Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 41

Tần Liệt dán môi lên tóc mai cô, nói với Từ Việt Hải: “Để cô ấy ở lại đây thêm một thời gian nữa.” Lần này, cách thật lâu sau, anh mới nói tiếp: “Tôi sẽ tự mình đưa Từ Đồ về, giải thích mọi chuyện với chú.”

Thân thể nhỏ bé thoắt cái cứng đờ, Từ Đồ chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin.

***

Từ Đồ phóng khỏi bàn, dùng sức đẩy mạnh vào ngực anh, xoay người lao ra ngoài.

Tần Liệt vội vàng buông ống nghe xuống, với tay chụp cô lại nhưng không kịp.

Từ Đồ chạy ra khỏi nhà lão Triệu, tủi thân uất ức và khổ sở đồng loạt dâng trào, nhất thời không phân biệt được phương hướng, cứ thế cắm đầu chạy thẳng về phía trước.

Tần Liệt đuổi theo mấy bước, chụp cổ tay cô kéo lại, nhưng rõ ràng đã đánh giá thấp sức mạnh của cô gái nhỏ, cô giẫy dụa vùng khỏi tay anh, xoay người chạy đi hướng khác.

“Từ Đồ.” Tần Liệt lạnh giọng nói: “Em quay lại đây cho anh.”

“Bây giờ tôi về Hồng Dương, không dám phiền ngài vất vả đưa tiễn.”

Sắc mặt Tần Liệt lạnh băng, ánh mắt nghiêm nghị, rảo nhanh tới túm cô lại, cánh tay dùng sức rất mạnh không cho cô quẫy đạp: “Em hãy nghe anh nói trước được không?”

Lúc này Từ Đồ mất hết lý trí, không còn để vào tai bất cứ lời nào, xoay người, vung tay nện vào ngực anh, đồng thời hung hăng giơ chân đá mạnh lên cẳng chân trước mặt.

“Xúy…t” Tần Liệt đau đến thở hắt ra, khống chế luôn cánh tay còn lại của cô: “Em đá một cái nữa thử xem?”

Từ Đồ lại nhấc chân, anh vội lui về sau tránh né, toàn bộ sự chú ý tập trung phía bên dưới không để ý tới bàn tay cô, Tần Liệt bỗng cảm thấy cánh tay đau rát, nhìn lại mới thấy đã bị móng tay cô cào mấy đường.

Anh nghiến răng, vặn cánh tay Từ Đồ ra sau, tay kia giữ chặt cằm cô, cúi đầu cắn xuống.

Từ Đồ ‘ưm ưm’ giãy dụa.

Tần Liệt vừa ngậm vừa mút, cơ thể hung hăng gập tới phía trước, thắt lưng Từ Đồ uốn cong, thân trên ngửa ra sau như hình cánh cung ngược.

Không thể cựa quậy, Từ Đồ há to miệng cắn, nhưng khi sắp sửa hạ lực xuống đã bị anh phát hiện ý đồ. Tần Liệt bóp hai gò má cô, ép cô ngẩng cao đầu, miệng vẫn há rộng hướng về phía anh.

Tư thế này giúp nụ hôn của anh phủ xuống càng trở nên dễ dàng thuận lợi, mặc sức anh muốn làm gì thì làm, dần dà, người trong lòng cũng yên tĩnh, cơ thể khẽ run rẩy, anh nếm thấy chút vị mằn mặn nơi đầu lưỡi.

Động tác của Tần Liệt khựng lại, dịu dàng hôn lên môi cô thêm lần nữa rồi tách ra, nương theo ánh đèn nhìn cô: “Chịu nghe lời rồi sao?”

Ánh mắt Từ Đồ hờn giận, một giọt nước rời khỏi khóe mắt chảy xuống tóc mai.

Anh giơ tay lau: “Còn náo loạn nữa không?”

