Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 12

Từ Đồ vừa bước chân lên, còn chưa kịp ngồi vững, chiếc mô tô đã rít mạnh lao đi, hoàn toàn không cho người ta chút thời gian chuẩn bị nào.

Cơ thể cô theo quán tính ngã ngược ra sau, phản ứng bản năng muốn nắm giữ thứ gì đó, cánh tay liền vòng qua hai bên sườn anh, mười ngón tay đan chặt lại với nhau, ngực áp sát vào lưng Tần Liệt không chút khe hở.

Tiếng gió thổi vù vù bên tai, so với lúc nãy tốc độ đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy gã đàn ông cao lớn kia phóng tới phía trước đuổi theo mấy bước, khua tay múa chân chửi bới loạn xạ, hắn ta quăng cờ lê xuống đất, quay vào tiệm vung tay hất mấy người đang đợi sửa xe đứng xem náo nhiệt ra, tùy tiện túm đại một chiếc mô tô phóng lên đuổi theo hướng của bọn họ.

Từ Đồ mím môi, nhấc cao mông, kề sát vào tai anh hét lớn: “Nhanh lên, gã ta đang đuổi theo.”

Tần Liệt nghiêng đầu qua, hỏi cô: “Cách bao xa?”

Từ Đồ nói: “Khoảng chừng mười mét… có vẻ tức giận không ít, tức đến sắp chết rồi.” Giọng nói của cô nàng vô cùng hưng phấn, đắc ý không cách nào che giấu được.

Tần Liệt không biểu lộ chút cảm xúc gì, chỉ nói: “Giữ chặt.”

Anh bảo xong bắt đầu tăng tốc, nhờ vào ưu thế nắm rõ địa hình của vùng này, Tần Liệt rẽ ngoặt vào một con đường nhỏ, gồ ra lao vút đi.

Chiếc xe của gã phía sau đang đợi vá lốp, chạy được một lúc đã móp mép không còn chút hơi, thêm vào đó bản thân hắn là người ở vùng khác, mới đầu còn hăng máu đuổi cùng giết tận, được một đoạn cũng đành lực bất tòng tâm, buộc phải dừng xe lại, chống nạnh đứng đó, lật tung từ trong mộ lôi hết mười tám đời tổ tông của hai người ra chửi bới.

Tiếng gào rống càng lúc càng xa, Từ Đồ liếc nhìn về phía sau, đèn pha trước đầu chiếc xe kia chỉ còn là một đốm sáng nhỏ, cô nàng hò hét một tiếng, giọng nói đầy phấn khích: “Thiệt lợi hại, đã bỏ rơi tên vô dụng kia rồi.”

Nhưng Tần Liệt vẫn như cũ không hề giảm bớt tốc độ, lướt đi như tia chớp lóe trong đêm tối, phá vỡ bóng đen.

Bọn họ đi vào một con đường làng nhỏ hẹp, bốn bề hoang vắng tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, chỉ có ánh trăng sáng treo nơi đỉnh đầu đang dẫn lối. Gió thổi hất ngược mái tóc anh lòa xòa ra sau, lưng áo nhẹ phồng lên, mang theo một mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu.

Từ Đồ khẽ nhíu mũi, cánh tay vẫn còn đang vòng quanh giữ chặt thắt lưng anh, lần này không giống với bất kỳ lần nào khác, giữa hai người chỉ cách nhau một tầng vải mỏng manh, có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ cơ thể và bắp thịt rắn chắc của anh truyền đến. Từ Đồ liếm liếm môi dưới, ma xui quỷ khiến không có buông tay ra, cô hưởng thụ cảm giác loạn nhịp nơi đầu trái tim hết mực lạ lẫm khi gần gũi bên nhau thế này.

Mà Tần Liệt cũng có chút khác thường, tâm trí đang mải mê tập trung vào chuyện khác nên tựa hồ không phát hiện ra hành động vượt quá ranh giới giữa hai người.

Không biết qua bao lâu, chiếc xe như cơn gió đã lướt tới Niễn Đạo Câu, vào nơi này, căn bản đã bước vào phạm vi Lạc Bình.

