Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 37

Tần Liệt bật đèn quay đầu nhìn, có điều ánh mắt anh chỉ vừa rời đi có mấy giây thôi mà Từ Đồ đã lèn kín người như con sâu chui rúc trong chăn.

Trên giường ụ thành một hòn núi nhỏ im lìm bất động, qua một hồi lâu sau, cái chăn mới khẽ nhúc nhích.

Anh nhặt khăn tắm dưới nền nhà lên quấn quanh hông.

Kéo chăn một cái, không được, Tần Liệt dụi ngón trỏ dưới mũi phì cười, đi vào nhà vệ sinh lấy khăn giấy: “Anh lau cho em nhé?”

“Hum.” Cô từ chối, một âm mũi ba phải.

Tần Liệt lại kéo chăn ra, bên trong càng túm chặt hơn.

Anh ngồi xuống giường, ôm cả hòn núi đặt lên đùi mình, dỗ dành: “Bẩn rồi, để anh lau cho sạch nào.”

Từ Đồ không hé miệng.

Tần Liệt đại khái tìm được vị trí mông của cô nàng, đánh yêu mấy cái, dọa dẫm: “Còn trốn nữa là anh không khách khí đâu đấy nhé.”

Qua mấy giây sau, ụ núi nhỏ mới ngọ nguậy.

Anh kéo chăn xuống, tìm được đầu cô.

Từ Đồ nghiêng người cuộn tròn thành con tôm nhỏ, mái tóc còn vương chút ẩm ướt che khuất hết khuôn mặt. Cô bé con này không phải lúc nào cũng to gan mạnh miệng, khi anh thật sự buông thả phóng túng, khi hai người trải qua chuyện nam nữ rồi, cô mới biết thẹn thùng xấu hổ, mới biết bẽn lẽn trốn nấp.

Tim Tần Liệt mềm nhũn, kìm lòng không đặng cúi người hôn cô.

Lúc này, cả tấm chăn đã được kéo xuống, mùi vị nồng đậm vừa rồi anh xuất ra xộc vào khoang mũi. Tần Liệt không nhịn được liếc nhìn cô, soi vào mắt anh là hai cái đồng tử sáng long lanh như nước hồ thu của Từ Đồ, gò má ửng hồng, không biết do cuộn mình trong chăn bị ngộp, hay là dấu vết trước đó anh đã để lại.

Tần Liệt duỗi người cô ra, Từ Đồ ngọ nguậy không chịu, bị anh đánh nhẹ vào mu bàn tay, cô lập tức rụt về quẫn bách không biết để ở đâu.

Anh lau chất lỏng dính trên bụng dưới của cô, ánh mắt vừa di chuyển, đã nhìn thấy vùng lông nơi che giấu những bí ẩn kia cũng từng lọn từng lọn bết vào nhau.

Hai chân cô vắt chéo khép chặt lại, ngượng ngùng muốn kéo chăn lên che.

Tần Liệt chặn lại, nhanh tay lẹ mắt tách chân cô ra dùng khăn giấy lau nhẹ nhàng trên dưới, bỗng nhìn thấy nơi bắp đùi cô đỏ bừng một mảng.

Tim Tần Liệt quặn thắt, đau lòng và thương cô vô hạn: “Làm em sợ lắm phải không?”

Từ Đồ dụi mặt vào bụng anh, lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn hết sức.

“Vậy có đau không?”

Qua một hồi, Từ Đồ lí nhí: “Có lúc đau.”

“Đau mà còn có lúc sao?”

Từ Đồ hé một bên mắt, khẽ liếc anh.

Tần Liệt bật cười không trêu cô nữa, nghiêm túc hỏi: “Đau ở đâu nào?”

Từ Đồ giơ bắp chân lên chỉ chỉ cho anh xem, trên làn da vốn trắng nõn mịn màng, giờ khắp nơi đều là vết đỏ, còn có cả mấy dấu răng rất rõ.

“Anh là cún sao?” Cô lên án.

Tần Liệt im lặng phút chốc, ánh mắt sâu không lường được: “Không khống chế tốt.” Anh nói tiếp: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Nghe anh nói vậy, tim Từ Đồ lại bum bum nhảy loạn, bàn tay đang đặt phía sau nhẹ nhàng duỗi ra cào lên lưng anh.