Từ Đồ không hé miệng, mở to mắt nhìn anh chằm chằm, qua mấy giây: “Không phải anh cũng không cần em sao?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng khe khẽ, khóe môi mếu máo như mảnh trăng non úp ngược, chẳng mấy chốc, lại có một giọt nước mắt rơi xuống.

Lời nói của cô như cái búa nhỏ, từng chữ nện vào ngực anh, Tần Liệt ôm chặt cô, dịu dàng thì thầm: “Anh nói vậy khi nào chứ?”

“Mới vừa nãy, anh nói đưa em về Hồng Dương.” Đôi mắt ầng ậc nước, giọng nói ấm ức tủi thân lên án.

“Vậy em cứ muốn ở lại đây một cách mơ hồ như thế này sao?”

Hai người đang đứng phía trước, cách cổng nhà lão Triệu không bao xa, ánh sáng trong sân xuyên ra, vừa vặn chiếu vào người bọn họ.

Lúc này, Từ Đồ không ầm ĩ nữa, Tần Liệt ôm cô đi về hướng cánh rừng sau nhà, tránh khỏi nguồn sáng.

Tần Liệt để cô tựa vào thân cây, cất giọng trầm ấm: “Chuyện của chúng ta, nói gì đi nữa cũng phải cho ba em một lời giải thích.” Anh nâng gò má cô lên: “Ông ấy đến Lạc Bình, và anh đưa em về Hồng Dương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đây là vấn đề thái độ.”

Từ Đồ vẫn còn nức nở: “Sao anh phải quan tâm tới cảm nhận của ông ấy chứ.”

“Chuyện nào ra chuyện đó, em đừng giở tính trẻ con.” Tần Liệt nghiêm mặt nói: “Hơn nữa sau này em còn phải đi học, lẽ nào không bao giờ trở về Hồng Dương?”

“Em không đi học.”

“Chuyện này không được phép thương lượng.” Thái độ Tần Liệt vô cùng cứng rắn: “Em còn chưa tốt nghiệp trung học, cho dù muốn dạy ở trường tiểu học Lạc Bình cũng phải có giấy chứng nhận, em có không?”

“Không phải hiện giờ em đang dạy sao?”

“Ngoài vẽ, em còn có thể dạy được gì khác nào?” Tần Liệt dịu dàng vén tóc mái của cô sang hai bên: “Anh không yêu cầu em điều gì cao, nhưng cho dù là học đại học hay học vẽ, thì cũng phải cố gắng đạt được một trình độ nhất định.”

Trong rừng im ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây lào xào đong đưa trong gió, những cành lá đan cài vào nhau, ánh trăng dịu nhẹ treo giữa trời đêm rải ánh sáng trắng bạc xuyên qua khe hở dát xuống mặt đất.

Từ Đồ cúi gằm mặt: “Em không muốn đi.”

Tần Liệt dõi mắt nhìn về phía xa xa, qua một lúc, đưa ánh mắt đọng lại trên khuôn mặt cô: “Sao lại không muốn đi?” Anh hỏi khẽ.

Cô trẻ con nói: “Em chỉ muốn ở lại Lạc Bình, không muốn đi đâu hết.”

“Ở cả đời sao?”

“Dạ.”

Tần Liệt không biết lý do tại sao cô khăng khăng đòi ở lại Lạc Bình, nhưng nghĩ đến chặng đường hai người sẽ phải đi, anh khe khẽ thở dài, trong lòng khó tránh khỏi chua sót.

“Em phải về.” Tần Liệt nói: “Tất cả mọi chuyện đều phải chờ sau khi em học xong rồi nói tiếp.”

Từ Đồ im lặng không hé môi.

Anh lại dỗ dành: “Anh thích cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, em quên rồi sao?”

Từ Đồ đưa mu bàn tay quẹt nước mắt.

Anh hỏi: “Quên rồi sao?”

“Không quên.” Đêm nay, nước mắt Từ Đồ cứ lã chã rơi xuống không cách nào dừng lại được: “Như thế không phải sẽ xa nhau sao?

