Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 56

Tầm bốn giờ chiều hôm sau, Tần Liệt đến biệt thự Từ gia.

Buổi sáng, lúc trở về Từ Đồ có nói qua với Từ Việt Hải. Ông không tỏ thái độ gì, vẫn thay quần áo chỉnh tề đến công ty, nhưng buổi chiều về nhà sớm hơn thường lệ.

Lúc chuẩn bị đi, Tần Liệt vướng phải một chuyện khó xử.

Từ Việt Hải thích sưu tầm ngọc và thư họa, nhưng với hoàn cảnh hiện giờ của anh quả thật lực bất tòng tâm. Nếu mang trà hay thực phẩm dinh dưỡng thì lại quá bình thường không thể hiện được thành ý, tóm lại, bất luận là đem theo thứ gì cũng đều có vẻ sơ sài.

Anh cũng biết hiện giờ không phải là cơ hội tốt để đi gặp Từ Việt Hải, nhưng đã đến bước này rồi, không còn đường lui nào khác.

Tần Liệt nghĩ đi nghĩ lại, nhớ tới Từ Việt Hải thích món ăn của Sơn Đông, anh cũng biết làm một số món ông ấy thích, trước đây khi đến nhà thăm hỏi cũng đã từng bộc lộ tay nghề, có điều từ khi về Lạc Bình, mấy năm nay không đụng tới, không biết có còn phát huy được trình độ lúc trước không.

Từ Đồ thấy anh biết nấu ăn, cực kỳ sửng sốt, cứ xoay tới xoay lui trong nhà bếp lẽo đẽo đeo theo như cái đuôi nhỏ.

Tần Liệt mệt với cô nàng tíu tít không ngừng, vướng víu tay chân, liền đẩy ra: “Đi nào, ra ngoài đợi.”

“Em có thể phụ anh mà.” Cô nhúp một miếng cà rốt trong đĩa ném vào miệng: “Trước đây, em không thấy anh nấu cơm bao giờ, toàn là mấy người chị Tiểu Ba dọn sẵn ra hết, anh chỉ việc ăn, sau đó phủi tay đi về phòng không thèm để ý tới chuyện gì khác.”

“Làm việc mệt quá, không còn sức để nấu.”

“Cũng đúng ta.” Từ Đồ gật gù, đeo theo anh tới bồn rửa chén: “Vậy còn gì em chưa biết không?”

“Không.” Anh khom người rửa rau: “Đứng lui ra sau, coi chừng nước văng trúng.”

“Dạ.” Từ Đồ dịch ra một bước nhỏ.

“Sườn này em muốn hấp hay muốn kho tàu?”

“Anh làm gì em cũng thích hết.” Cô cười tít mắt, lại dán sát vào, bầu ngực căng tròn đụng vào cánh tay anh, vô tình cọ cọ: “Chỉ cần nghĩ tới sau này anh nấu cơm cho em ăn, liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

Cánh tay Tần Liệt cũng cọ lại: “Sao hôm nay miệng ngọt thế này?”

“Ngày nào mà không ngọt chứ?” Từ Đồ kiễng chân, kéo cổ anh xuống hôn lên môi.

Tần Liệt theo bản năng nhìn ra cửa, lườm cô: “Đừng nghịch loạn nữa, để người khác nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.”

Từ Đồ luồn tay qua khuỷu tay anh, ôm lấy cánh tay anh: “Tối qua anh không nói như vậy.”

Anh nhướn mày: “Tối qua anh nói thế nào?”

Từ Đồ cong môi cười ranh mãnh, cố ý bắt chước anh đè thấp giọng nói: “Đồ Đồ, đừng cắn… Sâu hơn đi em, ngoan, nhanh một chút, ngậm lấy, đừng dùng răng…”

Cô nàng còn chưa biểu diễn xong, Tần Liệt đã nhanh chóng giơ bàn tay ướt sũng bịt miệng cô lại, nghiến răng nói: “Em không biết xấu hổ hả?”

Nghĩ tới đêm qua, trên lưng anh lại túa ra một lớp mồ hôi. Sau khi cô nghỉ ngơi chốc lát, hai người lại tới một lần nữa, Từ Đồ cũng dần buông thả, rên rỉ như con mèo nhỏ, vừa mềm mại nũng nịu vừa biếng lười uể oải, quả thật muốn mạng anh.

Từ Đồ cào tay anh, cười hích hích: “Xấu hổ sao?”

Tần Liệt đen mặt: “Em, lập tức ra ngoài cho anh.”

“Dạ.” Cô ngoan ngoãn đáp lại nhưng nào có chịu đi, nhón chân hung hăng hôn môi anh, còn cố tình mút thật mạnh gây ra tiếng chụt chụt.

Cửa: “Ai dà, tôi vào không đúng lúc hả?”

Cả hai sững người, quay đầu nhìn.

Từ Đồ nhíu mày: “Sao anh lại tới nữa?”

