắt Tôn Tôn, Diệp Trúc Lan cũng như Tần An, đều là thứ học sinh chẳng ra gì.
Tần An nghe thấy tiếng "hừ" nho nhỏ liền quay đầu lại, thì ra Tôn Tôn có thói quen đó từ lúc này rồi, về sau bạn học tụ hội, khó tránh khỏi nhắc tới Diệp Trúc Lan, lần nào Tôn Tôn cũng hừ một tiếng.
Lại nhìn mình rồi.
Vừa xong còn nhìn chằm chằm Diệp Trúc Lan, giờ lại quay sang nhìn mình, chẳng lẽ cậu ta tới trường chỉ để nhìn nữ sinh thôi à, không biết ở tuổi này, học tập mới là quan trọng nhất sao?
- Chúng ta làm bạn đi.
- Tôi không thích câu nói đó.
Tôn Tôn lãnh đạm sửa soạn sách vở cho tiết học tiếp theo, câu này cô nghe tới phát nhàm rồi, luôn có nam sinh lấy lý do "làm bạn" tiếp cận, trong đó có cả nam sinh lớp lớn hơn, thông thường Tôn Tôn chẳng thèm trả lời, nhưng với tên mặt dày này cô thấy phải dùng biện pháp mạnh hơn mới có hiệu quả:
- Tôi cũng không thích người như cậu.
Với một thiếu niên non nớt mà nói, lời từ chối phũ phàng ấy không khác gì vạn tiễn xuyên tâm đủ dập tắt mọi hi vọng rồi, nhưng Tần An nghe vào tai không khác gì mật ngọt. Lúc mới chuyển vào lớp 69, y và Tôn Tôn đã chiến tranh lạnh rất lâu, không ai thèm để ý tới ai, tới trước kỳ thi lên cao trung, Tôn Tôn làm mất giấy dự thi, nhìn cô lủi thủi một mình tìm kiếm, Tần An thương hại giúp đỡ, y lục tung cả thùng rác lên mới thấy, nhờ đó quan hệ hai bên mới hòa hoãn dần.
Chớp mắt cái lại tới giờ vào học, bóng hình Diệp Trúc Lan và bạn học lại vội vàng đi qua cửa lớp, Tần An vẫn nhìn, nhưng không còn cảm giác hụt hẫng và thấp thỏm như năm xưa.
Tiết học tiếp theo là giờ ngữ văn, giáo viên ngữ văn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần âu không được là cho kỹ lắm, cầm phấn viết hàng chữ đẹp đẽ trên bản đen, truyền bá cơ sơ tinh túy của văn hóa Trung Quốc cho đám học sinh hí hoáy viết bài phía dưới, thứ chôn vùi thanh xuân của lớp lớp giáo viên.
Tần An tuy lúc này vẫn có thứ cảm giác mơ hồ xen lẫn mơ và thật, vừa không thể chứng minh mình ở trong mơ, lại không thể tin mình ở thế giới thực, trong lòng bình tĩnh hơn, nhớ lại nhiều chuyện mà có lẽ không thấy lại cảnh tượng quen thuộc này sẽ chẳng bao giờ nhớ ra.
Còn nhớ giáo viên ngữ văn họ Đặng này là một trong số ít giáo viên trẻ còn ở lại trường, khi mà làn sóng nghỉ việc tới, nhiều giáo viên xin nghỉ việc không ăn lương, tới các trường học tư của thành phố ven biển kiếm tiền, tiền lương của bọn tới ba nghìn, năm nghìn, vài năm sau thậm chí lên tới cả vạn, còn giáo viên ngữ văn này vẫn ở lại trường sơ trung tồi tàn, nhận lương vài trăm đồng thôi.
Đó là chuyện cả chục năm sau rồi.
Bây giờ thầy Đặng vẫn trẻ trung phấn chấn, lời giảng mang theo nhịp trầm bổng như hát, chứng tỏ rất tự hào hài lòng về nghề nghiệp của mình.
- Khổng Tử nói "Tam nhân hành, tắc tất hữu ngã sư yên, trạch kì thiện giả nhi tòng chi, kì bất thiện giả nhi cải chi.
