Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 9

Trong phòng chỉ có chiếc đèn vàng trơ trọi, trải qua năm tháng bóng thủy tinh đã bị ố màu phát ra ánh sáng lờ mờ, mang đến cho người ta một cảm giác mông lung mơ hồ.

Tần Liệt bị Tần Tử Duyệt kéo thẳng một đường tới phòng của con bé, dáng người anh cao lớn, lúc bước đến cửa phải khẽ khom lưng rồi vén rèm đi vào.

Người bên trong phòng đang sắp xếp lại chăn mền, lưng đưa ra cửa, nghe thấy tiếng động liền xoay người lại.

Hướng San vờ như không biết: “Duyệt Duyệt, về rồi à…” Lời nói vừa thốt ra một nửa, cô ta nhìn về phía Tần Liệt, cố tình há hốc miệng làm ra vẻ hết hồn.

Bước chân Tần Liệt lập tức khựng lại, mặc cho Tần Tử Duyệt lôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Đây là căn phòng của mấy đứa nhỏ Thu Song, Bình Bình; Hướng San và Tiểu Ba ở phòng bên cạnh. Tần Tử Duyệt cứ quấn lấy anh đòi kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, hoàn toàn không nghĩ vừa bước vào đã đụng phải Hướng San.   

“Cô đang ở đây sao.” Tần Liệt nói: “Vậy thì cô kể chuyện cho con bé nghe đi.”

Nói xong, anh xoay người rời đi, Hướng San hấp tấp bước theo mấy bước, rồi đứng lại cúi đầu nháy mắt với Tần Tử Duyệt.

Tần Tử Duyệt vội phản ứng, đuổi theo ôm chặt đùi anh: “Ba đừng đi, con muốn nghe ba kể chuyện.”

Tần Liệt cúi đầu, xoa tóc con bé: “Ngủ sớm nào, mai còn phải đi học.”

“Ba kể chuyện xong, con sẽ ngủ liền.”

Tần Liệt đáp lại: “Không được.”

“Vậy thì mẹ kể, ba ngồi bên cạnh nghe với con.” Hai mắt con bé ngân ngấn nước, ngẩng đầu bất động nhìn anh.

“Để dì Hướng San ở với con, ba về phòng trước.”

Cô bé nghe thấy anh gọi Hướng San như vậy, lập tức mím chặt môi, chưa tới mấy giây sau nước mắt đã tràn ra: “Ba đã hứa với con…” Cô bé nói khóc liền khóc, nước mắt lộp độp rớt xuống, hai bả vai bé xíu cũng run lên, chẳng mấy chốc tiếng nấc bắt đầu đứt quãng dường như không thở được.

Hướng San vội vàng ngồi xổm xuống, vuốt lưng cho con bé, không quên nhẹ giọng dỗ dành. Cô ta ngẩng đầu nhìn anh: “Bằng không thì… đợi con bé ngủ rồi anh hãy đi?”

Tần Liệt không để mắt tới cô ta, chỉ cúi đầu nhìn Tần Tử Duyệt.

Con bé vẫn đang nắm chặt tay anh không chịu buông, Hướng San để con bé nằm lên giường, rồi thuận thế nghiêng người chống tay lên đầu nằm ở bên trong.

Hướng San mặc váy dài, tư thế này khiến cho đường cong ở eo, hông lòi lõm rõ rệt, áo khoét sâu cổ chữ V dường như không chống đỡ nổi bộ ngực nhấp nhô trùng điệp như núi đồi, phong cảnh trước sau như một đầy lả lơi mời gọi, chỉ cần khẽ cử động, mùi hương mụ mị toàn thân liền phả vào mặt người ta.

Tần Liệt không ngồi trên giường, anh kéo cái ghế ngồi bên cạnh, ngón trỏ tay trái bị Tần Tử Duyệt nắm chặt lấy, kể từ khi bước vào phòng anh không hề nhìn Hướng San lấy một lần, lúc này chỉ hờ hững cúi đầu nhìn xuống đất.