Cô òa lên khóc đến nức nở nghẹn ngào, vòng tay ôm chặt thắt lưng anh.

Tần Liệt cơ hồ theo bản năng ôm ghì cô vào lòng, tim mềm nhũn xen lẫn chua xót: “Bé con ngốc nghếch, anh lúc nào cũng ở Lạc Bình đợi em, chạy đi đâu được chứ.” Môi anh dán lên đỉnh đầu cô: “Em sợ gì nào?”

“Em không muốn xa anh.”

“Anh cũng vậy.” Tần Liệt trĩu nặng thở dài: “Không nỡ.”

 “Lâu thiệt lâu mới đi được không anh?”

Tần Liệt âu yếm dỗ dành: “Được, lâu thiệt lâu mới đi.”

“Hai tháng nữa.”

“Ừ, hai tháng.”

“Không muốn, muốn nửa năm.”

“Ừ, nửa năm.” Anh dịu dàng lau hết nước mắt trên mặt cô, khẽ khàng mắng yêu: “Không được khóc nữa, gặp có chút chuyện mà nước mắt ở đâu rơi đến nửa cân, trước đây sao không phát hiện ra em có tật xấu này chứ?”

Tần Liệt hỏi: “Mắt có đau không?”

“Đau lắm.”

“Về nhà anh chườm khăn ấm cho.”

Từ Đồ lí nhí ‘dạ’ một tiếng, rốt cuộc cũng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đau lòng sao?”

“Đau, đau đến tim cũng muốn vỡ.” Tần Liệt có cảm giác mình giống y hệt như đang dỗ trẻ con, thấy mặt mũi cô cuối cùng cũng giãn ra, lúc này mới cúi đầu hôn cô một cái.”

Từ Đồ nói: “Vậy anh ôm em đi.”

Tần Liệt dang hai cánh tay, giữ gáy cô, ôm người trước mặt vào lòng.

Hai chân Từ Đồ cái trước cái sau quặp lấy hông anh, tay chân bám chặt như gấu koala đeo thân cây.

Hai tay Tần Liệt dời xuống đỡ mông cô, đứng yên tại chỗ hồi lâu, anh khua tay đuổi những con muỗi không ngừng vo ve bên cạnh, rồi sải chân đi ra khỏi bìa rừng.

Giờ này, đường xá vắng lặng không có một bóng người, nhà nhà đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn ánh trăng nhè nhẹ kéo cái bóng của anh rất dài.

Tần Liệt nghiêng đầu: “Anh thả xuống tự đi nhé?’

Cánh tay Từ Đồ lập tức đeo cứng, cả khuôn mặt chôn sâu trong hõm cổ anh, nũng nịu ‘ứ’ một tiếng phản đối.  

Tần Liệt bật cười, vỗ mông cô: “Hiện giờ, đến Tần Tử Duyệt cũng không cần anh ôm nữa, em đúng là không biết xấu hổ.”

Từ Đồ nín thinh không hé miệng, càng chôn mặt sâu hơn.

Một khối nho nhỏ cuộn tròn trong lòng anh, lồng ngực cũng được lấp đầy sâu tận đáy tim, Tần Liệt khẽ hôn cô, cánh tay xóc lên, sải bước vững vàng đi về.

Con đường yên ắng tĩnh lặng, chỉ có hai người bọn họ.

Tần Liệt dõi mắt nhìn phía trước, thả từng bước thật chậm, nói khẽ: “Lúc mới đến, em không có dính người thế này.”

“Lúc mới đến, em thế nào ạ?”

Tần Liệt ngẫm nghĩ: “Thích khiêu khích, ngang ngược, không coi ai ra gì, chỉ sợ thiên hạ không loạn.” Anh nói: “Còn không sợ trời, không sợ đất, họa gì cũng dám rước vào.”