Tần Liệt thẳng cột sống, bắt bàn tay nghịch ngợm của cô đưa lên miệng hôn: “Đi tắm nhé?”

Cô mè nheo một hồi mới bò dậy khỏi giường: “Em mang giày.”

Tần Liệt không cho, bới cô nàng trần trùng trục ra khỏi đống chăn mền, túm hai khoeo chân cô vác lên như ôm trẻ con, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Hơi nóng bên trong nhà tắm đã tản đi hết, trên chiếc gương rửa mặt cao tầm nửa người vẫn còn li ti bọt nước. Không gian quá chật, hai người đứng cùng lúc không còn dư ra khoảng trống nào để xoay trở.

Tần Liệt mở vòi tắm hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước ở mức khá cao, chẳng mấy chốc, hơi nóng mịt mù lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp.

Tầng tầng sương trắng mờ ảo vây phủ xung quanh, tim Tần Liệt lại ngứa ngáy.

Từ Đồ liếc về phía đối diện, phản chiếu trong gương là hai thân thể dán chặt vào nhau như ẩn như hiện. Cô bị anh nhìn chằm chằm, dưới ánh đèn sáng tỏ, toàn bộ cơ thể phơi bày ra trước mắt anh.

Anh xoa bóp khiến cô ngứa ran, Từ Đồ xoay người: “Để em tự làm mà.”

Thân hình vạm vỡ của Tần Liệt lập tức dán tới, một tay phủ lên bụng dưới cô, tay còn lại mò tìm đi xuống.

Hai chân Từ Đồ bị ép phải mở ra: “Ưm!”

Anh tìm thấy chính xác hạt ngọc nhỏ kia, miết tròn theo chiều kim đồng hồ, dùng một lực không mạnh không nhẹ, vừa đủ để hai chân cô tê dại bủn rủn, không đứng nổi.

Từ Đồ bấu víu vào vách tường trượt xuống: “Tần Liệt…”

Một hồi lâu sau: “Hửm?” Thanh âm khàn đặc tắc nghẹn bật ra khỏi cổ họng anh.

“Đừng mà…”

“Thích không em?” Tần Liệt vô cùng am hiểu lòng người trưng cầu ý kiến, môi dán sát vào tai cô mơn trớn: “Vừa rồi anh chỉ để ý tới bản thân.”

Giọng điệu này của anh, hành động lúc này của anh đầy ngã ngớn vô lại, vừa táo bạo ngang ngạnh lại vừa lộ ra đôi chút không đứng đắn, hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới nét nghiêm túc cứng nhắc thường ngày, cũng không giống sự thẳng thắn khi đối xử với mọi người, càng không liên quan chút nào đến dáng vẻ lúc nằm sấp trên người cô nói lời yêu thương khi nãy.

Tăng thêm một phần cảm giác áp bức, nhiều thêm một phần ham muốn chiếm hữu, thể hiện một cách cực kỳ nhuần nhuyễn hai mặt của đàn ông.

Cái sự khác biệt trời vực ban ngày, ban đêm này; trước giờ cô chỉ xem miêu tả trong tiểu hoàng thư (sách xxx), đợi đến khi thật sự lĩnh hội rồi mới hiểu thấu mà.

Lúc này đây, cô hoàn toàn biến thành tầng lớp bị áp bức bóc lột, bị ép sát vào góc tường, hu hu năn nỉ: “Em vẫn còn là… Ưm… trẻ con mà, lần đầu tiên mà làm thế này với em… thật sự không sao chứ?”

“Bây giờ lại nói với anh là trẻ con hửm?” Phạm vi hoạt động của ngón tay anh càng mở rộng: “So với người ta em còn lém lỉnh biết nhiều hơn.”

“Thiếu hụt thực tế mà.”

“Bây giờ không phải đang thực hành sao.”

Cô cắn môi: “Ừm…”

Tần Liệt nghe thấy âm thanh này, tim cũng nhũn ra ướt đẫm: “Quay đầu lại.”