Đậu Dĩ đứng tựa người bên khung cửa một hồi, bất mãn lắc lư đi vào: “Vẻ mặt em thế này là sao chứ, đối xử với bạn bè vậy đó hả?” Hắn lủm một miếng cà chua, nhìn Tần Liệt: “Không ngờ anh còn biết nấu ăn?”

Tần Liệt: “Biết một ít.”

“Nấu cá sao?”

“Ừm. Cá chua cay.”

“Món này tuyệt hảo.” Hắn lại lấy một khúc dưa chuột.

Từ Đồ nhìn không lọt, bước lên giật lại: “Anh đừng có ở đây phá đám nữa, đang nấu cơm đó biết không.”

Đậu Dĩ: “Em không phá đám hả?”

Từ Đồ: “Em mới hỏi anh, sao anh lại tới đây chi nữa?”

“Chú Từ kêu anh.”

“Vậy lần sau anh có thể tìm lý do từ chối được không? Em vẫn còn giận anh biết chưa, anh là đồ phản bội.”

Đậu Dĩ cực kỳ ấm ức: “Em ở Lạc Bình, trời cao hoàng đế xa, không phải do anh sợ em bị thiệt thòi nên mới nói với chú Từ sao!”

“Dù sao, đồ phản bội…”

“Từ Đồ.” Tần Liệt gọi cô.

“Dạ? Có em, có em.” Cô nàng lập tức đổi mặt, đút hai tay vào túi nhìn anh.

“Đi mua cho anh chai xì dầu.”

Từ Đồ: “…”

Tần Liệt sai cô nàng chạy việc vặt, đẩy người đi được rồi lại tiếp tục khom người rửa rau trong bồn.

Đậu Dĩ đặt nắm tay lên miệng, khụ khụ: “Tôi giúp anh?”

Tần Liệt liếc hắn: “Cậu biết làm?”

“Chuyện nhỏ.”

Tần Liệt nhấc cằm, cũng không khách khí: “Nhặt rau mùi dưới đất đi.”

Đậu Dĩ nhìn qua, gật đầu, xắn tay áo sơ mi lên từng nếp ngay ngắn: “Anh,” hắn dừng lại: “… không để bụng việc tôi nói với chú Từ chuyện của hai người chứ?”

Tần Liệt không nhìn hắn vẫn cúi đầu rửa rau, trả lời: “Từ Đồ rất may mắn có được một người bạn như cậu.”

Đậu Dĩ ‘hứ’ một tiếng xem thường, ngồi xổm dưới đất nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”

Tần Liệt thoáng chốc không lên tiếng, anh tắt vòi nước, chống tay lên bàn đá cẩm thạch, những giọt nước nhỏ dọc xuống ngón tay. Thân hình cao lớn, cánh tay rắn chắc, tựa hồ từng khối cơ bắp đều đầy ắp năng lượng, lại đeo lên người tạp dề màu xanh, mang đến một vẻ ấm áp rất khác.

Tần Liệt lên tiếng: “Đêm nay tôi về Lạc Bình.”

Động tác của Đậu Dĩ dừng lại, hỏi: “Đồ Đồ biết chưa?”

“Vẫn chưa nói.” Ánh mắt Tần Liệt khẽ cụp xuống, nhìn chằm chằm những quả ớt xanh đỏ trong bồn đến thất thần, nghe thấy cổ họng mình đắng chát: “Đợi về tới Lạc Bình rồi mới gọi điện báo, tránh cho cô ấy khóc sướt mướt.”

“Trước kia, con bé không thích khóc.” Đậu Dĩ đứng lên, ném một nửa rau mùi đã nhặt qua bên cạnh: “Anh muốn nói gì với tôi?”

Tần Liệt đứng thẳng dậy: “Cô ấy sẽ tham dự kỳ thi tốt nghiệp trung học năm sau, cậu thấy thế nào?”

“Thi, nhất định phải thi chứ. Trước đây, tôi có nói với chú Từ, thành tích của con bé quá kém, phỏng chừng không theo kịp lớp mười hai.” Hắn nói tiếp: “Hay là mời giáo viên về nhà dạy kèm, một kèm một, chỉ dạy những thứ trọng điểm. Anh thấy sao?”

Tần Liệt gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.” Anh nhìn hắn: “Tôi không ở bên cô ấy, đến lúc đó còn phải phiền cậu vất vả nhiều.”

Đậu Dĩ nghe anh nói vậy, nhướn lông mày, khóe môi khẽ cong lên: “Anh không sợ hai chúng tôi phát sinh chuyện gì sao?” 

“Trước đây, cậu và Từ Đồ liên kết với nhau gạt tôi, đối mặt với chuyện như thế, người đàn ông nào cũng nóng nảy.” Anh thầm cười cười: “Bây giờ thì không, tôi tin cô ấy.”

Đậu Dĩ nghe xong, sống mũi cũng cay cay, lại cầm rau mùi nhặt qua loa mấy cọng: “Nhưng con nhóc đó mà nổi cáu lên, tôi sợ.” Hắn nhún nhún vai: “Không quản được cô nàng.”