Thầy Đặng nhìn học sinh giảng giải:
- Câu nói trên mang ý nghĩa thâm thúy, trong đường đời chúng ta sẽ có rất nhiều người bạn, mỗi người đều có đặt điểm nổi bật hơn hẳn chúng ta, mà chúng ta nên khiêm tốn học hỏi và tiếp thu để củng cố bản thân, các em nên có tư duy cởi mở tiếp nhận sẽ có điều tuyệt vời...
Chương 004: Thể dục bảo vệ cách mạng.Nhiều năm sau, nếu thầy Đặng mà giảng "tam nhân hành", dám chắc đám học sinh phía dưới sẽ cười rúc rích, vì khi đó "tam nhân hành" đã nhuốm màu sắc nhục dục rồi. Nhìn thầy Đặng say sưa với công việc, nhìn Tôn Tôn đơn thuần cùng bao nhiêu khuôn mặt ngây thơ khác, Tần An tuy chăm chú nghe giảng, nhưng đã chẳng thể hưởng thụ sự vui sướng của thời đại thuần khiết đó nữa.
Hôm nay có hai tiết ngữ văn, giữa giờ thầy Đặng còn xuống giảng bài cho mấy học sinh chăm chỉ, trước mắt Tần An như có bộ phim cổ xè xè chiếu lên phông trắng hình ảnh người thầy tuổi chưa cao đã tóc điểm sương, lọc cọc đạp chiếc xe cũ khí chở cái gặp da sờn rách bạc màu, buột miệng:
- Thầy Đặng, nếu như bỏ công việc ở trường, tới nơi khác làm việc có tiền lương cao gấp mười thì thầy có đi không?
Thầy Đặng nhấc cái kính cận gọng to sụ tò mò nhìn đứa học sinh này, trường học chẳng lớn, nên hắn biết đây là con trai của thầy Tần. Thầy Tần là giáo viên mà hắn khâm phục nhất, nhưng có đứa con hiếu động quá mức, các giáo viên đều gọi là tiểu ác bà, hắn nghe qua, cười đáp:
- Chắc là không có công việc như thế đâu.
Tần An vẫn ương ngạnh hỏi:
- Nếu người khác tìm thấy, hơn nữa trình độ còn không bằng thầy thì sao ạ?
Rất nhiều học sinh bị câu hỏi này thu hút, thầy Đặng rất tốt, hiền lành, không ai muốn thầy đi nơi khác.
- Vậy thì thầy cũng không đi, quen rồi mà, quen rồi sẽ tốt thôi, quen rồi sẽ không muốn đi nữa.
Thầy Đặng lắc đầu:
Thói quen... Thì ra là thói quen, Tần An lẩm bẩm bất tri bất giác rơi vào trầm tư, chẳng hiểu nghĩ gì.
- Vì cách mạng bảo vệ thị lực, đề phòng cận thị, giờ thể dục bảo vệ mắt bắt đầu, nhắm mắt lại...
Âm nhạc êm dịu chậm rãi từ loa quảng bá vang lên, phòng học tức thì yên tĩnh, chỉ còn giọng nữ trong trẻo:
- Động tác thứ nhất, day huyệt thiên ứng.
- Tần An, sao em còn chưa làm thể dục bảo vệ mắt?
Thầy Đặng nhắc:
Làm thế nào? Chuyện này bao nhiêu năm qua rồi, làm sao Tần An còn nhớ được, song vẫn vờ nhắm mắt lại, khóe mắt liếc trái ngó phải, nhìn động tác của đứa học sinh khác, cong ngón tay cái đặt dưới lông mày, ngón tay khác đặt trên trán.
- Một... Hai...
Giọng nữ đều đều truyền qua loa hô nhịp, Tần An dần dần nhớ lại, qua lóng ngóng ban đầu, hứng thú làm vài lượt, đúng tới tám chín phần.
- Tần An, chỉ có động tác thứ nhất thứ hai mới nhắm mắt, còn động tác thứ ba thứ tư phải mở mắt ra.
Tôn Tôn lạnh nhạt nhắc nhở, ấn tượng của cô với Tần An ngày càng tệ, người này rốt cuộc tới trường làm cái gì chứ, ngay cả thể dục bảo vệ mắt cũng không làm cho ra hồn nữa:
Làm thể dục bảo vệ mắt xong, đám học sinh lại ra sân trường tập thể dục chống mệt mỏi.