“Mấy cái đó chỉ là đánh lừa người ta thôi, kỳ thật lá gan em rất nhỏ.” Từ Đồ dụi mặt vào vai anh, thì thầm: “Vậy anh thích em của bây giờ hay lúc trước?”

Anh trêu cô: “Đều không thích.”

Từ Đồ ngoạm một cái vào vành tai anh, cái cắn này không hề qua loa chút nào.

Tần Liệt đau đến hít hà, giơ tay bẹo má cô: “Có tin anh ném em xuống sông luôn không?”  

Từ Đồ nhả ra, lại ôm mặt anh hung hăng hôn lên môi: “Không thích thì thôi, dù sao em cũng thích anh, đời này đã định sẽ thuộc về anh.”

Cô lại ôm chặt anh.

Tần Liệt không nhịn được phì cười: “Từ Đồ, em là trẻ con à?” Anh không so đo với cô, lắc đầu tự nhủ: “Quả thật là nhặt con gái về nuôi mà.”

Từ Đồ tỉnh rụi: “Nếu không em đổi cách xưng hô? Dù sao gọi anh là gì đi nữa, em cũng đều sẵn lòng.”

Trước khi cô nàng mở miệng kêu lung tung, Tần Liệt đã ra tay véo cái mông tròn lẳng mấy cái.

Từ Đồ không ngọ nguậy nữa, ngoan ngoãn nằm úp lên vai anh, nhìn con đường nhỏ dần thụt lại phía sau.

Bóng đêm phủ kín nhấn chìm vạn vật trước mắt, dãy núi phía xa xa nấp mình sau rừng cây thâm u đáng sợ, ẩn giấu những nguy hiểm khôn lường.

Từ Đồ vô thức siết mạnh vòng tay ôm Tần Liệt, lồng ngực anh quá đỗi an toàn, cô bây giờ chẳng muốn đi bất cứ nơi đâu, chỉ muốn ở lại Lạc Bình, ở bên cạnh anh.

Cô ôm rất chặt, thân thể hai người dính sát vào nhau, những giọt mồ hôi dần túa ra thành một tầng mỏng mảnh.

Băng qua cánh đồng, đi xuống dốc.

Tần Liệt: “Nghĩ gì thế?”

Từ Đồ nói: “Em muốn tuyệt giao quan hệ với Đậu Dĩ.”

“Hử?”

Từ Đồ nói tiếp: “Từ nhỏ, hắn đã thích mách lẻo, hở ra một tí có chuyện gì cũng đi mách với Từ Việt Hải, tật xấu này đến lớn vẫn không bỏ.” Cô hừ lạnh: “Nếu không phải tại hắn nói huyên thuyên, sao Từ Việt Hải lại gọi điện tới đây chứ?”

Cô quẹt miệng: “Em còn phải đi về sao?”

Tần Liệt xóc cô lên: “Không trách Đậu Dĩ được.”

Từ Đồ ngồi thẳng vai, mím môi nhìn anh.

Tần Liệt nói: “Thứ nhất, sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện này, trước không đi thì sau cũng phải đi, hắn nói ra mọi chuyện như vậy, cũng là dịp tốt.” Anh ngửa đầu nhìn cô: “Thứ hai, đứng ở góc độ của hắn mà nói, anh chỉ là người xa lạ, quan hệ giữa chúng ta không còn giống với trước kia, hắn sao có thể yên tâm để em ở bên cạnh anh được.”

“Có gì mà không yên tâm chứ?”

Tần Liệt nở nụ cười chẳng chút ý tốt, bàn tay luồn vào khe mông cô: “Em nói xem.”

Lúc về đến nhà, trong sân không còn một bóng người.

Từ Đồ không biết xấu hổ quyết ăn quỵt đến cùng, chân quắp chặt hông anh không chịu đứng xuống, cứ thả ra lại co rút lên, dụi người như con sâu nhỏ.

Tần Liệt bế cô về phòng, tốn không ít thời gian dỗ cô nàng ngủ.