Tần Liệt: “Hay là cậu ghi lại số điện thoại, tới lúc đó gọi cho tôi.”

Đậu Dĩ liếc nhìn anh một cái, ngẫm nghĩ vài giây: “Cũng được.”

Hắn lấy điện thoại ra, lưu lại số của nhà lão Triệu ở Lạc Bình, rồi nhờ thím Chu lấy giấy bút ghi lại số của mình đưa cho Tần Liệt.

Hai người thảo luận xong chuyện này lại tán gẫu thêm đôi ba câu, Đậu Dĩ cũng cực kỳ nể mặt, loay hoay trong nhà bếp phụ giúp Tần Liệt một tay.

Sống ở khu này, muốn tìm được chai nước tương thật chẳng dễ dàng, Từ Đồ lái xe đến siêu thị mua.

Về đến nhà, đậu xe xong, Từ Đồ xách chai nước tương đi vào nhà bếp, vừa băng qua phòng ăn liền chau mày thả bước chậm lại.

Từ Việt Hải chắp tay sau lưng, hơi khom người, ló đầu vào bếp không biết đang nghe cái gì.

Cô đi tới: “Ba làm gì đó?”

Từ Việt Hải giật thót, lập tức đứng thẳng lên, nhìn thấy thứ cô ôm trong tay, có phần không thể tin: “Mua nước tương hả?”

Từ Đồ giả lơ, sải chân đi vào nhà bếp.

Từ Việt Hải ho khan một tiếng, vội vàng nói tiếp: “Con đã từng ăn thức ăn Tần Liệt nấu chưa?”

Cô nàng lập tức thắng cái két đứng lại, hết sức nhẹ nhàng hỏi: “Ba ăn rồi sao?”

“Ăn hai lần.” Ông hỏi vào vấn đề chính: “Hắn chỉ mang một ít đồ ăn tới thôi hả?”

“Chứ ba còn thiếu cái gì khác?” Từ Đồ nhìn cái chai trên tay ngẫm nghĩ, không nhịn được nghẹn ông một câu: “Đúng rồi, lẽ ra con phải nhắc anh ấy, đem phụ nữ tới cho ba.”

Từ Việt Hải xuôi xị: “Con, đứa nhỏ này, có thể ăn nói thùy mị một chút không. Ý ba nói, hắn chỉ đi tay không đến gặp ba, như vậy thiếu coi trọng con.” Ông cụ giở tính xoi mói.

“Tự mình xuống bếp còn chưa đủ coi trọng sao?”

“Nấu cơm ai không biết.” Bây giờ, Từ Việt Hải nhìn Tần Liệt, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, đã quên tuột lúc trước mình tán thưởng khen ngợi hắn biết bao nhiêu, còn dám giao cả con gái cho hắn dạy dỗ. Lúc này, hoàn toàn nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

“Ai cũng biết, nhưng anh ấy làm không giống với bất kỳ ai khác.” Từ Đồ lườm ông: “Vậy lát nữa ba đừng ăn.”

Cô hứ một tiếng, xoay người, thong thả bước vào nhà bếp.

Từ Việt Hải lại nhìn vào trong, yên lặng thở dài, chắp tay sau lưng đi ra phòng khách xem báo.

Toàn bộ nhà bếp giao cho đám người trẻ, thím Chu rảnh rang: “Từ tổng,” bà vừa lau bàn trà vừa mỉm cười nói: “Lâu lắm rồi trong nhà không náo nhiệt thế này. Trước đây, Đồ Đồ không thích ở nhà, rất hiếm khi nghe được tiếng cười của con bé. Lần này trở về đã hoàn toàn thay đổi, cũng nói chuyện yêu đương rồi, xem con bé cười rạng rỡ biết bao nhiêu.”

Từ Việt Hải ló mắt khỏi kính dòm qua.

Trong bếp vô cùng rộn ràng, Từ Đồ đấu võ miệng với Đậu Dĩ, tiếng cười nói không ngừng truyền ra ngoài, thỉnh thoảng có thêm một giọng nói khác hòa vào, nhẹ nhàng dỗ dành Từ Đồ.

Từ Việt Hải dời mắt lại tờ báo, đẩy kính lên, không nói gì nhưng khóe môi khẽ cong lên một nét cười không dễ phát hiện.

Lúc ăn cơm, Từ Đồ ngồi bên cạnh Tần Liệt, đối diện là Từ Việt Hải và Đậu Dĩ.

Trên bàn ăn bày bảy tám món đầy ăm ắp, hương sắc vẹn toàn, khiến người ta cứ muốn ăn ngay.

Tần Liệt nhìn Từ Việt Hải, cất lời: “Tôi nhớ, ngài thích ăn cá viên hấp, nếm thử một chút xem có vừa miệng không ạ.”

Từ Đồ cắn đũa, liếc nhìn Tần Liệt, tự mình ăn trước.

