Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 58

Trước giờ, cứ mỗi tuần Đậu Dĩ lại gọi điện cho Tần Liệt một lần, lén lút báo cáo tình hình học tập của Từ Đồ, cô nàng mà lơi là lười biếng là Tần Liệt bên kia lập tức gọi điện thoại tới hỏi han. Hai người âm thầm phối hợp, chớp mắt đã qua bốn tháng, Từ Đồ đã có thể miễn cưỡng theo kịp chương trình học trước đó.

Hôm nay, nhận được điện thoại của Đậu Dĩ, Tần Liệt có phần đau cả đầu. Anh cảm thấy chuyện học hành của Tần Tử Duyệt còn không khiến anh lao tâm khổ trí đến vậy.

Anh cầm ống nghe, nghe thấy tiếng Đậu Dĩ ở đầu bên kia đập cửa liên hồi, không khỏi nhắm mắt, bóp bóp ấn đường.

Tiếng kêu mở cửa vang lên trong điện thoại hồi lâu, Đậu Dĩ thật sự đầu hàng hết cách, đành phải nói với anh: “Con nhóc xấu xa không mở cửa, tôi thua rồi, rút đây, ngài tự xử lý đi, bái bai.”

Nói xong không đợi Tần Liệt lên tiếng, bên kia đã dập máy trước.

Tần Liệt mở mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm các con số trên bàn phím điện thoại, ấn mấy cái lập tức hiện ra một dãy số vô cùng quen thuộc.

Rất lâu sau Từ Đồ mới bắt máy, nhưng im thin thít không nói nửa câu.

Ngừng vài giây, Tần Liệt lên tiếng trước.

“Từ Đồ.” Anh cất giọng nghiêm nghị: “Lại giở tính trẻ con gì nữa đây?”

Mới sáng tinh mơ đã nháo nhào làm loạn một trận thế này, Tần Liệt đương nhiên không có ngữ khí dịu dàng, giọng nói trầm trầm của anh gõ vào tai cô, Từ Đồ cảm thấy như bị người ta dội một chậu nước lạnh, đáy lòng lạnh buốt.

Lần gần nhất nói chuyện với nhau đã là tuần trước, rốt cuộc anh cũng gọi điện tới, nhưng không phải giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ trước giờ, vừa bắt đầu đã lạnh giọng quở mắng cô.

Trong lòng Đồ Đồ không rõ mùi vị gì, thái độ cũng hung hăng nổi dậy: “Em làm sao!” Cô hét vào điện thoại.

Một tay Tần Liệt đang chống hông, nghe thấy vậy không khỏi có phần sửng sốt hạ tay xuống, ngữ khí dịu đi mấy phần, nhẹ nhàng hỏi: “Không vui sao?”

Cô không hé răng.

Cách một lát, Tần Liệt lại hỏi: “Giáo viên giảng bài không hiểu à?”

“Không phải.” Cô nàng cất giọng đầy khí phách.

“Vậy sao lại không chịu xuống học nào?”

“Không muốn xuống.”

Tần Liệt đã sớm đoán ra cô nàng này cố tình gây sự, không khỏi đánh thượt thở dài, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy em muốn gì nào?”

Từ Đồ ngồi cuộn tròn trên bệ cửa sổ nhìn xuống sân vườn dưới lầu, nghe lời quá lâu rồi, bây giờ muốn liều mạng tùy hứng một trận. Cô thu ánh mắt lại, dõng dạc nói với bên kia: “Muốn anh tới thăm em.”

Tần Liệt thoáng sững lại, theo bản năng lấy hộp thuốc lá trong túi quần ra: “Đồ Đồ, đừng tùy hứng.” Anh dừng một lát: “Đã tháng ba rồi, chỉ chớp mắt một cái sẽ đến ngày thi, thời gian còn lại để em ôn tập cũng không nhiều, bây giờ em phải tập trung hết tâm trí vào việc học, không được phép càn quấy.”

“Em muốn anh tới.” Cô bướng bỉnh yêu cầu, những lời khác hoàn toàn không để vào tai.

Tần Liệt nhất thời không biết phải nói gì, nghiêng đầu kẹp ống nghe trên vai, tay nhanh chóng quấn xong điếu thuốc.