Khóe mắt của Tần Tử Duyệt vẫn còn ngân ngấn nước, cô bé nghiêng đầu nhìn Hướng San: “Hôm nay mẹ sẽ kể chuyện gì ạ?”

Hướng San hướng mắt lên, hai người chỉ cách nhau một cô bé con ở giữa, không khí lạnh lùng vừa rồi cũng dịu đi không ít: “Kể chuyện ‘Thỏ và Sói’ nha.”

“ ‘Thỏ và Sói’ ạ? Con chưa nghe bao giờ!”

“Nhắm mắt lại nào.” Giọng nói của Hướng San đầy nhỏ nhẹ dịu dàng: “Ngày xưa có một con thỏ, thích con sói, nó lấy hết can đảm chủ động đi thổ lộ, nhưng con sói từ đầu đến cuối chưa từng để nó vào mắt, lúc nào cũng là thái độ hờ hững chẳng quan tâm. Vậy mà con thỏ chưa một lần bỏ cuộc, vẫn luôn cam tâm tình nguyện đuổi theo con sói, tình cảm dành cho con sói ngày càng sâu, tích lũy theo năm tháng… Rốt cuộc có một ngày…”

Tần Tử Duyệt lắng nghe, mơ mơ màng màng câu hiểu câu không, nhưng vẫn cổ vũ hỏi tới: “Có một ngày thế nào ạ?”

“Rốt cuộc có một ngày, sói miễn cưỡng chấp nhận thỏ, nhưng con thỏ vẫn rất vui, cảm thấy như nằm mơ.”

“Woa, sau đó thì sao ạ?”

“Nó và sói đi trong thế giới của mình, nó từng nghĩ rằng nó là con thỏ hạnh phúc nhất trên thế gian này, cũng nguyện vì thế mà từ bỏ tất cả mọi thứ. Nhưng rất lâu sau này, có một lần đi ngang qua nông trường, nông trường với đủ loại cà rốt óng vàng rực rỡ…”

Hướng San thoáng dừng lại, lén giương mắt nhìn Tần Liệt, móng tay vô thức bấm chặt vào kẽ tay.

Mí mắt Tần Tử Duyệt ngày càng trĩu nặng sụp xuống, Tần Liệt khẽ rút tay ra, cô bé lại lập tức nắm thật chặt: “… Sau đó… thế nào?”

“Tính cách của sói lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt như không có trái tim, cùng với lúc đó con thỏ như bị ma trêu quỷ ám, nó đồng ý ở lại với ông chủ nông trường, bạt ngàn núi đồi là cà rốt cho nó ăn, cuộc sống giàu sang dư dả, nhưng dần dần, nó thường nhớ đến con sói, nhớ đến những tháng ngày chúng nó ở bên nhau. Cuối cùng con thỏ cũng tỉnh ngộ, từ bỏ tất cả mọi thứ đi tìm sói…”

Nói tới đây, rốt cuộc Hướng San không nói được nữa, cô ta ngồi dậy, nhìn thẳng về phía Tần Liệt.

Tần Liệt hoàn toàn không lên tiếng, trong phòng chỉ có sự tĩnh lặng đến vô tình, có thể nghe thấy rất rõ tiếng hít thở của cô bé con đang say ngủ. Hướng San chậm rãi cúi đầu, hồi lâu sau cất lời: “Anh nói, sói có tha thứ cho con thỏ không?”

Tần Liệt đưa mắt nhìn những vết bẩn ố vàng nơi góc tường, cuối cùng cũng cử động, thấy Tần Tử Duyệt đã ngủ, liền nhẹ nhàng rút ngón tay ra: “Muộn rồi, hai người ngủ đi.”

Anh thu chân đứng dậy, vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm, chẳng thể nào nhìn ra được có còn chút gì lưu luyến với đối phương.

Hướng San nhảy xuống giường ngăn anh lại: “Con thỏ đối với cà rốt là nhu cầu bản năng, phạm lỗi, cũng không đến mức không thể tha thứ phải không?” Cô ta ngẩng đầu lên, ngữ khí gần như là van xin.