Trán Từ Đồ tì vào tường, chỉ cần hơi rũ mắt là có thể thấy ngay toàn cảnh bên dưới, cánh tay rắn chắc ngăm đen quấn chặt thân thể mảnh mai trắng muốt, bàn tay to rộng đó cơ hồ phủ kín bụng dưới của cô, ngón tay thô ráp chuyển động liên tục giữa hai chân non mịn, kiểm soát toàn cục.

Đen với trắng, mạnh cùng yếu, đánh sâu vào kích thích thị giác.

Cô nhắm mắt lại, hai đầu gối bủn rủn đụng vào nhau, mềm oặt lắc lắc đầu.

Ngón tay Tần Liệt hướng xuống dưới hung hăng ấn mạnh một cái, hạ thấp giọng ra lệnh: “Ngoảnh đầu lên nào.”

Từ Đồ thở hổn hển, dựa lưng vào ngực anh, vô thức xoay cổ lại, dâng môi mình.

Những tia nước ấm áp dội vào hai người, Tần Liệt ra sức hôn, mơ hồ hỏi: “Đã gỡ đồ trên lưỡi xuống rồi?”

“Dạ.”

“Sao lại gỡ ra?”

Cô nói: “… Quẹt trúng anh.”

“Ngoan như vậy?”

Từ Đồ bị động tác của anh cuốn theo, cơ thể nhẹ nhàng đong đưa: “Không phải anh thích, ngoan ngoãn sao.”

Khóe môi dưới của anh cong lên, hôn khẽ: “Bé con ngoan.”

Sau đó, hai người không nói lời nào nữa, cánh tay anh vòng quanh siết chặt bầu ngực cô, tay còn lại miết sâu hơn, động tác dồn dập liên tục.

Trong một thời khắc nào đó, Từ Đồ cứng đờ.

Khoái cảm từ một điểm co thắt rung đập lan khắp cơ thể dội xuyên qua da thịt, trước mắt cô trống rỗng, như khinh khí cầu căng phồng khí hidro, ai đó thả tay, cô bay vút lên trời trôi nổi bồng bềnh, không nơi bám víu. 

Tần Liệt không cho cô có cơ hội tạm nghỉ, vừa thu chân mình vừa khép chặt hai chân cô, hơi khụy gối, ép mông cô sát vào eo mình, chôn của mình giữa hai đùi cô, tư thế, đến từ phía sau.

Từ Đồ bị tốc độ điên cuồng của anh húc đụng đầu vào tường, thân thể trượt xuống.

Ngón trỏ và ngón cái của Tần Liệt siết chặt hõm eo cô nâng lên, điên cuồng phóng túng không còn biết bất cứ thứ gì trên đời.

Cuối cùng, anh vẫn chưa thỏa mãn, tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo ra sau, cùng nắm.

Tay Từ Đồ bị thứ gì đó lấp đầy, không thể nắm hết, hoảng hồn choáng váng.

Hô hấp của Tần Liệt gấp gáp nặng nề, xoa bóp mơn trớn, hôn cô, động tác ra vào dồn dập.



Không biết giày vò qua bao lâu, lúc cô mơ màng tỉnh lại, đã được Tần Liệt ôm trở lại trong chăn.

Trong phòng tắt đèn yên ắng, dường như ngoài cửa sổ mưa cũng đã dần nhẹ hạt, rả rích vỗ vào cửa kính.

Tần Liệt đứng dậy định đi, Từ Đồ níu cổ anh: “Anh đi đâu vậy?”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, thì thầm dỗ dành: “Anh ngủ bên cạnh, giường nhỏ quá.”

Từ Đồ chẳng còn chút sức lực, hai mắt nhắm nghiền không mở ra nổi, nhoài người tới dụi dụi đầu vào ngực anh: “Ngủ ở đây đi, em nhỏ, không chiếm chỗ đâu.” Nói xong, cô dịch người vào trong, dán lưng sát vào vách tường phía sau, để dành cho anh một chỗ thật rộng.

Tần Liệt ôm cô kéo vào lòng, tách khỏi vách tường: “Em đang mệt, ngủ như thế không thoải mái.”

“Không sao mà.” Cô nhắm mắt, giọng nói rất khẽ: “Đừng đi.”

Tim Tần Liệt thắt lại, nghiêng người nằm xuống, duỗi ngón tay vén những sợi tóc lòa xòa trên gò má cô ra, đặt xuống vầng trán nhỏ xinh một nụ hôn.