Từ Đồ ngồi phía sau bị xóc nảy điên cuồng, không nhịn được càm ràm: “Tôi nói, anh không thể chạy chậm lại một chút sao, anh thử ra đằng sau ngồi xem.”

Tần Liệt không thèm để ý tới.

Cô nàng cao giọng: “Đau mông!”

Lúc này anh mới giảm bớt tốc độ, trực tiếp dừng xe lại.

Từ Đồ ngạc nhiên: “Còn chưa tới mà, sao lại dừng ở đây?”

Tiếng gió bỗng im bặt, trên đường không một bóng người, bên tai chỉ còn tiếng động cơ brừm brừm trầm thấp, bốn bề lộ ra vẻ yên ắng tĩnh mịch.

Chiếc xe khẽ nghiêng sang bên trái, Tần Liệt chống một chân xuống đất, toàn bộ trọng lượng đều do một chân anh chống đỡ.

Anh hất hất tóc: “Xuống xe.”

“Hở?”

“Đi xuống.” Anh ra lệnh.

Từ Đồ dự cảm có gì đó bất ổn rồi, mười ngón tay không khỏi bấu chặt hơn: “… Tại sao?”

Tần Liệt túm lấy hai cổ tay cô, gỡ ra khỏi thắt lưng mình, cánh tay cô vừa mở ra, đã bị anh tóm lấy ném khỏi xe. Từ Đồ ‘ơ ơ’ hai tiếng, trọng tâm không vững, liên tục lùi về sau mấy bước, đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Cô cáu kỉnh đá chân loạn xạ: “Lại nổi điên gì vậy hả?”

Kẻ xấu cáo trạng trước? Tần Liệt tức đến phát cười, đứng từ trên cao nhìn Từ Đồ, đầu óc đang vận hành suy nghĩ làm thế nào để trừng trị cô nàng này.

Anh hỏi cô: “Kích thích sao?”

Từ Đồ phủi phủi mông đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên nói: “Đương nhiên, rất kích thích.”

“Vậy thì vừa vặn, để cô hạ bớt nhiệt, bình tĩnh lại.” Anh chỉ tay về phía trước: “Đi dọc một đường về phía trước, thấy lối rẽ quẹo phải, tiếp tục đi thẳng là tới thôn.”

Từ Đồ biết anh giận, phóng tới trước mặt anh nói: “Tại sao tôi phải bình tĩnh? Vừa rồi hai tên khốn đó cố ý đâm thủng bánh xe mình trước, sau đó hét giá trên trời, tôi lấy lại đồ của mình thì có gì sai?”

Thấy Tần Liệt không thèm để ý, cô lại tiến lên một bước: “Cái loại xấu xa này không thể nào thủ hạ lưu tình được, phải cho bọn chúng một bài học kinh nghiệm thì mới nhớ lâu.” Cô nàng nói xong mấy lời đầy nghĩa khí, thoáng ngừng lại một lúc, hạ thấp giọng đến mức nhỏ nhất lí nhí nói: “Anh ở đây giận gì chứ.”

Tần Liệt bình thản nhìn cô một hồi: “Vì cô, tôi đã bị hắn đá một cú.”

Từ Đổ ngẩn ra: “Ây dà, tôi quên mất.” Nói xong lập tức đưa tay chạm vào đùi anh: “Là chỗ này sao?” Cô ấn nhẹ mấy cái: “Có đau không? Anh không sao chứ?”

Tần Liệt hất tay cô ra: “Hôm nay, nếu chỉ có một mình cô ở đây, có nghĩ tới hậu quả không?”

Cô mút mút ngón tay cái, cãi bướng: “Xã hội pháp trị, hắn ta có thể làm gì được tôi chứ.” Trong lòng nhất thời nhảy ra mấy lời, không hề suy nghĩ: “Hơn nữa, không phải có anh ở đây sao.”