Bật lửa vang lên một tiếng ‘pắp’, Tần Liệt cúi đầu châm thuốc, hút một hơi dài: “Bên này, anh đang có việc gấp, sợ không thoát ra được.”

“Chỉ một hai ngày cũng không có sao?”

“Bé con ngoan, em nghe lời…” Anh cố gắng dùng giọng ấm áp dỗ dành cô.

“Anh chỉ biết bảo em nghe lời, bảo em học, chẳng lẽ không còn gì khác để nói với em sao?” Từ Đồ ôm đầy bụng ấm ức như ôm hỏa diệm sơn vừa bị đánh thức đang muốn cuồn cuộn phun trào, cô khom người tới trước, đứng thẳng dậy trên bệ cửa sổ, tâm tình cũng càng lúc càng kích động: “Rốt cuộc anh xem em là phụ nữ hay trẻ con? Tùy tiện dụ dỗ lừa gạt mấy câu là được sao?”

Tim Tần Liệt thắt lại, bất giác bóp cong điếu thuốc trên tay.

“Đồ Đồ, em nghe anh nói…”

“Em không nghe.” Từ Đồ quệt nước mắt: “Rốt cuộc quan hệ của chúng ta là gì? Anh thật sự cho là cha và con gái sao?”

“Không được phép nói bậy.”

Từ Đồ im lặng một chốc, trong điện thoại chỉ còn tiếng thở gấp dồn dập, qua mấy giây, cô lại cất lời, giọng nói đột nhiên thấp xuống: “Vậy anh tới sao?”

Không đợi anh lên tiếng, cô vội vàng nói tiếp: “Nếu anh không có thời gian, bây giờ em có thể đi Lạc Bình mà.”

Tần Liệt nhíu mày, bất ngờ lạnh giọng ngăn cản: “Không được.”

Hai chữ này bật ra, Từ Đồ hoàn toàn không còn lời nào để nói nữa rồi, quả nhiên đầu bên cô điện thoại hoàn toàn im bặt, đến cả hơi thở khẽ khàng cũng không nghe thấy.

Tần Liệt bất giác ý thức được ngữ điệu của mình quá cứng rắn, muốn nói mấy câu cứu vãn, nhưng chưa kịp mở miệng, bên tai đã vang lên một hồi ‘tít tít…’, Từ Đồ đã cúp máy.

Tình huống thế này chưa bao giờ xảy ra, Tần Liệt cầm ống nghe, nhất thời có phần há hốc miệng. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy gần hết, hơi nóng phả vào da, anh bất chợt hoàn hồn ném xuống đất dùng đế giày nghiền tắt, lúc này mới nhớ tới gọi lại cho Từ Đồ.

Gọi hai lần, cô không bắt máy.

Tần Liệt không khỏi mím chặt môi, ngập ngừng vài giây rồi đặt ống nghe xuống.

Lúc anh quay lại trường tiểu học Lạc Bình, bọn A Phu đã bắt đầu gấp rút đẩy nhanh tiến độ.

Lão Triệu huy động vốn từ chính quyền quận mua nguyên vật liệu sửa sang lại trường tiểu học. Để tiết kiệm chi phí nhân công, nhóm người Tần Liệt, A Phu tự mình bắt tay vào làm.

Kỳ hạn công trình có phần cấp bách, năm nay lão Triệu kêu gọi người dân trong thôn cho con em đến trường, mở rộng thu nhận học sinh.

Sau khi nhóm tình nguyện viên rời đi, trong khoảnh sân chỉ còn lại Tần Liệt, Tiểu Ba và mấy cô bé. Trai đơn gái chiếc bất tiện, anh dứt khoát xây thêm mấy gian phòng biến khoảnh sân thành ký túc xá, làm mười mấy chiếc giường tầng cho những giáo viên và bọn trẻ nhà ở xa trọ lại.

Anh vẫn ở gian phòng cũ, chuyển hết đồ đạc của Từ Đồ vào đó.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, loáng cái đã gần nửa năm, bên phía Niễn Đạo Câu cũng đã có tin tức, tháng sau sẽ chính thức bước vào giai đoạn thi công.

Tất cả mọi thứ đều tiến hành trôi chảy.

Tần Liệt đút hai tay vào túi quần, thả bước chậm lại.

A Phu gọi anh một tiếng.

Anh bừng tỉnh, tiếp tục đi tới trước.