Anh quay về phòng mình lấy khăn đi tắm rửa, lúc bước ra khỏi nhà tắm đã thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Tần Liệt vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, ánh mắt thoáng khựng lại, liếc nhìn hộp thuốc lá và bật lửa đang đặt trên góc bàn. Anh đứng yên chốc lát, cuối cùng cũng đi qua, ném khăn xuống cầm hai thứ kia đi ra cổng.

Kể từ khi đồng ý với Từ Đồ cai thuốc, anh không chạm vào điếu nào, đã nhịn hai ba hôm, lúc này trong lòng trống trải hỗn loạn, cơn nghiện lại trỗi dậy mãnh liệt.

Anh mở hộp thuốc lấy một tờ giấy, tựa người vào tường, chậm rãi cuộn lại.

Đại Tráng đi ngang qua, ngửi ngửi ống quần anh rồi lủi đầu đi chỗ khác.

Tần Liệt quấn xong điếu thuốc đưa lên chóp mũi ngửi mấy hơi, thoáng ngập ngừng, cuối cùng cũng châm lửa đốt.

Điếu thuốc này anh hút rất chậm, lúc còn lại một mẩu nhỏ cuối cùng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ con đường nhỏ phía sau cây hòe. Tần Liệt kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ngẩng đầu nhìn qua.

Hai người đi tới.

Cánh tay Lưu Xuân Sơn khoác trên vai Tần Xán, thừa dịp cô ấy đang sao lãng, những ngón tay thon dài mạnh mẽ trượt vào trong cổ áo, tìm được nơi căng tròn mềm mại kia, bóp chặt.

Tần Xán khẽ khàng kêu một tiếng, trốn tới trước: “Anh đừng…”

Lưu Xuân Sơn vòng tay ôm eo cô ấy, thuận theo bản năng lần tới hai đỉnh nhọn phía trước: “Xán Xán, muốn.”

Hai gò má Tần Xán đỏ bừng, cười khúc khích tránh né, hơi thở của hắn phả ra quẩn quanh triền miên nơi cổ: “Không phải vừa rồi mới…” Cô ấy xoay người tựa vào lòng hắn, thanh âm mềm mại dịu dàng: “Đừng nghịch nữa mà.”

Đôi môi Lưu Xuân Sơn rượt đuổi theo, chẳng mấy chốc những cánh môi đã hòa quyện vào nhau say đắm.

Tần Xán bị hắn hôn như say như dại quên cả hít thở, không kìm được giơ hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn.

Bỗng đằng xa có tiếng vật gì đó gõ mạnh vào cổng sắt, Tần Xán hoảng hốt, vội đẩy Lưu Xuân Sơn ra, đưa mắt về phía đó.

Khoảng cách khá xa, trong sân không bật đèn, trước mắt đen nhánh một màu, chỉ có đốm lửa nhỏ ẩn sâu trong góc chợt lóe chợt tắt.

Tần Xán giật thót, nhanh chóng đẩy Lưu Xuân Sơn ra, vừa gạt vừa dỗ dành để hắn rời đi.

Cô ấy điều chỉnh nhịp thở lấy lại bình tĩnh, vuốt vạt áo, quay người lại.

Tần Liệt hút xong một hơi cuối cùng, dụi đầu thuốc vào tường dập tắt.

Tần Xán mỉm cười bước tới: “Anh, vẫn chưa ngủ sao.”

Trên mặt anh hoàn toàn không có chút cảm xúc: “Chuẩn bị quay lại thành phố chưa?”

Tần Xán cúi đầu, không nói nên lời.

“Em là con gái, có một số việc có lẽ không cần anh phải nhắc nhở.” Anh nói thẳng: “Gần hết tháng rồi, em thu xếp những thứ cần đem theo, nhanh chóng trở lại Hồng Dương.”

Anh nói xong, xoay người đi vào.

Tần Xán siết chặt nắm tay: “Anh, chúng ta nói chuyện đi.”