Nơi đáy mắt đen láy của Tần Liệt chỉ có sự điềm tĩnh, phẳng lặng như mặt hồ chẳng chút gợn sóng, hồi lâu sau anh cất lời: “Không thể tha thứ.”

Trái tim Hướng San run lên: “Vì sao?”

“Không có người đàn ông nào chấp nhận được sự phản bội.”

Hướng San cắn chặt đôi môi nhợt nhạt không còn tí huyết sắc, dứt khoát nói thẳng ra: “Chuyện năm đó, chỉ mình em có lỗi thôi sao? Em hỏi anh một câu, mấy năm ở bên nhau, rốt cuộc anh có từng yêu em không?”

Tần Liệt đáp lại bằng sự im lặng đến vô tình, lách qua cánh tay cô ta đi ra ngoài.

Trái tim cô ta như chìm thẳng xuống đáy cốc, cười gượng một tiếng, lại bước nhanh ra chắn trước mặt anh: “Nếu như khi đó người theo đuổi tận cùng, quyết không buông không phải là em, thậm chí là bất kỳ người phụ nữ nào, em nghĩ anh đều có thể chấp nhận.” Cô ta nhìn thẳng vào mắt anh: “Bởi vì anh căn bản không biết yêu là gì, sống cả đời với ai cũng chẳng có gì quan trọng.”

Ngực Hướng San phập phồng: “Em nói rất đúng phải không?” Không cần anh trả lời, cô ta nói tiếp: “Thế nên, chúng ta đều có lỗi, tại sao không thể tha thứ cho em?”

Tần Liệt trầm mặc vài giây: “Hai chuyện đó khác nhau.”

Anh không muốn dây dưa nữa, duỗi mạnh tay gạt cô ta sang một bên bước ra ngoài.

Hướng San đột nhiên tỉnh táo lại mới thấy hối hận vì vừa rồi bản thân quá kích động, chuyện cũ năm xưa căn bản chẳng còn ý nghĩa gì với anh, cơ thể cô ta liền mềm nhũn bổ nhào vào lòng anh giữ chặt không buông.

“Được rồi, không nói những chuyện đó nữa.”

Giống như dòng nước bị con đập chắn ngang lòng sông, một khi đã phá vỡ tuôn tràn sẽ không cam lòng quẩn quanh nơi chốn cũ.

Cô ta bám lấy cổ Tần Liệt, kiễng chân, tìm kiếm đôi môi anh.

Tần Liệt nghiêng đầu tránh đi, Hướng San lập tức hôn lên cổ anh.

Mùi hương và xúc cảm rất lâu rồi không được chạm đến, khiến môi cô ta không ngừng run rẩy, càng muốn cướp đoạt vơ vét nhiều hơn. Tần Liệt đẩy mạnh ra, những đầu ngón tay cô ta càng bám víu chặt lại, nước mắt rớt xuống sượt qua cổ anh, cơ hồ không còn khống chế được cảm xúc: “Tha thứ cho em… Tần Liệt, bất luận thế nào, em sai rồi… Có thể trở lại như trước được không?”

Cô ta cuống cuồng nói năng hỗn loạn không đầu không cuối: “Thời đại học chúng ta đã ở bên nhau, cho dù anh không yêu em thì cũng đã hẹn hò năm năm lẻ năm mươi tám ngày… Khi đó, em còn nhỏ không hiểu chuyện, đi sai đường, bây giờ ăn năn hối hận, lẽ nào tình cảm năm năm cũng không thể bù đắp được sao?” Có lẽ sự ân hận và cả những uất ức tích tụ đã lâu vỡ tràn bờ mang đến cho cô ta một sức mạnh khổng lồ, Hướng San dồn hết sức lực dán chặt lên người anh, trước ngực là một luồng hơi nóng hầm hập.

Tần Liệt nghiến răng, bóp chặt vai cô ta đẩy mạnh ra, hai bên nhất thời giằng co, vai áo cô ta rơi xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.