Khí hậu Lạc Bình ấm áp hơn Hồng Dương rất nhiều, mùa đông vẫn có màu xanh cây cỏ ngập lối đi, ban ngày trời không có gió, tám chín giờ sáng, mặt trời đã treo cao nơi ngọn cây.

A Phu mặc một chiếc áo len cũ, ngồi giạng chân trên bờ tường, thấy anh trở lại, không nhịn được trêu chọc: “Nói chuyện điện thoại lâu như thế, nói tới lò sưởi đầu giường luôn hả.” Hắn cười ngây ngô mấy tiếng, thấy Tần Liệt mặt lạnh tanh không nói lời nào, phát hiện có điều bất thường: “Sao vậy anh, cô nhóc đó lại gây rắc rối sao?”

Tần Liệt cởi áo khoác vắt trên bờ tường, cầm xẻng trộn xi măng dưới đất lên, chưa được mấy cái đã ném xẻng sang một bên.

Anh kéo ống quần ngồi xuống, lấy thuốc ra hút.

A Phu lão luyện bám hàng gạch trên cùng, từ đầu tường nhảy xuống, ngồi xổm bên cạnh anh: “Làm mình làm mẩy giận dỗi rồi hả?”

Tần Liệt liếc hắn một cái, không hé răng.

Hai người biết nhau ba mươi năm, chỉ một ánh mắt, A Phu biết mình đã đoán chính xác rồi. Hắn tiện thể ngồi xuống, rút hộp thuốc lá trong tay Tần Liệt, mở ra tự mình quấn một điếu.

Nhiệt độ không cao, ánh mặt trời rực rỡ nhưng hoàn toàn không có chút khó chịu, rọi vào người vô cùng ấm áp. Hai người ngồi song song bên cạnh bờ tường thấp, hút nửa điếu thuốc.

A Phu khảy tàn thuốc: “Có người yêu là mấy cô gái nhỏ, chung quy phải tốn chút tâm tư, lúc nào cũng phải cưng nựng như trẻ con.”

Tần Liệt ngậm điếu thuốc trong khóe miệng, nheo mắt nhìn về một điểm bất định phía đằng xa.

A Phu lại nói tiếp: “Suy nghĩ của mấy ông chú già chúng ta không giống với phụ nữ bọn họ. Anh chỉ lo vùi đầu vào công việc, mong hoàn thành xong sớm mọi thứ để có thời gian ra với cô ấy, nhưng cô nhóc nhỏ kia có biết đâu chứ.” A Phu tì gáy vào vách tường, đuôi mắt ngập nét cười: “Tiểu Ba nhà em cũng có cái nết y hệt như thế, chỉ cần bận rộn không có thời gian gặp mặt một chút thôi là lập tức mất hứng, lớn như vậy mà còn giở tính trẻ con.”

Tần Liệt liếc hắn một cái, cười nói: “Khoe khoang hả?”

“Không, không, không dám.” A Phu cười toét cả mang tai.

Tần Liệt hút xong một hơi cuối cùng, chóp mũi nhẹ nhàng thở ra mấy làn khói, anh dụi xuống đất dập tắt, cổ tay thuận thế gác trên đầu gối.

A Phu nói: “Không có chuyện gì anh cũng phải liên lạc nhiều vào, cô gái nhỏ, thiếu cảm giác an toàn.”

Mũi chân Tần Liệt khẽ rục rịch, rút về.

A Phu ngồi bên cạnh tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Ngày nào anh cũng lăn lộn trong trường học, cũng không thấy gọi cho người ta một cú điện thoại, dỗ dành nhiều vào là tốt ngay thôi.”

“Chính xác phải dỗ dành.”

A Phu nhướng mày, nhìn anh.

Tần Liệt chống tay xuống đất, bật người đứng vọt dậy, anh lấy cái áo khoác trên bờ tường xuống, cầm cổ áo giũ mạnh.

Bụi bặm rơi ra, Tần Liệt nheo mắt nhìn xuống: “Chú trông coi trường học bên này hai ngày. Nếu không tạm thời nghỉ ngơi một chút, chờ anh trở lại rồi xây tường bao.”

A Phu ngẩng đầu: “Anh đi đâu vậy?”

“Đi Hồng Dương.”