Tần Liệt đẩy cổng sân: “Không có thời gian.”

Cô ấy cắn chặt môi, dũng khí trỗi dậy đứng chắn ngang lối đi của anh: “Em muốn ở lại Lạc Bình.” Tần Xán gọn gàng dứt khoát.

“Không được.” Anh cũng trả lời thẳng thắn, chẳng chút dây dưa.

“Vì sao không được ạ?” Tần Xán không hiểu: “Anh có thể, vì sao em lại không thể, vì sao em phải rời khỏi đây?”

Tần Liệt dừng bước, trong bóng đêm trầm ngâm nhìn đứa em gái duy nhất này: “Đó là quyết định của ba.”

“Anh nói bậy.”

Tần Liệt phớt lờ, lách qua bên cạnh đi vào sân.

Tần Xán lại đuổi theo, chắn ngang phía trước, hai người đứng trong bóng đêm sâu thẳm yên lặng giằng co.

Cô ấy nhẹ giọng cố gắng xoa dịu: “Anh bây giờ đã có Từ Đồ, không thể nào giống lúc còn một thân một mình như trước kia được. Cô ấy sinh ra lớn lên ở Hồng Dương, anh nên đưa cô ấy về. Em tình nguyện ở lại đây, em sẽ đến trông coi trường tiểu học Lạc Bình, đây là biện pháp vẹn cả đôi đường, vì sao anh không đồng ý ạ?”

“Để em ở lại đi theo Lưu Xuân Sơn?” Anh đẩy cô ấy sang một bên: “Tần Xán, chuyện đó không thể được. Cho dù ba còn sống, cũng sẽ không đồng ý.”

Tần Liệt không muốn tiếp tục tranh luận với cô ấy, sải bước rời đi.

“Ba sẽ đồng ý.” Tần Xán đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh không suy nghĩ cho Từ Đồ sao?”

Bước chân của anh bỗng chốc khựng lại đứng bất động, anh vẫn nhìn thẳng về phía trước nhưng rất lâu rất lâu sau vẫn không thể nhấc nổi chân lên.

Tần Xán nói tiếp: “Từ Đồ còn trẻ như vậy, thậm chí còn hơn nửa cuộc đời để trải nghiệm những điều tốt đẹp nhất, Lạc Bình chúng ta thì có gì? Ai cũng muốn đi ra ngoài, có mấy ai cam tâm tình nguyện đâm đầu vào? Nơi nghèo khổ tận cùng này, lẽ nào anh thật sự nhẫn tâm, để một cô gái từ nhỏ đã được bảo bọc cưng chiều, cơm dưa đạm bạc giật gấu vá vai ở lại đây với anh cả đời sao?”

Tần Liệt trầm mặc đứng đó, bóng tối đã giúp anh che giấu đi những suy sụp vỡ vụn, hồi lâu sau: “Cô ấy nói cô ấy sẵn lòng.”

Giọng nói của anh nhẹ hẫng đến không thể nghe thấy, lời nói ra khỏi miệng, đến bản thân còn cảm thấy bất lực.

Tần Xán nhìn bóng lưng cô độc của anh, hốc mắt nóng bừng lên cay xè, vô cùng hối hận vì đã nói ra những lời cứa vào trái tim anh.

Cô ấy bước nhẹ tới trước mấy bước: “Anh, không có việc gì đâu, hãy để em thay anh, em tình nguyện ở lại.”

Gió thổi qua lay động những ngọn cây, trời vào tháng tám, chút lạnh lẽo của mùa sau đã lùa về.

Anh cảm giác cái lạnh này như những lưỡi dao băng phiến, thấm vào da thịt cắt sâu vào lòng.

Tần Liệt nuốt chua chát trong cổ họng xuống, trước mắt đen kịt, thăm thẳm mịt mù.

Cơ thể anh chợt lay động, sống lưng thẳng tắp, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Về phòng đi.”
Bình Luận (0)
Comment