Trái tim của Tần Liệt bỗng như có thứ gì đó khẩy vào rất khác lạ, cũng chẳng muốn so đo với cô: “Đi về đi,” anh nói: “Đoạn đường này người bình thường đi mất khoảng nửa giờ, có thể cô sẽ đi chậm hơn một chút, có lẽ dọc đường tự kiểm điểm lại mình, cô sẽ hiểu cái gì gọi là ‘liệu sức’.”

Anh nói xong đặt chân lên chân ga.

Tình thế cấp bách, Từ Đồ vội vàng nhào tới ôm chặt cánh tay Tần Liệt, không tin anh dám đi: “Anh dám!”

Hai người nhìn nhau, bàn tay anh phủ lên mu tay cô, sau đó gỡ từng ngón từng ngón một ra.

Động cơ ‘brừm’ một tiếng, chiếc xe thoắt cái lao về trước, chỉ để lại bụi bặm nổi cuồn cuộn trên mặt đất.

Từ Đồ với tay chụp loạn xạ nhưng không bắt được gì, cô chạy về phía trước đuổi theo một hồi, thở hổn hển đá bay mấy viên sỏi. Kỳ thật lúc này cô cũng không mấy lo lắng, căn bản không tin Tần Liệt sẽ ném cô ở đây, chỉ cho rằng anh hù dọa một chút, có lẽ tới khúc cua sẽ quay lại.

Từ Đồ đập đập bụi bám trên quần, tìm tảng đá ngồi xuống đợi.

Trên đường núi chỉ có duy nhất một mình cô, không có ánh sáng phát ra từ đèn xe, bốn phía bao trùm một màu đen đặc, muốn phân biệt phương hướng cũng là chuyện chẳng dễ dàng. Từ Đồ quay đầu nhìn phía sau, vừa ra khỏi Niễn Đạo Câu, tiếng gió đi qua hẻm núi hẹp như con quái vật khổng lồ bị nhốt dưới vực sâu vừa tìm được khe hở thoát ra, rít lên từng hồi gào khóc thảm thiết.

Từ Đồ co vai lại, mở đèn pin di động lên chiếu sáng, chút ánh sáng nhỏ nhoi chống chọi với bóng tối dày đặc nơi núi liền núi không ngớt này càng trở nên vô cùng yếu ớt. Đầu óc cô xoay chuyển không ngừng, bao nhiêu bộ phim kinh dị từ trước đến giờ đã xem qua đều như đèn kéo quân hiện về trước mặt.

Từ Đồ lắc mạnh đầu, lại nghĩ tới hai gã đàn ông cao lớn vừa nãy, nếu như nắm đấm kia của hắn thật sự hạ xuống không có anh chắn đỡ, có lẽ giờ này cô đã không có mặt ở đây.

Bọn chúng hiển nhiên là một băng đảng tội phạm, gã ta tính gọi điện thoại kêu người tới, hẳn là đồng bọn đang ở gần đó, vài ba tên Tần Liệt còn có thể ứng phó, nếu như mười mấy tên… Từ Đồ không dám nghĩ tiếp. Lời nói của Tần Liệt văng vẳng ở bên tai, anh hỏi, ‘nếu hôm nay chỉ có một mình cô, cô có nghĩ tới hậu quả không?’

Lúc đó, đầu óc nóng lên, chỉ nghĩ không thể để cho người khác ức hiếp, còn chỗ nào suy tính được hậu quả, hơn nữa trong suy nghĩ cũng có phần ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’, cảm thấy có Tần Liệt làm chỗ dựa; anh sẽ bảo vệ cô, không để cho cô bị tổn hại.

Nghĩ vậy, tâm trạng bỗng có chút xáo động lạ lẫm, sự tin tưởng và ỷ lại vào anh thế này, không biết từ khi nào đã bắt đầu len lén nảy mầm.

Từ Đồ sửng sốt trong giây lát, đưa tay tát một cái thật mạnh lên gò má, đau đến phát run, cô lại vội vàng xoa lấy xoa để, như muốn lau đi hết những ý nghĩ ngổn ngang hỗn loạn kia, rồi nghiêng đầu nhìn quanh quất con đường phía trước, rốt cuộc cũng tin Tần Liệt đi thật rồi.