Ánh mắt anh trầm xuống sắc lạnh, môi mím chặt lại.

Đương lúc đó, bóng đèn trên đỉnh đầu đột nhiên tắt phụt, phủ đen hết tầm nhìn, ngoài cửa sổ cũng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tần Liệt nhíu mày xoay người đi ra.

Tựa như có được điềm báo, thêm vào đó bóng tối thường khiến con người ta trở nên táo bạo, những ý nghĩ điên cuồng trỗi dậy, nhân khoảnh khắc ngắn ngủi anh còn đang ngây người kinh ngạc, cô ta túm chặt bàn tay anh đặt lên bộ ngực đầy đặn của mình: “Anh vẫn còn cảm giác với em, đúng không?” Vừa nói tay vừa nhanh chóng trượt xuống lần mò phía bên dưới.

Vừa chạm tới khóa quần, Tần Liệt lập tức tóm ngay lại: “Hãy tự trọng.”

Bầu không khí ngưng trệ.

“… Em không quên được anh.” Gắng gượng trơ lì đến cực hạn, cơ thể Hướng San nháy mắt mềm nhũn, gối đầu lên ngực anh nhưng tay vẫn dùng sức rất mạnh bấu chặt không buông.

Tần Liệt nhíu chặt mày, nắm lấy bả vai cô ta.

Bầu không khí trở nên đông đặc không cách nào diễn tả được, khiến cho mấy giây ngắn ngủi này não bộ anh không kịp xử lý. Nhưng đúng vào thời khắc đó, trước mắt bỗng lóe lên một luồng sáng mỏng mảnh, lay động theo chiều gió bước ra từ bóng tối, căn phòng dần được thắp sáng lên, phản chiếu phía sau là khuôn mặt của Từ Đồ.

Hướng San hoảng hồn thét lên một tiếng, cũng đã nhận ra cô.

Một tuồng kịch hạ màn, mọi người quay về với thực tại.

Bầu không khí nháy mắt liền biến đổi.

Từ Đồ cười tươi rói: “U chà, hai người đang bận rộn sao!” Cô nàng giơ cao ngọn nến trên tay trái lên, tay còn lại làm tượng trưng cho có xòe mấy ngón tay che mắt đám nhóc con, rồi hạ thấp giọng thì thầm ra vẻ đang nói chuyện gì đó vô cùng hệ trọng: “Mấy đứa không được nhìn lung tung, không phù hợp cho thiếu nhi.”

Thu Song đứng ở phía ngoài cùng, đang ngọ nguậy không yên.

Mấy ngón tay Từ Đồ khép chặt lại: “Xùy xùy, đã không cho nhìn, nhóc còn ráng nhìn!”

“Em không có nhìn mà.” Thu Song uất ức nói.

“Không nghe lời gì hết!”

Từ Đồ giữ chặt ngọn nến trên tay, đi tới phía trước do thám tình hình, hết mực ân cần thấu hiểu lên tiếng: “Hai người cứ từ từ tiếp tục, không cần gấp, tôi dẫn mấy đứa nhóc này ra cửa đợi.”

Mặc dù cái miệng nói năng một cách đầy hiểu chuyện như thế, nhưng cơ thể thì bất động không nhúc nhích, chớp chớp mắt đứng đó xem náo nhiệt một hồi rồi hướng về phía Tần Liệt hỏi: “Mười phút có đủ không?”

Sắc mặt Tần Liệt đen thùi, nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Không đủ sao!?” Ánh mắt Từ Đồ đầy cổ quái: “Vậy…”

“Chuyện gì?” Tần Liệt cắt ngang lời cô nàng, đẩy Hướng San ra, thuận tay vơ cái áo khoác thảy qua cho cô ta.