***

Sau khi biết Từ Đồ trở lại Hồng Dương, Tiểu Nhiên đã hẹn cô mấy lần, nhưng cô đều nói bận việc, không có thời gian đi ra ngoài.

Thế nhưng hôm nay, cô phá lệ chủ động gọi điện thoại cho Tiểu Nhiên.

Hẹn một nhóm người đi ra ngoài ăn uống tiệc tùng, lúc bước ra khỏi quán, mấy tên con trai kia đã say bí tỉ.

Có người đã gọi điện cho quán bar lúc trước thường xuyên lui tới đặt chỗ trước.

Vương Hạo một bên dựa vào Tiểu Nhiên, bên kia kéo tay Từ Đồ, không cho cô đi.

Tiểu Nhiên ôm vai, hỏi cô: “Mấy tháng không gặp, sao tính tình cậu đổi cái xoạch thế, nhìn quần áo của cậu kìa, đủ ngoan.” Cô nàng nói xong, cũng bước tới kéo cô: “Đừng cụt hứng, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, đi chơi đi.”

Từ Đồ đút tay vào túi áo khoác, lấy điện thoại ra xem, đến một cuộc gọi nhỡ cũng không có.

Sáng hôm qua, cô ngắt điện thoại của Tần Liệt. Sau đó anh gọi lại hai lần, cô nhìn chằm chằm màn hình, tần ngần không bắt máy, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần chuông điện thoại vang lên lần nữa, cô sẽ tha thứ cho anh ngay, nhưng tới giờ, Từ Đồ đợi mãi vẫn không thấy.

Màn hình tự động tắt ngúm, hai mắt Từ Đồ thoáng chốc cay xè.

Tiểu Nhiên huých huých vai cô: “Đi mà.”

Ngập ngừng lưỡng lự, mấy người kia lôi cô đi.

Đây là nơi trước kia cả bọn thường xuyên đến chơi, nhưng bây giờ Từ Đồ lại cảm thấy có phần xa lạ.

Âm nhạc chói tai như sấm, không khí ngột ngạt.

Cả đám ngồi trên băng ghế dài, lập tức có người bê đồ uống và thức ăn nguội lên, chưa tới mấy giây sau, mấy nữ sinh đi cùng đã xoay người tiến vào sàn nhảy.

Tiểu Nhiên đưa bình shisha* qua cho cô, hét lớn: “Hút mấy hơi đi.”

 (Shisha: Ở Việt Nam, shisha được dùng như một loại thuốc lào, thuốc lá nhưng gây cảm giác khoan khoái hơn thuốc lá. Thực chất nó là một loại cỏ có xuất xứ từ Ả Rập, có tẩm các hương liệu trái cây. Rất dễ gây nghiện.)

Từ Đồ nhàn nhạt liếc nhìn, không đón lấy.

“Sao thế, cái này mà cũng không hút hả?” Tiểu Nhiên nhướng mày.

Từ Đồ khoanh tay, lắc đầu, ánh mắt thất thần nhìn đi nơi khác.

Tiểu Nhiên ‘hứ’ một tiếng, huơ huơ tay, thấy cô không quay lại, cô nàng tự mình làm tổ trong sofa, giẫm hai chân lên mép bàn nhàn nhã hút.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Nhiên đã hờn dỗi bỏ lại Từ Đồ, đi xuống chỗ mấy cô bạn kia cùng nhau high.

(High: trong tiếng lóng dùng để chỉ trạng thái hưng phấn của những người đang dùng chất kích thích (thuốc) hoặc trạng thái cực kỳ hạnh phúc của ai đó.)

Từ Đồ thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem, phiền muộn trong lòng càng lúc càng dâng cao, thêm vào đó cái thứ âm nhạc đinh tai nhức óc kia khiến cô đau cả đầu. Cô không ở lại đợi Tiểu Nhiên mà xách áo khoác nhanh chóng rời đi. 

Ra ngoài, Từ Đồ vẫy một chiếc taxi, giữa đường cô nhắn tin báo cho Tiểu Nhiên biết, lúc về đến nhà đã gần mười giờ đêm.   

Cô bảo tài xế dừng xe dưới con dốc rồi tự mình đi bộ lên, gió lạnh cứ liên tục táp vào mặt khiến cô không khỏi rùng mình.