Mặt trời đầu thu vàng lấp lánh, rừng trúc đằng xa xào xạc đưa tới từng cơn gió mát, thổi qua thao trường do san ngọn đồi thấp mà thành, mang theo mùi thơm cánh đồng trà gần đó, bụi đất bay mù mịt.
Tiếng loa truyền thanh hùng hôn vang khắp trường, giáo viên các lớp đứng ở hành lang, nhìn đám thiếu nam thiếu nữ xếp hàng ở thao trường cũng không chịu thành thật.
- Bài tập thể dục theo nhạc trung tiểu học toàn quốc bắt đầu, dậm chân tại chỗ...
Tần An lóng ngóng vung tay dậm chân, với tuổi tác tâm lý của y còn làm mấy động tác ấu trí buồn cười này thực sự quá xấu hổ, nhưng không thể không làm.
Nam xếp thành một hàng, nữ xếp thành một hàng, cứ thế xen kẽ nhau, nam sinh lớp 69 đứng sát hàng nữ sinh lớp 68, tình cờ bên cạnh Tần An vừa vặn lại là Diệp Trúc Lan.
Diệp Trúc Lan dậy thì sớm hơn Tần An một năm, năm ngoái còn cao hơn Tần An một chút, còn dựa vào ưu thế chiều cao bắt nạt y, nhưng mùa hè vừa qua Tần An cứ như uống nhầm thuốc nở vậy, nhanh chóng bắt kịp rồi.
- Diệp Trúc Lan, mình thích bạn.
Diệp Trúc Lan giật nảy mình, động tác hỗn loạn, mặt thì đỏ bừng bừng như táo chín, cái tên này làm sao vậy, chỉ chuyển sang lớp bên cạnh thôi mà, có phải là sinh ly tử biệt gì đâu chứ, cô nhóc hoàn toàn đơn thuần cho rằng người bạn của mình bị việc chuyển lớp kích thích.
- Biết rồi, đừng nói nữa.
Diệp Trúc Lan chỉ sợ bị người khác nghe thấy, vội áp giọng nói:
Tần An gật đầu, nhưng trong lòng chẳng sao bình tĩnh được, cứ như quả bóng đầy nước, bỗng nhiên bị chảy đi hết, chỉ còn lại sự trống rống.
Chưa bao giờ, y chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với Diệp Trúc Lan, không phải là không muốn, mà là sợ bị từ chối, sợ Diệp Trúc Lan nói còn đang đi học không muốn nghĩ tới vấn đề đó, sợ rằng nói ra rồi sau này muốn làm bạn với nhau cũng không được nữa, sợ rằng Diệp Trúc Lan trả lời chỉ coi y là bạn, đã thích người khác, như thế cả chuyện đơn giản nhất như cùng nhau đi học về cũng chẳng thề làm được.
Vì thế mà y cất dấu trong lòng, thành nỗi khắc khoải bao năm trời.
Thì ra nếu mình bảy tò, Diệp Trúc Lan sẽ trả lời như thế.
Một người mang linh hồn và tư tưởng của một người trưởng thành bày tỏ tình cảm với thiếu nữ mười ba tuổi, Tần An lại chẳng hề có chút thiếu tự nhiên hay tâm tư tà ác nào, trong ký ức của y, Diệp Trúc Lan luôn có dáng vẻ như trước mắt y lúc này đây, hình ảnh đó chiếm cứ vững chắc một vị trí trong trái tim y, cho dù sau này Diệp Trúc Lan có lớn lên, thành thục, ấn tượng của y vẫn bao năm như một, như bức tượng năm tháng thanh xuân non nớt.
Cùng với động tác thể dục, tay Tần An khó tránh khỏi chạm vào tay Diệp Trúc Lan, lần nào cũng cảm giác được bàn tay nhỏ bé kia vội vàng rụt lại né tránh.
Tâm nguyện cuối cùng cũng được thực hiện, nhưng Tần An thấy mình đã vô tình làm hỏng điều gì mất rồi.
Bao nhiêu năm Tần An không thể quên được Trúc Diệp Lan tất nhiên là vì quãng thời gian đẹp đẽ vui vẻ khi ở bên nhau, quan hệ của y và Diệp Trúc Lan cực kỳ thân mật, cũng cực kỳ vô tư, thi thoảng cho dù có tiếp xúc thân thể quá mức một chút, hai người cũng chỉ nhìn nhau cười ngọt ngào cùng tim đập rung tinh, chứ không phải như thế này.