Từ Đồ nói: “Cũng không có chuyện gì. Không phải đột nhiên bị cúp điện sao, tôi sợ mấy đứa nhóc té ngã nên mới đưa chúng về phòng,” cô nàng cười toe liếc mắt nhìn hai người: “Ai dè tới không đúng lúc. Nếu không thì tôi đưa mấy đứa nó đến phòng tôi ngủ một đêm?”  

“Không cần.” Sắc mặt Tần Liệt càng nghe càng đen: “Để đèn cầy lại, kêu mấy đứa vào ngủ đi.”

“Hờ.” Cô đưa cây nến cho tiểu Yến: “Chị đi nha.”

“Tôi cũng đi đây.”

Bên người xẹt qua một luồng gió, Hướng San vội giơ tay bắt lấy, nhưng trống không chẳng thể nắm giữ được gì.

Tần Liệt lướt qua Từ Đồ, vừa ra tới cửa, sải mạnh chân bước thật nhanh.

Hướng San lùi lại dựa vào mép bàn, cắn chặt răng, trong mắt nổi lên đầy căm hận liếc nhìn Từ Đồ chằm chằm.

Từ Đồ nương theo ánh nến đung đưa lay động nhìn người phụ nữ đang đứng trong góc phòng, mái tóc dài buông xõa tán loạn trên bờ vai, khuôn mặt còn vương vất nước mắt như những cánh hoa lê dính hạt mưa, dù nhếch nhác chật vật vẫn thướt tha yêu kiều như cũ.

Quan sát một hồi, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, cô nàng hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, vừa đi ra ngoài vừa nói thầm: “Xịt nhiều quá…”

Từ Đồ huýt sáo thong thả đi ra, ánh sáng trong phòng mờ ảo, vừa bước ra ngoài thu vào mắt là cả một trời sao lấp lánh, ánh trăng trắng muốt như muốn rụng xuống treo nơi đầu non.

Cô hít một hơi thật sâu, mùi hương thanh khiết trong lành này dễ chịu hơn rất nhiều.

Bên khóe mắt chợt lóe lên một bóng đen, cô bị dọa giật mình, quay đầu lại thấy Tần Liệt đang đứng tựa người vào tường, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua.

Từ Đồ phù phù vỗ ngực, có thể cảm giác rất rõ áp suất xung quanh anh càng lúc càng tiến gần, thấy tình hình không ổn, cô nàng thức thời đánh võng sang một bên: “Muộn thế này còn chưa ngủ sao? Tôi đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”

“Cô đứng lại đó.” Anh trầm giọng nói lớn.

Từ Đồ không còn cách nào khác đành phải đứng lại, chỉ cảm thấy phía sau có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn mình, như có cái gai đâm vào lưng.

Cô chột dạ xoay người lại: “Gì cơ?”

“Tại sao lại mất điện, mẹ nó, bật lên cho tôi.” Anh nói từng chữ từng chữ một, âm điệu bằng phẳng chẳng chút gợn sóng, thậm chí cũng không nổi giận, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh chửi thề.

Trái tim Từ Đồ không khỏi rơi lộp độp, cô nàng cắn cắn ngón tay cái: “Điện bị cúp, không liên quan gì tới tôi.”

Nhìn bên ngoài vẫn còn lác đác ánh đèn, Tần Liệt hất cằm: “Tưởng tôi bị mù sao?”

Cô kiên cường chống đỡ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao tôi phải nghe lời anh chứ.”

Tần Liệt không nói thêm gì, tiến nhanh đến phía trước định tóm cô.

Từ Đồ lẹ như sóc ba chân bốn cẳng ù té chạy, còn chưa phóng được mấy bước, cổ tay đã bị anh túm lại kéo qua.

Cô nàng mất kiểm soát hụt trớn xoay thêm nửa vòng, hai chân lảo đảo trán cụng mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Tần Liệt, còn chưa kịp đứng vững đã bị anh túm lấy cánh tay giơ cao lơ lửng giữa không trung.

Từ Đồ: “Đau!”

“Vậy thì mới nhớ lâu.” Ngữ điệu của anh lạnh lùng, vừa nói vừa dùng sức nhấc cao hơn.