Từ Đồ khép chặt vạt áo trước, vùi cằm trong cổ áo.

Ban đêm trời nổi gió lớn, cây cối hai bên đường rạp mình khua xào xạc.

Đèn đường phát ra ánh sáng lờ mờ ảm đạm, dưới quầng sáng nhàn nhạt kia có một dáng người cao lớn đứng sừng sững. Anh mặc chiếc áo khoác dài màu xám tro đậm, để mở khuy, bên dưới là chiếc quần thể thao màu đen, tuy không phải kiểu dáng thời trang theo mùa nhưng vận trên người anh lại vô cùng anh tuấn rắn rỏi.

Hai mắt Từ Đồ chói nhòe, chớp chớp mắt không thể tin, cô quên luôn việc bước tới trước, cứ đứng ngơ ngác nơi cuối dốc con đường, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Từ Đồ cắn chặt môi, nét mặt chẳng chút thay đổi nhưng trong lòng cuồn cuộn sóng ba đào.

Sắc mặt Tần Liệt phảng phất nét không vui, thấy cô không nhúc nhích, anh chủ động đi xuống.

“Mấy giờ rồi?” Câu đầu tiên anh mở miệng là ba chữ này.

Từ Đồ không chịu tỏ ra yếu thế nhìn anh chòng chọc, nhưng tim đập dồn dập như như có con thỏ nhỏ đang huỳnh huỵch giã gạo bên trong, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Trong lòng hai người đều có những giận hờn bực bội, nhưng nhung nhớ làm cách nào cũng không thể che giấu, ánh mắt đăm đắm nhìn đối phương, rốt cùng, Tần Liệt là người buông tay đầu hàng trước, anh khẽ thở dài.

Từ Đồ cũng cúi đầu thu lại khí thế.

Hai người đứng cách nhau một khoảng, Tần Liệt bước tới nâng cằm cô lên: “Hỏi em đó, mấy giờ rồi nào?” Lần này, giọng nói chứa đựng biết bao dịu dàng lưu luyến.

Cổ họng Từ Đồ như có khối bông chẹn ngang, có chút giận hờn, có chút ấm ức, nhưng trên cả là vui sướng hân hoan, vừa tính mở miệng, bỗng thấy Tần Liệt đột nhiên chau mày.

Anh bất ngờ chồm người tới, kề mũi vào gáy cô ngửi ngửi, ngón tay đang giữ cằm cô bóp chặt hơn: “Em đi đâu vậy?”

Bụng Từ Đồ giật thon thót, hai người đứng rất gần, toàn bộ mùi thuốc lá và mùi rượu lây dính trên người đều bị gió thổi hết qua phía anh.

Cô cuống quýt giải thích: “Em không hút thuốc, cũng không uống rượu.” Cằm cô bị anh nắm đau, khẽ xuýt xoa: “Chỉ đi chơi một lát.”

Cơ quai hàm Tần Liệt khẽ giật giật, anh dời ánh mắt sâu thẳm nhìn cô thật gần. Đôi mắt cô mở to, sáng long lanh như sương sớm, lúc này phản chiếu ánh đèn đường nhu hòa ấm áp. Qua hết mùa đông, làn da cô trắng hơn rất nhiều, hai gò má bị gió táp ửng hồng, môi khẽ hé mở, hàm răng trắng bóng vỏ sò cách ngón tay anh chưa tới một phân. 

Tần Liệt cắn môi, gập cong người, nghiêng đầu áp xuống miệng cô.

Khoảnh khắc môi chạm nhau, anh cảm giác được cô khẽ run rẩy, nội tâm cũng vì thế mà lấp đầy, thở dài mãn nguyện.

Bàn tay đang giữ cằm cô di chuyển ra sau gáy, tay kia ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhấc người trong lòng lên cao.

Từ Đồ khẽ thổn thức, cánh tay ỡm ờ chống trước ngực anh.

Hai người đứng ngoài rìa ánh đèn đường mờ ảo, bóng tối khiến cho nụ hôn càng sâu hơn. Lưỡi Tần Liệt xông vào, cướp đoạt bốn phía, khoang miệng cô tràn ngập hương vị tươi mát trong lành, mang hơi thở ngọt ngào thanh sạch của thiếu nữ.

Không dính thuốc lá và rượu, cô không nói dối.