Từ Đồ tựa hồ đã ngủ thiếp đi, nhưng hai hàng chân mày cứ nhíu lại bất an, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

Anh kề sát lại: “Ừm?”

Qua vài giây sau, cô lí nhí: “Không có cảm giác an toàn.”

Sáng hôm sau, mặt trời đã lâu không lộ diện cuối cùng cũng vén thềm mây ló mình ra ngoài, tia nắng chui qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu vào người trên giường.

Tần Liệt nhíu mày đưa cánh tay lên che mắt, nằm yên một lúc mới từ từ nhỏm dậy.

Anh khẽ nhấc người lên, phát hiện cánh tay bị đè nặng liền dừng lại, rướn cổ nhìn qua. Từ Đồ cuộn thành một khối nhỏ, vốn đang gối trên cánh tay anh nhưng bị động tác vừa rồi hất trượt đầu xuống giường, cô khẽ ‘ưm’ nhẹ một tiếng trong cổ họng rồi cuộn người tới trước, cả khuôn mặt dán hết vào xương sườn anh.

Tần Liệt vòng tay qua xoa nhè nhẹ lên gáy cô, đến khi thấy hơi thở của cô phả ra đều đặn nhịp nhàng mới nhích người nằm xuống.

Anh nhìn những tia nắng lốm đốm trên trần nhà, thích ứng với giây phút biến chuyển này, nét mặt dãn ra khoan khoái, khẽ cong môi mỉm cười.

Cánh cửa gỗ thô sơ, âm thanh hỗn độn từ bên ngoài hành lang truyền vào, có người nói chuyện, cũng có người kéo hành lý.

Có tiếng vật nặng đụng vào góc cửa, phát ra âm thanh trầm đục.

Tần Liệt lập tức nhỏm đầu nhìn cô, nhưng Từ Đồ ngủ rất sâu, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.

Anh nhẹ nhàng nghiêng người đỡ cô nằm ngay lại, đặt đầu cô gối lên cánh tay mình. Ánh mắt đầy yêu chiều ngắm nhìn cô một lúc rồi cúi xuống hôn trán cô, môi dưới cọ cọ chóp mũi, hôn nhẹ lên cánh môi, động tác rất khẽ, nhẹ hẫng như không.

Người trong lòng dường như cảm giác được có người quấy rầy mình, nghiêng đầu né đi chỗ khác, giơ tay gãi gãi chóp mũi, lúc thả tay xuống, hết đỗi tự nhiên ôm lấy hông anh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Tần Liệt bất giác nín thở, qua một lúc sau cũng nhắm mắt lại.

Cái nhắm mắt mơ màng này, đã ngủ luôn một giấc thật sâu.

Không biết từ khi nào hành lang đã chìm vào yên lặng, khách trọ đều đã rời đi, dường như cả tầng hai chỉ còn lại căn phòng này có người.

Đối diện ngoài cửa sổ là con phố chính, tiếng rao hàng ầm ĩ, tiếng còi xe cao thấp nối đuôi nhau không ngừng. Thị trấn nhỏ bừng tỉnh, dần trở nên ồn ào náo nhiệt.

Lúc Tần Liệt mở mắt, người trong lòng đã thức dậy đang ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.

“Dậy rồi sao.” Giọng nói của Tần Liệt trong trẻo rõ ràng: “Dậy khi nào thế?”

Từ Đồ vội co duỗi người: “Lâu lắm rồi.”

“Sao không đánh thức anh?”

Từ Đồ nói: “Anh đang ngủ mà.”

Tần Liệt mỉm cười, trao nụ hôn buổi sáng: “Mấy giờ rồi em?”

“Điện thoại ở trên tủ.”

Tần Liệt chống khuỷu tay xoay người lại, bật sáng màn hình lên, nhìn vào đã hơn chín giờ.

“Dậy nhé?” Anh vuốt ve mái tóc của người trong lòng: “Về sớm một chút nhé?”

Từ Đồ gật đầu: “Em đi rửa mặt.”

“Đợi anh.” Tần Liệt nhìn qua quần áo đang treo trên cửa: “Em nằm thêm lát nữa đi, anh xuống tìm bà chủ mượn máy sấy, hong khô quần áo.”