- Tần An, tập trung vào.
Giọng nói đầy uy nghiêm của Tôn Tôn truyền tới, là lớp trưởng cô có quyền lực giám sát bạn học không nghiêm túc tập thể dục.
Cái tên Tần An này ngay từ đầu không chịu tập cho đàng hoàng, động tác nếu không khoa trương quá mức thì cũng chậm hơn người khác một nhịp, người ta chuyển sang động tác tiếp theo rồi mà y vẫn còn lóng ngóng làm động tác cũ.
Giờ tập thể dục kết thúc, Diệp Trúc Lan và cô bạn thân Hạ Ngư xếp hàng đi về lớp 68, Tôn Tôn và cán sự thể dục chỉnh đốn đội ngũ lớp 69, Tần An lẽo đẽo đi sau cùng.
- Tần An, em đợi một chút đã.
Tần An đưa mắt nhìn, thấy thiếu phụ đầy phong vận, đó là Liêu Du giáo viên chủ nhiệm cũ của y, khuôn mặt hình trứng ngỗng tiêu chuẩn, về sau sẽ thành trào lưu tới cùng làn sóng văn hóa Hàn Quốc, mái tóc dài dợn sóng bập bềnh, bầu vú đang thời kỳ cho con bú nên tròn căng, vòng eo hơi lớn đầy nhục cảm càng thêm mê hồn người, chiều cao một mét sáu tám cộng thêm giày cao gót nổi bật cặp chân dài miên man, đứng trên bậc thềm khiến Tần An phải ngẩng đầu lên nhìn.
Liêu Du thoáng giật mình, tuy chỉ trong tích tắc cô nhận ra đứa bé này dùng ánh mắt nhìn mình cực kỳ giống với đám đồng nghiệp nam hay nhìn trộm mình nuốt nước bọt:
- Em nhìn cái gì thế hả?
Chương 005: Chỉ có mẹ tốt nhất trên đời.- Dạ, không có gì...
Tần An nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, lấp liếm:
- Cô Liêu khôi phục sau khi sinh rất tốt, nên chú ý rèn luyện, ăn nhiều chất sơ, càng giữ được vóc dáng.
Sau khi bị đuổi khỏi lớp 68, suốt thời gian dài Tần An rất ghét Liêu Du vì chia cách mình với Diệp Trúc Lan, còn làm không ít chuyện báo thù, sau này trưởng thành tất nhiên không để trong lòng nữa, song rất khó để y có thiện cảm với Liêu Du, càng chẳng hề có chút tôn trọng nào hết.
- Bọn nhóc các em bây giờ biết nhiều thật đấy.
Liêu Du thấy Tần An lúng túng cho rằng vừa rồi mình quá nhạy cảm thôi:
- Nếu đem tâm tư đặt vào việc học thì tốt rồi...
Đại khái là mấy lời nhắc nhớ y chuyển lớp rồi tập trung vào việc học tập, tóm lại là có phần quan tâm trong đó, nói cho cùng Tần An phải cám ơn Liêu Du, nếu không chuyển lớp mà cứ tiếp tục cùng Diệp Trúc Lan quấn quít lấy nhau thì khi lên cao trung thành tích của y có vọt lên như tên lửa hay không rất khó nói.
Khi mới vào lớp 69, thành tích Tần An xếp hạng đếm từ dưới đếm lên, nhưng tới kỳ thi lên cao trung, thành tích của y đã quay lại top 10, tới cuối kỳ, trong kỳ thi toàn trấn, y còn đứng thứ 5 cả trấn.
Làm Tần An nở mày nở mặt nhất là khi đó Liêu Du nói chuyện với cha mình còn nửa đùa nửa thật muốn y quay lại lớp 68, tất nhiên cha y chỉ coi là nói đùa không để ý.
Tần An luôn tự tin vào trí tuệ của mình, tuy thế năm xưa y có thể cá chép hóa rồng trong thời gian ngắn, còn bây giờ có dễ dàng thế nữa không? Rất nhiều kiến thức không còn nhớ rõ nữa, đối với chuyện học tập cũng có bài xích nhất định, ngoại ngữ thì không thành vấn đề, vật lý, hóa học có thể ôn tập lại, tư duy logic không quá khó khăn, lo nhất là mấy môn như lịch sử, nghĩ tới chuyện phải học thuộc lòng thôi đã khiến y đau đầu.