Tần Liệt thả chậm tốc độ và cường độ, dịu dàng hôn cô.

Đằng xa có ánh đèn pha rọi tới, từ từ tiến lại gần.

Tần Liệt khựng người, lập tức thả Từ Đồ xuống.

Khi ô tô đến gần, mới nhìn thấy Từ Việt Hải ngồi ở bên trong.

Ông hạ thấp cửa sổ xuống nhìn hai người, ánh mắt nhất thời biến chuyển, quan sát một lát, thầm thở dài, lên tiếng hỏi Tần Liệt: “Mới đến sao.”

Lúc này, anh và Từ Đồ đã đứng cách nhau ra một khoảng, Tần Liệt cọ cọ sống mũi: “Từ tổng, mới về ạ?” Anh dừng một lát: “Con đến thăm Từ Đồ.”

Cách hồi lâu sau, Từ Việt Hải ngả lưng vào ghế: “Có chuyện gì về nhà nói.”

Tần Liệt ‘vâng’ một tiếng.

Từ Việt Hải không đợi hai người, đóng cửa sổ lên, lệnh cho tài xế lái xe vào sân trước.

Hai người cũng một trước một sau đi vào.

Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, thím Chu đang bận rộn chuẩn bị thức ăn khuya trong nhà bếp.

Mấy ngày nay, Từ Việt Hải đang phải xử lý một hạng mục khó nhằn, tối nào về đến nhà cũng ăn thêm thức ăn nhẹ. Vừa lúc Tần Liệt mới xuống tàu lửa, cũng bụng đói kêu vang.

Ba người ngồi bên bàn ăn, ăn một bữa cơm yên tĩnh hài hòa.

Thím Chu pha một ấm trà, Từ Việt Hải và Tần Liệt đến phòng khách, hai người ngồi uống trà tán gẫu.

Từ Đồ lề mề ngồi đếm mấy hạt cơm còn trong bát, dựng thẳng lỗ tai nghe hai người nói chuyện.

“Tiến triển không tệ.” Từ Việt Hải hài lòng gật gù: “Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”

Tần Liệt chống khuỷu tay lên đầu gối, ngẫm nghĩ: “Nếu hoàn cảnh cho phép, con muốn kéo đường đây điện thoại đến từng hộ gia đình.”

Từ Việt Hải nhàn nhã vỗ đùi, ‘ừ’ một tiếng, nói tiếp: “Làm xong hết mấy thứ đó, đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi.”

Tần Liệt không lên tiếng, im lặng gật đầu.

Từ Đồ lắng nghe không lọt chữ nào nhưng không hiểu hai người đang nói gì, thêm vào đó do ngồi đưa lưng về phía bọn họ nên cũng không nhìn thấy Tần Liệt gật đầu.

Cô không khỏi xoay người lại, vừa vặn chạm vào ánh mắt anh đang nhìn xuyên qua tấm bình phong hoa văn chạm rỗng.

Từ Đồ lập tức quay phắt lại, muốn giận dỗi anh, nhưng trái tim nhỏ đã nắm quyền kiểm soát tự đập theo tiết tấu của mình, vừa ngọt ngào vừa trộm vui mừng.

Sau khi nói xong mấy câu đó, đầu bên kia phòng khách lại chìm vào im lặng có phần tẻ nhạt, dường như không có chủ đề gì để nói chuyện phiếm.

Chiếc đồng hồ quả lắc cổ xưa ở cuối hành lang gõ mười một tiếng, trong bụng Từ Đồ có chút thấp thỏm lo lắng, dần dà không ngồi yên được nữa.

Bỗng nghe thấy Tần Liệt lên tiếng: “Thời gian không còn sớm, Từ tổng nghỉ ngơi trước, hôm khác con lại đến.”

Từ Đồ lập tức đứng bật dậy, chiếc ghế dựa gỗ đàn hương cạ xuống đất, kêu một cái ‘két’.

Hai người đang đứng trong phòng khách liền dời mắt qua. 

Im lặng mấy giây, Từ Việt Hải thu ánh mắt lại trước, kêu thím Chu: “Sửa soạn một phòng khách.” Ông nhìn Tần Liệt: “Trong nhà có chỗ, ở lại đi.”

Ném xong câu này, ông chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phòng
Bình Luận (0)
Comment