Cô thở dài một hơi, cầm điện thoại rọi đường, đứng dậy chuẩn bị đi về.

Con đường này cô chỉ mới đi qua hai ba lần, ban ngày còn có thể phân biệt được phương hướng, đêm vừa xuống, chỉ thấy núi liền núi không còn nhìn ra được gì, cô không dám chạy loạn, theo lời chỉ dẫn của anh đi thẳng về phía trước.

Giờ này, trời đen thấu, ánh trăng nơi đỉnh đầu rắc chút ánh sáng bàng bạc như một làn sa mỏng phủ xuống nhân gian, cái bóng đổ chênh chao phía sau cô, cũng hứng trọn sự mong manh yếu ớt.

Ngoài tiếng gió heo hút, tiếng kêu xao xác của những con chim đi kiếm ăn đêm, những mảnh đá vụn từ trên núi cứ lăn xuống chạm vào nhau lạo xạo không ngừng. Từ Đồ giật mình, cảnh giác đứng lại, mở to hai mắt nhìn lên trên, chưa tới mấy giây, bỗng từ đâu một chiếc áo theo gió phần phật xông tới, chưa kịp nhìn kỹ đã biến mất không chút tăm tích.

Mãi hồi lâu sau, Từ Đồ mới lấy lại được nhịp thở bình thường, cho dù lá gan có lớn hơn đi nữa thì vẫn là con gái, khó tránh khỏi cảm giác chua xót xộc lên khoang mũi.

Cứ cắm cúi đi về phía trước, khoảng hơn mười phút đồng hồ trôi qua, rốt cuộc cũng nhìn thấy lối rẽ Tần Liệt đã nói, cô thoáng dừng lại một lúc rồi men theo hướng bên phải đi tiếp.

Ở vách núi bên trái ngay ngã ba đường, có một bóng người luôn dõi mắt nhìn theo cô, thấy Từ Đồ đến gần lối rẽ liền ẩn mình sâu vào trong, mãi đến khi ánh sáng phát ra từ di động ngày càng xa, đến cuối cùng chỉ còn là một cái chấm nhỏ rồi hòa vào bóng đêm, người đó mới nghiêng người tựa vào vách núi vấn một điếu thuốc, hút xong mới sải chân bước theo lối cô vừa đi qua.

Từ Đồ trở lại sân, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Hơn tám giờ tối, mấy cô bé con đang ở trong phòng làm bài tập, ngoài sân không có bóng người nào, Tiểu Ba lau tay bước ra khỏi nhà bếp.

Nhìn thấy Từ Đồ, cô ấy lên tiếng hỏi: “Ơ, sao có mình em vậy, Tần đại ca đâu rồi?”

Từ Đồ thở hì hà hì hục, không còn sức lực để nói chuyện, cũng không nghe thấy cô ấy hỏi gì, chỉ khua khua tay, nhấc chân đi về phòng của mình.

Tiểu Ba lại nói tiếp: “Vừa rồi thôn trưởng tới đây, nói ba em lại gọi điện thoại, bảo em khi nào về đến thì gọi lại cho ông ấy.”

“Kệ ông ấy.”

“Thôn trưởng còn nói…” Tiểu Ba khó xử nói thêm: “Ba em bảo chuyển lời lại cho em, nếu em tiếp tục không nhận điện thoại của ông ấy, ông ấy sẽ tranh thủ lên đây một chuyến.”

“Phiền chết mà.”

Tiểu Ba khuyên nhủ: “Em nên gọi lại cho ông ấy đi, đừng để ba em lo lắng.”

“Hôm khác nói sau ạ.”

Cô còn chưa kịp bước vào phòng, lão Triệu thôn trưởng đã hồng hộc chạy tới tìm người, Từ Việt Hải lại gọi điện tới, dường như đêm nay mà không được nghe thấy giọng nói của con gái cưng quyết không bỏ qua.

Từ Đồ cố nén cơn cáu kỉnh đi theo lão Triệu, vừa quay người ra đã thấy Tần Liệt bước vào.