Từ Việt Hải đáp lại một tiếng rồi thong thả gấp thức ăn đưa lên miệng, nhai thật kĩ.

Tần Liệt: “Thế nào ạ?”

Ông không nhìn anh: “Hơi nhạt, mùi vị có phần không giống lúc trước.”

Tần Liệt: “Có lẽ do cho ít muối, nhiều năm không vào bếp nên không nắm được liều lượng.”

Từ Đồ hừ lạnh một tiếng, lùa cơm vào miệng.

Bên kia Đậu Dĩ cũng nhào vào góp vui, nếm thử cá viên hấp, rồi theo thói quen vuốt đuôi, hướng về phía Từ Việt Hải: “Đúng là hơi nhạt.”

Từ Đồ: “Anh có vấn đề gì hả.”

“Phát biểu ý kiến mà.”

Hai người cãi nhau mấy câu, trên bàn ăn cười cười nói nói, bữa cơm này trái lại còn hài hòa vui vẻ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.

Đĩa cá viên hấp đặt trước mặt Từ Việt Hải kia, loáng cái đã thấy đáy.

Từ Đồ đá đá Tần Liệt, hấp háy mắt, hất cằm ý bảo anh nhìn.

Tần Liệt liếc cô nàng một cái cảnh cáo, hạ thấp giọng: “Ăn cơm ngoan nào.” Lại hỏi thêm: “Có muốn ăn canh không?”

Từ Đồ đưa chén qua: “Dạ muốn.”

Từ Việt Hải ăn xong một bát cơm đã sớm rời bàn, bình thường buổi tối chỉ ăn no bảy phần, hôm nay là ngoại lệ hiếm có.

Ông chắp tay sau lưng đi ra sân, trên góc lan can treo mấy lồng chim, nuôi bảy tám con họa mi, hai con vẹt, trong đó một con là vẹt kim cương, con kia là mẫu đơn.

Từ Việt Hải thay nước xong, cầm một nhúm thóc trêu chọc bọn chúng.

Sắc trời chìm vào tối, đèn chén tự động thắp lên quanh sân, ánh sáng từ nhà ăn chiếu ra ngoài cửa sổ, trong căn nhà vốn vắng vẻ lạnh lẽo này dường như cũng được lắp đầy chút hơi ấm.

Chỉ chốc lát, có người đến gần phía sau, ông đã sớm đoán được, nhìn qua hỏi: “Ăn xong rồi hả?”

Tần Liệt đứng chếch phía sau, đáp ‘vâng’.

Từ Việt Hải không nói thêm gì, tiếp tục chơi đùa với mấy con vẹt, đợi hồi lâu thấy anh không lên tiếng liền chủ động cất lời: “Tối qua Đồ Đồ ở chỗ cậu phải không?”

Tần Liệt thoáng sững người, vốn dĩ cũng đang đợi ông mở miệng hỏi chuyện, nhưng không ngờ lại là thắc mắc vấn đề này. Anh nghĩ ngợi đôi lát, rồi vô cùng thoải mái ‘vâng’ một tiếng.

Từ Việt Hải nhàn nhạt hừ lạnh: “Chuyện này cậu chơi không đẹp rồi.”

“Ngài nói rất phải.” Tần Liệt khẳng khái nhận lỗi: “Con lớn hơn cô ấy nhiều, lẽ ra nên kiềm chế hơn.”

Từ Việt Hải thật lâu không lên tiếng, cho mấy con vẹt ăn xong, trút hết thóc thừa trên tay vào hộp thức ăn.

“Cậu muốn ở bên Từ Đồ?” Cuối cùng ông hỏi.

“Dạ muốn.”

Từ Việt Hải nhìn anh: “Được, tôi sẽ không đề cập tới những chuyện hơn kém nhau quá nhiều tuổi, nền tảng vật chất không cân xứng. Nói thật, đứa con gái này tôi không quản nổi, nếu không lúc trước đã không đưa nó đến Lạc Bình cho cậu.” Ông dừng một lát: “Hoàn cảnh nhà tôi, cậu cũng rõ, tôi hỏi cậu, nếu như tôi nói, hai người muốn ở bên nhau, cậu nhất định phải cố gắng nổ lực để thay đổi mối quan hệ giữa hai cha con tôi, cậu sẽ yêu cầu Đồ Đồ làm điều đó sao?”

“Yêu cầu Đồ Đồ làm dịu mối quan hệ với ngài ạ?”

“Đúng vậy.”

“Sẽ không.” Anh đáp rất kiên quyết.

Trái lại, Từ Việt Hải ngẩn người: “Tại sao?”

“Con sẽ không ép buộc cô ấy phải thay đổi suy nghĩ của mình, chiếc gai cắm trong lòng cô ấy ai rút cũng sẽ đau.” Tần Liệt nói: “Những thứ khác cũng vậy, lời dễ nghe con sẽ không nói. Sau này con sẽ xem cô ấy như cô gái nhỏ chưa trưởng thành mà yêu thương chăm sóc, không để cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào, không sứt mẻ không té ngã, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được.”

“Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Tần Liệt nhìn ông, cười cười: “Lúc nãy, ngài vừa nói không quản được cô ấy.”

Từ Việt Hải thoáng sựng lại, không khỏi nheo mắt, ngay sau đó, bật cười thật to: “Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Ông lắc đầu, vỗ vai Tần Liệt.

Tần Liệt cũng cười, hơi cúi người: “Con không dám.”

Từ Việt Hải cười xong, đưa tay xoa xoa bụng, đi về phía con đường mòn giữa hai ao cá cách xa phía trước.

Tần Liệt bước theo.

Từ Việt Hải lên tiếng: “Một điều kiện duy nhất. Cậu phải đến Hồng Dương.” Dáng vẻ ông vô cùng nghiêm túc: “Tôi chỉ có một đứa con gái này, không thể nào để nó lên núi vào khe theo cậu được. Nếu hai người muốn ở bên nhau, cậu buộc phải lựa chọn.”

Tần Liệt im lặng trong giây lát, đáp lời: “Chuyện này con cũng đã suy nghĩ rất kỹ.” Đêm đó, khi tìm thấy Từ Đồ trong hang động, anh đã có quyết định. Anh nói: “Nhưng xin ngài cho con thời gian một năm.”

Từ Việt Hải khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại huơ huơ ngón tay: “Đợi đã, tôi còn chưa nói xong điều kiện.”

Tần Liệt: “Ngài nói đi ạ.”

…..

Từ Đồ bò khỏi bàn ăn, ăn nhiều đến mức no căng bụng hết chịu nổi, lếch tới sofa ngồi im lìm bất động thở phì phò.

Đậu Dĩ đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn quanh quất không thấy Tần Liệt đâu.

Thím Chu cắt một đĩa dưa hấu bưng ra, đặt trên bàn trà.

Từ Đồ hỏi: “Thím thấy Từ Việt Hải ở đâu không?”

Thím Chu: “Hình như Từ tổng đang đi dạo trong vườn với khách.”

“À.” Cô lập tức đứng thẳng dậy, tiện tay nhúp hai miếng dưa hấu chạy ra sân.

Lúc cô tìm thấy hai người ở hành lang gấp khúc, bên kia tựa hồ đã nói chuyện xong.

Từ Việt Hải chắp tay sau lưng quay trở lại, thấy Từ Đồ chạy ra bèn cười hỏi: “Ăn xong rồi hả?”

“Ờm.” Cô nàng không tình nguyện ‘ậm ờ’ một tiếng, ngẫm nghĩ một chút lại chìa tay ra: “Thím Chu cắt dưa hấu.”

Từ Việt Hải nheo mắt mỉm cười, lập tức nói: “Con ăn đi.”

Người đi rồi, Từ Đồ bước tới trước, giơ hai tay đưa dưa hấu cho anh: “Hai người nói chuyện gì thế?”

“Em ăn đi, ngọt quá.” Anh đẩy lại, lấy từ trong túi ra điếu thuốc: “Anh hút nhé?”

“Hút đi, lúc em không nhìn thấy, không phải anh cũng lén hút sao.”

Hai người ngồi xuống ghế, Từ Đồ cạp dưa hấu: “Rốt cuộc anh và ông ấy nói gì vậy ạ?”

“Tán gẫu một chút chuyện học hành của em.”

Vừa nghe thấy câu này, Từ Đồ lập tức im thin thít, ngoảnh đầu đi chỗ khác, tựa hồ không hiểu anh nói gì, yên lặng gặm dưa hấu.

“Mấy hôm nữa, sẽ tìm giáo viên dạy kèm cho em, anh không có yêu cầu cao với em, chỉ cần đủ điểm chuẩn là được.” Anh châm thuốc: “Nghe thấy anh nói không?”

Từ Đồ ngậm đầy một miệng dưa hấu, chợt đứng lên đi tới giữa hai chân anh.

Hành lang dài nằm khuất sâu trong sân vườn, xung quanh là cây cối tươi tốt, trong đêm yên tĩnh, tiếng những con côn trùng rỉ rả vang lên như bản nhạc đồng quê, hát không biết mệt mỏi.

Tần Liệt ngẩng đầu, tầm mắt bỗng tối sầm lại, Từ Đồ ôm cổ anh, áp môi xuống.

Nước dưa hấu ngọt lịm từ miệng cô chuyển sang, Tần Liệt kẹp điếu thuốc trên tay giữ lấy gáy cô. Anh lập tức há miệng, ngậm môi cô, lưỡi vọt vào liên tục khuấy đảo quấn quýt.

Trước giờ anh không ăn đồ ngọt, nhưng lúc này đây, mùi vị trong miệng cô gái nhỏ lại ngọt ngào tuyệt vời biết bao.

Còn chưa rời đi, mà anh đã bắt đầu nhớ đến nhói lòng.