- Này, em có nghe cô nói không đấy, đừng quấy rầy Diệp Trúc Lan nữa, nó là cô bé thông minh, chỉ cần tập trung thêm vào học tập là có thể vào Nhất Trung, là bạn bè thì em đừng níu chân người ta.
Thắc nhóc này thật đáng ghét, mình đã không tính chuyện cũ có ý tốt chỉ bảo nó, vậy mà nó không nghe vào tai, đó là hành vi không tôn trọng giáo viên, Liêu Du là cô giáo trẻ, năm nay mới hai mươi hai tuổi không có bình tĩnh của giáo viên lâu năm:
- À, cô vừa nói gì ạ?
- Không có gì, em đi được rồi.
Liêu Du coi Tần An cố tình chóc giận mình, quay ngoắt bỏ đi:
Tần An nhún vai, vừa rồi chìm đắm trong suy tưởng của mình, chẳng nghe rõ Liêu Du nói cái gì, trước kia khi còn là thằng nhóc, y đã chẳng sợ Liêu Du, bây giờ lại càng không hề sợ.
Nhưng có lẽ tâm thái có phàn bình đẳng đó làm Liêu Du khó chấp nhận, cũng chẳng sao, nếu dựa theo quỹ tích cũ, hết khóa này cha mình sẽ nghỉ việc đi theo con đường sáng lập trường học tư, dù mình hay cha chẳng có va chạm qua lại gì với Liêu Du nữa.
Hết tiết học thứ tư, Tần An mở hộp cơm ra, tức thì sững sờ.
Ớt đỏ rực, da gà rán mỡ mang màu sắc làm người ta ứa nước miếng, thịt gà thái thành từng miếng nhỏ xếp chặt kín, một ít canh trứng cà chua rải hành hoa, cùng với món khoai tây hấp.
Đó là cơm trưa mà mẹ y Lý Cầm chuẩn bị, mỗi sáng mẹ đều dậy sớm chuẩn bị cho y một hộp cơm ngon lành đầy đủ dinh dưỡng như thế, y chưa bao giờ cảm động, tiếp nhận mọi thứ một cách hiển nhiên, thậm chí đôi khi vì mẹ làm cơm không vừa miệng mà giận dỗi không vui. Đến khi tuổi nhiều lên mới cảm nhận được thứ tình cảm độc nhất vô nhị không có bất kỳ thứ gì vượt qua được ở trong phần cơm đó.
Năm tốt nghiệp đại học, mẹ bị kiểm tra ra ung thư tuyến tụy vào giai đoạn cuối.
Chữ hiếu, làm người ta cảm động, làm người ta đau đớn, khi hiểu ra khi biết trân trọng thì đã không thể báo hiếu nữa rồi.
Mấy năm đầu sau khi mẹ qua đời, Tần An thường nửa đêm tỉnh lại, lặng lẽ nhìn trời sao đau nhói tận tim.
Lý Cầm khi biết mình bị ung thư vẫn không tin mình sẽ chết, bà thấy mình sẽ khỏi, vì chưa nhìn thấy con trai cưới vợ sinh con, còn chưa chỉ dẫn con dâu trông nom nhà cửa thế nào, làm sao có thể chết được.
Lúc đó Tần An chuẩn bị cho môn thi quan trọng nhất, Lý Cẩm không cho bất kỳ ai quấy rầy, khi gọi điện thoại chỉ nói chuyện vụn vặn, hỏi thăm chuyện ăn ở của con, Tần An vô tâm không nhận ra có gì bất thường.
Để rồi gặp lại mẹ thì mẹ đã nằm trên giường bệnh, khối u đã lan toàn thân, hai mắt miễn cưỡng mở được một khe nhỏ đủ nhận ra con trai.
Chưa đầy hai mươi tư giờ sau mẹ rời bỏ cõi đời, tận đến lúc chìm vào hôn mê, mất đi ý thức, mẹ vẫn con an ủi y, nói rằng bà không sao cả, rồi sẽ khỏi.
Mẹ!
Tần An nhìn hộp cơm do mẹ dày công chuẩn bị cho mình mà sống mũi cay xè, lao ra khỏi lớp như một cơn gió, suýt nữa va phải mấy đứa bạn đang cùng lớp khiêng nồi cơm lớn từ nhà ăn vào lớp, kệ tiếng chửi bời phía sau, y dùng tốc độ nhanh nhất rời trường học.