Anh hỏi: “Đi đâu vậy?”

Từ Đồ không hé môi, làm lơ đi thẳng tới phía trước, nhất thời vừa giận lại vừa sợ anh, đồng thời trong lòng lại nảy mầm một thứ cảm xúc không tên, không cách nào giải thích được.

Tần Liệt lại cất tiếng: “Từ Đồ.”

Cô dừng lại, nghiêng đầu mở to mắt trừng anh: “Có chuyện gì?”

Anh đứng ngay cổng, ánh mắt không nhìn cô, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, rốt cuộc mở miệng ra lại là: “Đừng quên trả tiền.”

Từ Đồ mài răng, vô cùng hung hăng liếc xéo anh một cái, hạ thấp giọng lầm bầm: “Trả tía anh.”

Tần Liệt nhìn theo bóng cô và lão Triệu rời đi, nhất thời hối hận bản thân mình quản đông quản tây. Đang lúc thất thần, Hướng San từ nhà tắm phía sau đi ra, bước tới trước mặt anh: “Về rồi sao?”

Anh ‘ừ’ một tiếng rồi đi vào trong.

Hướng San đón lấy bao thuốc đông y trên tay anh: “Đi như thế nào, xe đâu rồi?”

Anh né người sang một bên: “Hư giữa đường.”

***

Nhà của lão Triệu nằm phía sau trường tiểu học, mỗi lần họp thôn cũng tổ chức ở nơi này. Điện thoại bàn đặt trên cái bàn dài trong phòng họp, bình thường không có người sử dụng đều được phủ lên một tấm vải sạch sẽ, vô cùng cẩn thận.

Từ Đồ đi qua ngồi xuống ghế, cầm điện thoại lên ‘a lô’.

Bên kia bỗng chốc im lặng, xa cách hơn một tháng, rốt cuộc cũng đã được nghe thấy giọng nói của con gái, những cơn tức giận trước đây đều tan thành mây khói, âm thanh cũng nhu hòa dịu dàng hơn rất nhiều, khó tránh khỏi dặn dò đủ thứ chuyện.

Từ Đồ ‘ậm ờ, vâng dạ’ một hồi, dần dần không còn kiên nhẫn nữa, tạm dừng ông cụ lại hỏi: “Rốt cuộc ba có chuyện gì? Nửa đêm nửa hôm gọi điện đến đây trình diễn một màn ‘cha hiền con thảo’, con cũng phối hợp rồi. Nếu thật sự không có việc gì, con cúp máy đây.”

Từ Việt Hải dừng lại một chút, giọng nói hạ tông có phần lấy lòng: “Con, con nhóc này, sao mà nói chuyện âm dương kỳ quái như vậy chứ? Lần đầu tiên con xa nhà như vậy, ba sợ con không thích ứng…”

“Ah, đây là quan tâm con sao?” Cô ép cổ họng lại, phát ra giọng nói đầy vẻ mỉa mai châm chọc.

Không đợi Từ Việt Hải lên tiếng, cô hỏi tiếp: “Vậy trước đó ba đã làm gì? Lúc mẹ con còn sống, ba ‘giả khuôn giả kiểu’ vờ quan tâm lo lắng, có lẽ con còn có thể cảm động, rơi vài giọt nước mắt. Giờ không khóc nổi.”

Đầu bên kia hoàn toàn trầm mặc, giờ mà ông cố nói thêm gì nữa, chỉ sợ sẽ khiến cho quan hệ giữa hai cha con càng chuyển biến xấu hơn mà thôi, Từ Việt Hải thở dài một hơi: “Vậy con ở lại Lạc Bình một thời gian, đợi khi nào chuyện của Hoàng Vi lắng xuống, ba sẽ cho người đón con về.”

Từ Đồ giận dỗi nói: “Con tới nơi này không có liên quan gì tới cô ta.”