Tim Tần Liệt quặn thắt, giữ cằm cô tách ra.

Đôi mắt cô sáng như bóng trăng, bóng trăng đêm nào treo trên đường làng, đi vào lòng anh rồi treo ở đó suốt đời. Vì cúi đầu nên cằm bẹo ra một chút thịt, cô mím môi, thở hổn hển nhìn anh.

Ánh mắt Tần Liệt giờ phút này khiến người ta chẳng thể nắm bắt, chẳng thể biết anh đang nghĩ gì. Điếu thuốc kia anh cũng không hút mà giẫm chân dập tắt. Anh nhìn cô một lúc rồi bất ngờ vùi đầu thật sâu vào ngực cô, ôm cô thật chặt.

Hai người cứ ôm nhau như thế, Từ Đồ ngây ngốc cầm miếng dưa hấu trên tay, bầu ngực bị anh đẩy căng lên, trong lòng cũng căng đầy.

Cô cất giọng dịu dàng: “Anh sao thế?”

Tần Liệt chậm rãi ngẩng đầu, đặt cô ngồi lên đùi mình: “Những gì anh vừa nói với em, em nhớ không?”

Cô không tình nguyện: “Nhớ mà.”

“Em phải cố kiên nhẫn, chuyện học không khó như thế đâu, đầu óc em thông minh, chỉ cần chú tâm một chút, chắc chắn không thành vấn đề.”

“Em biết rồi.”

“Bây giờ là tháng mười, còn hơn nửa năm nữa là tới tháng sáu, thời gian sẽ qua rất nhanh.” Anh hôn cô: “Biết không?”

“Dạ.”

Tần Liệt vỗ nhè nhẹ mông cô, nhìn chăm chăm ánh đèn đường phía ngoài tường rào, chưa tới mấy giây mà sao hai mắt anh đau rát.

Anh cụp mắt nhìn xuống: “Cũng đừng nói chuyện với ba em như thế nữa, bây giờ em giận ông ấy, nhưng âu là con người, ai cũng sẽ đến một ngày không còn trên đời, đừng để đến lúc đó phải hối hận vì đã không đối xử tốt với ông.” Tần Liệt cầm miếng vỏ dưa hấu cô ăn xong, đặt xuống băng ghế: “Ít nhất, đừng nói chuyện gay gắt như thế, nghe thấy không?”

Cô mím môi: “Dạ.”

“Tức giận oán ghét sẽ dần phai nhạt, nhưng cốt nhục tình thâm là thứ em vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi được.”

Khoang mũi Từ Đồ không khỏi cay xè, gật gật đầu: “Sao anh lại nói nhiều như vậy?”

Tần Liệt cười, hôn cô: “Tùy tiện tán gẫu một chút.”

“Thật lắm lời mà.”

“Bây giờ lại chê anh phiền hả?” Tần Liệt tét vào mông cô, một tiếng ‘bốp’ vang lên: “Còn đám bạn kia của em nữa, bớt tụ tập chơi bời với mấy cô nhóc đó, mấy quán bar, karaoke linh tinh cũng không được đi nữa.”

“Có cần phải nghiêm khắc như vậy không?”

“Không hút thuốc, không được uống rượu, quần áo cũng phải mặc nghiêm túc kín đáo cho anh.”

Từ Đổ dẩu môi, ôm cổ anh: “Chú Tần….”

Tần Liệt bất ngờ hôn xuống nhưng không tiến sâu vào mà chỉ nhẹ nhàng cọ cánh môi cô.

Cổ họng anh chua xót nghẹn đắng, môi run rẩy, cảm nhận từng chút một nhiệt độ trên cơ thể cô, mùi hương duy nhất của riêng cô.

Thật lâu sau, hai người mới chậm rãi tách ra.

Tần Liệt áp trán vào trán cô: “Mấy giờ rồi em?”

Cô nhìn đồng hồ trên tay: “Tám giờ rưỡi. Anh phải đi sao?”

Mấy giây sau, Tần Liệt: “Ừ.”

Từ Đồ đứng bật dậy: “Em tiễn anh.”

Sau khi chào Từ Việt Hải, Từ Đồ kéo tay Tần Liệt đưa anh ra cổng lớn.

Bên ngoài, trời nổi gió, cuốn những chiếc lá lìa cành bay xao xác hai bên đường.

Trước mặt là con đường đổ dốc rất rộng và bằng phẳng, giờ phút này hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, không có lấy một bóng người qua lại. Đèn đường nấp mình trong những tán ngô đồng, những chiếc lá soi mình vào ánh vàng đã không còn nhận ra màu sắc ban đầu.

Hai người bước đi trên đường, Tần Liệt kéo cô đứng lại: “Về đi em, đừng đưa nữa.”

“Dạ.” Cô siết chặt tay anh: “Ngày mai thức dậy, em sẽ đi tìm anh.”

Tần Liệt không nói lời nào, rủ mắt nhìn cô, tóc cô lại dài thêm đôi chút, gió thổi vướng vào khóe mắt bờ môi, anh dịu dàng vén ra, vuốt ve khuôn mặt cô: “Vào đi thôi.”