Đồ Đồ ngoan ngoãn nằm xuống: “Dạ.”

Tần Liệt mở chăn bước xuống giường, không quấn khăn tắm để cơ thể trần đi tới bên cánh cửa mặc quần vào.

Từ Đồ không dám nhìn thẳng, ánh mắt đảo qua đảo lại loạn xạ một hồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được cám dỗ, chống đầu lên tay, chẳng chút kiêng dè trắng trợn thưởng thức bóng lưng anh.

Cô nàng nghĩ: Mông thật vểnh! Cơ đùi sau và cẳng chân quả là rắn chắc! Ngay cả những đường gân gồ ghề nơi mắt cá chân kia cũng gợi cảm chết người!

Đầu óc Từ Đồ không khỏi vận hành nhớ lại phong cảnh phía trước người anh, lỗ tai bất giác đỏ rân, túm chăn che miệng. Tối qua, chuyện thân mật gắn bó hơn cũng đã làm rồi, nhưng giữa ban ngày ban mặt, lý trí chiếm thế thượng phong, có sự khác biệt với đêm tối điên cuồng kích động.

Ánh mắt cô nàng cứ thế ngây ra, Tần Liệt xoay đầu lại vừa vặn bắt ngay tại trận.

Từ Đồ rụt cổ, rụng đầu xuống: “Đồ của anh không cần hong sao?”

Tần Liệt đứng quay lưng về phía cô, khom người nhét chân còn lại vào ống quần: “Lát nữa phơi nắng là khô.”

Anh mượn máy sấy của bà chủ khách sạn, hong quần áo của cô hồi lâu, đến khi chỉ còn chút âm ẩm kiểu đồ đạc phơi trong nhà ngày mưa mới mặc vào cho cô, nhưng giày thể thao không cách nào khô được, qua một đêm mà bên trong vẫn còn nước nhiễu ra.

Sau khi chỉnh đốn gọn gàng, hai người trả phòng rời đi.

Đẩy cánh cửa gỗ của khách sạn, trên bậc thềm rải đầy ánh mặt trời, Từ Đồ hít một hơi thật sâu, không khí vô cùng trong lành tươi mát.

Sau khi mưa gió đi qua, dường như mọi thứ đều trở nên khác biệt.

Tần Liệt đứng ở cổng quấn một điếu thuốc, cúi thấp đầu, khum tay châm lửa.

Mùi khói thuốc nhàn nhạt nhanh chóng lan tỏa trong không khí.

Từ Đồ níu cánh tay anh: “Cho em hút một hơi đi.”

Tần Liệt đứng bất động, khẽ lườm cô.

Từ Đồ dựng thẳng ngón trỏ lên: “Chỉ một hơi thôi.” Cô chọc ngón tay tới trước mặt anh huơ qua huơ lại: “Một hơi mà!”

Tần Liệt làm thinh, nhưng cuối cùng cũng nhón điếu thuốc đưa đến bên môi cô.

Từ Đồ liền giữ tay anh hút một hơi thật dài, ngẩng đầu, hướng về phía không trung thở ra một vòng khói trắng, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Tần Liệt hỏi: “Muốn nữa không?”

“Muốn!”

“Một hơi cuối cùng.”

“Dạ.” Cô kiễng chân ngậm lấy.

“Anh nói, từ giờ trở đi, một hơi cuối cùng.” Anh khom người, dán sát vào tai cô cất giọng lạnh băng.

Từ Đồ rụt rụt cổ: “…”

Cô lon ton chạy theo anh: “Ý anh là, muốn em bỏ thuốc sao?”

“Không được hửm?”

“Được mà!” Cô đi bên cạnh anh, ngoan ngoãn nói: “Em đã ngán từ lâu rồi, cũng muốn bỏ, chỉ sợ dính vào nghiện thuốc lá không dễ cai.”

Cô nói chuyện vô cùng ngoan ngoãn, tim Tần Liệt không cách nào chống cự nổi mấy lời đáng yêu thế này, khuôn mặt lập tức hết đỗi dịu dàng cưng chiều, lời nói đong đầy ý cười: “Khi nào nghiện tìm anh. Anh giúp em cai.”
Bình Luận (0)
Comment