Con thỏ nhỏ cũng bắt đầu nổi sung, giơ chân đạp mạnh vào cẳng chân anh, cái tay còn tự do kia cũng không hề rảnh rỗi, thăm hỏi đầy đủ trên cổ và cánh tay Tần Liệt.

Nhìn cảnh cô nàng quậy điên đảo, Tần Liệt sững người mấy giây, mắt thấy không thể khống chế được, anh nắm luôn cái cổ tay nhỏ nhắn còn lại ngoặc ra sau, lưng Từ Đồ đụng vào vách tường, không để cho cô có thời gian phản ứng, anh ép người sát lại, hai tay anh giữ lấy tay cô giơ lên thật cao, đè chặt vào tường.

Từ Đồ ngọ nguậy đầu ngón chân, vặn vẹo uốn éo nhưng không cựa quậy được.

Sau một phen đánh xáp lá cà, hơi thở của hai người bắt đầu hỗn loạn, khoảng cách cận kề, có thể lắng nghe rõ hơi thở của nhau, nhưng vì cả hai đều đang tức giận, nên không phát hiện ra tư thế này có gì bất thường.

Một lúc sau, Từ Đồ ngoan ngoãn lại, không nháo nhào cắn bậy nữa, chỉ là cái miệng không nhịn được khiêu khích: “Đây là không ngủ được, lấy tôi ra trút giận sao?”

Tần Liệt cũng thuận theo đáp trả lại: “Liều lĩnh đâm vào đầu súng, chịu thôi.”

“Anh…” Từ Đồ cố phản kháng.

Tần Liệt lại tăng sức ở tay, nhấc cô lên cao hơn, đến một độ cao nhất định, không tránh khỏi va chạm thân thể, rốt cuộc anh cũng nhận ra sự bất thường, cơ thể cứng đờ, vội lui về phía sau nửa bước, nhưng tay vẫn giữ chặt không buông.

Hai người đứng đối mặt nhau trong bóng tối một hồi, Tần Liệt ép chặt giọng nói: “Trước sáng mai mở điện lên cho đàng hoàng, đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.”

Dáng vẻ Từ Đồ đầy chật vật, đưa mắt nhìn anh, phảng phất ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của xà phòng: “Anh làm gì được tôi?”

Âm điệu âm trầm, Tần Liệt thong thả nói: “Tôi có trăm ngàn cách khiến cô phải nghe lời.”

“Anh dám.”

“Cứ thử xem.”

Tần Liệt buông tay, một câu thừa cũng không có, xoay người đi thẳng.

***

Đêm nay, mười giờ Từ Đồ mới trở về phòng, y hệt như chẳng có việc gì xảy ra mở nhạc lên, bò lăn ra giường cầm điện thoại chơi game.

Trò chơi này cô đã qua cửa rất nhiều lần, màn nào cần dùng đạo cụ gì cơ hồ không cần suy nghĩ, cột máu của quái vật liên tục tụt thẳng xuống đáy, màn hình cứ hiện lên thông báo tiến vào cửa tiếp theo. Cô không chơi nữa, ném điện thoại qua một bên, ngã chỏng vó nằm một hồi.

Lúc rạng sáng, cô nàng ngồi dậy leo xuống giường vọt ra phía sân sau tắm một phát, rồi đi về phòng chui vào chăn ngủ.

Do ban ngày ngủ tới trưa trời trưa trật, lúc này lăn qua lộn lại muốn rớt khỏi giường cũng không cách nào đi vào giấc ngủ, càng lăn càng tỉnh.

Cảm giác thời gian bò qua thật chậm, cô quờ quạng mò di động, màn hình sáng lên, nhìn vào thấy mới hai giờ sáng. Cái đêm này thiệt dài mà.

Từ Đồ phiền chán túm túm mấy sợi tóc, rốt cuộc không chịu nổi nữa, lê dép đi ra ngoài.

Cô nàng buồn bực: “Đồ xấu xa!”
Bình Luận (0)
Comment