“Anh đi trước đi.”

“Nhìn em đi.”

Từ Đồ nhoẻn miệng cười: “Dạ.”

Ngón tay hai người vẫn đan vào nhau, Từ Đồ quay mình, đột nhiên Tần Liệt kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Tần Liệt: “Hôn anh một cái.”

Môi mắt Từ Đồ cong veo như mảnh trăng đầu non, vòng tay ôm cổ anh, ngẩng đầu lên.

Đôi môi quyện vào nhau. Tần Liệt nhắm mắt lại.

Phảng phất hết thảy âm thanh trên thế gian này đều thinh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc bị gió khô khốc cuốn trôi dưới chân.

Tần Liệt: “Phải ngoan.”

“Em biết rồi.” Cô khoát khoát tay, cảm thấy đêm nay anh dịu dàng hơn bình thường đến lạ: “Tạm biệt anh.”

“Ừ.”

Từ Đồ xoay người, nhẹ nhàng sải bước đi ngược lên con đường dốc, dần dần hòa vào bóng ngô đồng. Cô quay đầu, nhìn thấy người đàn ông kia vẫn đứng đó, ánh đèn đường rụng từng giọt vàng xuống vai anh, dáng anh cao lớn, sống lưng thẳng tắp, hai tay đút trong túi áo khoác, lặng lẽ dõi nhìn theo cô.

Từ Đồ giơ tay lên, ra sức vẫy vẫy, hét to: “Anh nhớ ngủ sớm nha.”

Lúc cô về đến nhà, Đậu Dĩ đã rời đi.

Từ Việt Hải vẫn còn đang xem tivi trong phòng khách, kính lão để hờ trên sống mũi, mắt nheo lại.

Cô quay đầu sải bước lên cầu thang, nghĩ tới những lời Tần Liệt vừa nói, chân bất giác khựng lại.

Từ Đồ gác tay lên tay vịn, qua mấy giây, chậm rãi nhảy ra mấy chữ: “Xem tivi ạ?”

Từ Việt Hải giật mình nghiêng đầu qua, lập tức mỉm cười: “Tiễn Tần Liệt về rồi hả?”

“Dạ.” Trên mặt cô không có biểu hiện gì, cách mấy giây: “Ngủ sớm một chút.”

Cô không nghe xem Từ Việt Hải nói gì, ba bước chạy thành hai, nhanh chóng về phòng.

Ngâm nước ấm, tắm xong, Từ Đồ ngủ rất sớm.

Hôm sau, lúc thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Từ Đồ rửa mặt sạch sẽ, cố ý chọn một chiếc áo hoodie dáng rộng đơn giản màu xám nhạt, mũ trùm đầu có dây rút, kéo khóa cá tính xéo vạt gấu; bên dưới là chiếc quần bút chì màu đen, đội mũ lưỡi trai, đi giày thể thao trắng.

Khuôn mặt không chút son phấn, chỉ vỗ nhè nhẹ một lớp sữa dưỡng ẩm.

Nhẹ nhàng khoan khoái, đáng yêu vô cùng.

Từ Đồ soi gương, hài lòng ra khỏi cửa, cô đón xe buýt đi đến nhà trọ nhỏ tìm Tần Liệt.

Nhưng…

Khi đứng trong hành lang tối tăm u ám, phút chốc cô không biết phải làm sao.

Cửa phòng Tần Liệt không khóa, cô bật đèn lên, trong phòng trống hoác, không còn drap giường mới mua, chăn xếp chồng lên nhau ngay ngắn, không còn giống hôm trước cô đến.

Đứng bàng hoàng sững sờ một lát, cô đi xuống lầu hỏi ông chủ: “Xin hỏi có thấy người khách ở phòng 209 đâu không ạ?”

“Ai cơ?”

“Là người đàn ông cao lớn, tóc rất ngắn, mặc một chiếc áo khoác đen.” Cô lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Tên Tần Liệt.”

“Ông chủ lật lại sổ ghi chép: “Đã trả phòng hôm qua.”

Cơ thể Từ Đồ chấn động, ngực bất giác đau nhói, còn đang muốn xác nhận thêm lần nữa, điện thoại đã có người gọi tới.

Trên màn hình là số điện thoại bàn cố định, nhìn có phần quen thuộc, cô cúi rũ đầu, cảm giác mình đã biết được đáp án.

Từ Đồ cảm thấy hơi thở tắc nghẹn trong cổ họng, hốc mắt nóng lên, hình ảnh trước mắt bỗng chốc trở nên nhòe đi như sương mờ ảo ảnh.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, lúc tiếng chuông vang lên lần thứ hai mới nghe máy.

Đầu bên kia chỉ có thanh âm yếu ớt của sóng điện thoại, hai người không ai nói lời nào.