Mẹ y cũng là giáo viên, dạy lớp sáu một trường tiểu học Thanh Sơn.
Trường tiểu học và trường sơ trung Thanh Sơn cách nhau không xa, ngăn cách bởi mấy mảnh ruộng, dựa vào ký ức mơ hồ, đi men theo con đường đất hai bên đầy cỏ, lác đác nông xá đất thấp lè tè đơn sơ, Tần An chạy qua cánh cổng treo tấm biển rỉ sét nên xanh chữ trắng “Tiểu học Thanh Sơn”, nhìn thấy những giáo viên loáng thoáng ấn tượng, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc trước văn phòng của mẹ.
Văn phòng không lớn, bố trí đơn giản, một cái bàn làm việc lớn, một cái giường nhỏ.
Lý Cầm chưa tới bốn mươi, mang cảm giác hiền thục của người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, vì thích tự trồng rau, công việc trong nhà cũng ôm đồm hết, tay thô ráp có không ít nốt chai, đang cởi búi tóc, có vẻ chuẩn bị ngủ trưa.
Lại lần nữa nhìn thấy mẹ, Tần An kích động hơn hơn bất kỳ thấy ai khác, đó mới là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời của y, nếu mà y biết mẹ mắc bệnh sớm hơn, nếu mà y hiểu được tình yêu của mẹ sớm hơn, có quá nhiều thứ nếu như thành hối tiếc không thể bù đắp...
Dù có mang tâm thái của người trưởng thành, ở trước mặt mẹ, y mãi mãi chỉ là đứa bé, thứ có thể bao dung tất cả, thứ có thể rộng lớn hơn cả trời biển chỉ có lòng mẹ mà thôi.
- Mẹ!
Tần An đi tới ôm chầm lấy mẹ:
- Làm sao thế?
Lý Cầm bị giật mình, hốt hoảng vỗ lưng con trai dỗ dành:
- Xảy ra chuyện gì rồi, đừng sợ, cứ nói với mẹ, mẹ không trách con đâu.
Tần An không nói gì cả, chỉ ôm thật chặt lấy mẹ, chưa bao giờ y hạnh phúc như thế, cũng chưa bao giờ sợ hãi như thế, sợ chuyện này hôm nay chỉ là một giấc mơ.
Nếu như đây chỉ là ảo tưởng trong đầu y, chỉ là một giấc mơ do khao khát trong lòng mà sinh ra, Tần An thấy mình không thể tiếp nhận được.
Cọ đầu vào tóc mẹ, cảm thụ mùi vị của người mẹ khiến đứa con bình tâm lại, cảm thụ hơi ấm của mẹ trong vòng tay ôm chặt của mình, một niềm vui to lớn tràn ra từ khắp nơi trong cơ thể, xua tan đi bóng đêm sợ hãi. Đúng, không phải mơ, mơ làm sao thật như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng tim đập của mẹ, làm sao thấy được vẻ ôn nhu xen lẫn lo lắng và luống cuông của mẹ.
- Hay là không muốn chuyển lớp mới, thấy không quen?
Lý Cầm nhỏ nhẹ hỏi, nếu là người khác đã sợ con mình bị bắt nạt, nhưng con trai cô mà bị bắt nạt thì nó đã không bị người ta gọi là “tiểu ác bá”, kể cả giáo viên đa phần bị nó quấy quá chứ không dọa được nó:
- Con không sao, mẹ... Con muốn ngủ trưa ở đây.
Tần An cởi giày ra leo lên giường, trả lời mẹ bằng nụ cười toét tới tận mang tai:
- Ôi cái thằng bé này, làm mẹ hết cả hồn.
Lý Cầm thở phào, xem ra là không sao thật, xoa đầu Tần An:
- Mọi khi con rất ghét ngủ trưa cơ mà, bắt ngủ cũng không được, tót cái là chạy đi chơi.
- Hôm nay con thích ngủ cơ.
Tần An ôm mẹ từ sau lưng, mắt nhắm lại, hôm nay cảm xúc lên xuống quá mạnh, cảm giác vô cùng mệt mỏi, được mẹ nhè nhẹ vỗ lưng ru khe khẽ, không ngờ lại ngủ thật.