“Liên quan hay không, không phải con là người rõ nhất sao?” Từ Việt Hải tức giận rống lên: “Đồ Đồ, càn quấy cũng phải có giới hạn, nếu con không tung tin tức cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, liệu…”

Ông ta không nói tiếp, thoáng dừng lại một lúc: “Được rồi, không nói tới mấy chuyện này nữa, về ngủ đi, nhớ phải nghe lời chú Tần, không được nghịch ngợm gây chuyện.”

Nghe cách xưng hô như thế, Tư Đồ bĩu môi xem thường.

“Đợi đã, cô mím mím môi, rốt cuộc không nhịn được cất tiếng hỏi: “Có ai hỏi thăm con không ạ?”

“… Không có.” Từ Việt Hải buồn bực: “Ai hỏi thăm con chứ.”

“Tóm lại, nếu có người hỏi, dù sao ba cũng đừng nói con đi đâu.”

Từ Việt Hải trầm mặc một lát, nghiêm giọng hỏi: “Con còn giấu ba chuyện gì đúng không?”

“Không có.” Cô chỉ đáp lại một tiếng như vậy rồi vội vàng cúp máy.

Hôm nay, cô tắm rửa, đi ngủ rất sớm.

Chủ nhật không có chuyện gì xảy ra, Tần Liệt đi Niễn Đạo Câu, cả ngày không thấy bóng dáng.

Sáng thứ Hai, sau khi rửa mặt xong, Từ Đồ giãy dụa thật lâu, cuối cùng để khuôn mặt mộc chẳng chút trang điểm đi ra ngoài. Mọi người đều đã thức dậy từ sớm, đang ngồi tập trung ăn sáng ở cái bàn dài trong sân.

Cô vừa bước ra khỏi cửa, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, ai nấy đều trố mắt sững sờ hồi lâu, tiếng ồn ào náo nhiệt tuôn ra như ong vỡ tổ.

Mấy đứa nhóc ầm ĩ trước: “Chị Từ Đồ, sao chị biến hình rồi!”

Tiểu Ba cũng nhìn chằm chằm đến ngơ ngẩn, bước tới nắm tay cô kéo xuống: “Thật không ngờ, sau khi bỏ trang điểm ra em lại xinh đẹp thế này… À, không, không đúng, là… thì ra vốn xinh đẹp như vậy, nói sao ta, tinh khiết trong trẻo như thiên thần mà.”

Từ Đồ rối rắm không biết làm thế nào, khô cằn cười gượng mấy tiếng, dù sao vẫn cảm thấy không trang điểm chẳng khác nào khỏa thân đứng trước mặt người khác, hoàn toàn không có chút cảm giác an toàn nào.

A Phu cũng tới đây ăn cơm chùa, bưng cái bát cười hì hì ngây ngô, duỗi khuỷu tay đụng đụng Tần Liệt: “Không nhìn ra, cô gái nhỏ này xinh đẹp đến vậy.”

Tần Liệt nhai nhai bánh bao, giương mắt lên nhìn sang.

Trước cửa phòng, cô gái nhỏ đứng dưới ánh mặt trời. Đôi mắt long lanh như gợn nước hồ thu trên đỉnh núi, hai cái đồng tử đen láy, trong veo veo đầy hồn nhiên của trẻ thơ, lấp lánh những tia sáng toát ra cái linh khí từ sâu nơi đáy mắt. Chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi cong đầy gợi cảm, mềm chín mọng như nhuộm sắc thắm anh đào. Làn da như được tạo thành từ nước trong như bạch ngọc, mịn màng căng bóng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sáng bừng lên hai gò má non hồng căng tràn sức sống.

Ngoại trừ mái tóc khói hồng, đã không còn chút dấu vết của lớp trang điểm dày đậm lúc đầu.

Rõ ràng là xinh xắn dễ thương, đáng yêu hơn rất nhiều.

Xương quai hàm đang nhai không khỏi khựng lại, nhìn thấy đôi hàng mi rậm dày cong vút kia chớp chớp mấy cái nhìn về hướng bên này tìm kiếm.

Tần Liệt vội dời ánh mắt đi, vờ như không có chuyện gì xảy ra cúi đầu xuống húp một ngụm cháo.
Bình Luận (0)
Comment