Từ Đồ đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ của nhà trọ ra, gió thu heo hắt táp vào mặt, cô đi tới góc tường ngồi xổm xuống, áp điện thoại lên tai, mím chặt môi.

Chờ đợi mấy giây: “Đồ Đồ ơi…”

Những giọt nước đâu đó trong khóe mắt lập tức vỡ òa rơi xuống.

“Đang ở đâu?” Thanh âm của anh pha lẫn chút khàn khàn.

“Bên ngoài nhà trọ.” Từ Đồ hít mũi: “Anh đi rồi sao.”

“… Vừa về tới Lạc Bình.”

“Dạ.” Cô quẹt mắt, cố thả lỏng: “Em cứ thắc mắc, sao tối qua anh lại kỳ lạ hết sức, nói nhiều như vậy, cứ dục dặc dùng dằng không chịu đi, còn hôn tới hôn lui.”

“Đồ Đồ, em đừng khóc nữa.”

Từ Đồ cắn chặt môi: “… không có mà.” Cô nói: “Em biết sớm muộn gì anh cũng phải đi, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.” Cô duỗi ngón tay quẹt mấy vệt nước trên mặt đất nhưng chưa kịp quẹt xong lại có những giọt mới rơi xuống: “Lẽ ra tối qua anh nên nói với em, chưa có tạm biệt anh đàng hoàng nữa.”

“Anh sợ nói rồi không nỡ đi.”

“Vậy mà anh còn đi.” Cố chịu đựng một lát, rốt cuộc Từ Đồ chẳng màng gì nữa òa lên khóc nức nở.

Tiếng khóc của cô đi xuyên qua trái tim anh, đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu.

Đường phố nhộn nhịp, Từ Đồ ngồi xổm bên cạnh một cây cột, co ro người nhỏ xíu ngồi khóc, người qua lại tò mò liếc nhìn nhưng không có ai ngừng lại.

Từ Đồ hỏi: “Là Từ Việt Hải không đồng ý sao?”

“Không phải.”

“Vậy sang năm thi xong em sẽ đi Lạc Bình tìm anh.”

“Đừng…” Tần Liệt nói xong một chữ này, thanh âm liền dừng lại, anh hít một hơi thật sâu: “Từ Đồ, cho anh một năm, anh sẽ đến Hồng Dương tìm em.”

Ngón tay của Đồ Đồ cứng đờ trên mặt đất.

“Ý anh là gì?” Cô ngừng khóc, chùi hết nước mắt, thắt lưng cũng thẳng hơn: “Anh sẽ rời khỏi Lạc Bình sao?”

“Ừ.”

Từ Đồ không dám tin: “Nhưng mà…”

“Chờ anh thu xếp ổn thỏa hết mọi chuyện ở đây, không còn lo lắng gì nữa, anh sẽ lập tức về Hồng Dương.”

“Anh nói thật sao?”

“Thật.”

Từ Đồ cầm điện thoại ngây ngốc, thật lâu không nói gì.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ma sát nho nhỏ, Tần Liệt kéo cái ghế gỗ ngồi xuống, nghe thấy tiếng khóc bên kia dừng lại, trái tim quặn thắt mới dần thả lỏng.

Anh đi suốt đêm về Lạc Bình, còn chưa kịp về nhà đã vội vàng chạy thẳng đến nhà lão Triệu gọi điện thoại.

Tần Liệt cầm ống nghe, tay kia chống lên trán, vừa nhắm mắt lại trong đầu lập tức hiện ra dáng vẻ cô đáng thương, cuộn người khóc rấm rứt.

Anh siết chặt nắm tay, chỉ muốn ôm cô vào lòng nâng niu vỗ về.

Cổ họng nghẹn đắng, Tần Liệt nói: “Một năm sẽ qua rất nhanh.”

Thanh âm bên kia rất nhỏ: “Nếu nhớ anh phải làm sao bây giờ?”

“Chúng ta sẽ gọi điện thoại cố định mỗi tuần.”

“Vậy cũng có ích gì.” Cô khẽ hít mũi một cái: “Nước xa không cứu được lửa gần.”

Tần Liệt cười cười: “Đúng vậy, ngắn tay không với tới.”

Anh nói xong mấy lời này, dừng vài giây, bên kia phì cười một tiếng.

Nghe thấy cô cười, Tần Liệt cũng cười theo.

Lúc này, đang là giữa trưa, phòng họp là căn phòng nằm sát ngoài mái hiên, rốt cuộc ánh mặt trời cũng phá cửa sổ chui vào, từ trên cao chiếu xuống.

Tần Liệt giữ ống nghe, bên tai là tiếng cô cười khúc khích trong veo rạng ngời hơn ngàn tia nắng.

Ánh mặt trời rơi trên bàn, có lốm đốm bóng lá nhẹ nhàng lay động.

Đã cuối mùa thu, qua hết đông này, xuân sau sẽ không còn xa cách.

Trong lòng cô, một năm sẽ dài thế nào đây?

HOÀN CHÍNH VĂN
Bình Luận (0)
Comment