Nhân duyên của Tống Tịnh Vãn không tồi nhưng cũng không được coi là tốt. Sắp rời quê hương để nhận công việc mới thì chẳng có bạn bè tới tiễn, phần lớn đều là người quen biết hời hợt, có việc mới liên hệ với nhau, quý nữa thì chỉ tạm biệt rồi chúc cô lên đường thuận lợi qua điện thoại.
Coi như cũng đã giảm bớt mấy mối quan hệ phiền phức, nhưng sự phiền phức lớn nhất không ở đây.
“Không cần đón cháu đâu, cháu tự bắt xe được mà, không phải ngày mai chú còn phải đi làm sao, cần gì lằng nhằng như vậy.” Lần trước đi phỏng vấn ở bảo tàng, cô đã ở nhà chú nhỏ mấy ngày, địa chỉ và mật mã cửa đều biết rõ, cho nên bây giờ không cần thiết phải lặn lội tới đón.
Việc tìm nhà cũng thế, rõ ràng cô có thể tự làm, chỉ cần cách bảo tàng không xa là được, hết lần này tới lần khác Tống Hoài Quân không ngại phiền phức bận rộn tới mức say mê, cô khuyên không nổi.
Đây đã là cuộc gọi thứ tư đến từ Tống Hoài Quân trong hôm nay.
Khó khăn cúp được cuộc điện thoại xong thì thấy hơi khát, cô đi dép ra ngoài rót nước uống. Rèm cửa phòng khách vẫn hơi hở, ban đêm ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, phía phòng ngủ của ông và bố đóng chặt cửa, cả gian phòng yên tĩnh vẫn nghe được chút âm thanh từ xa xa.
Cô không bật đèn, chỉ mượn ánh sáng ít ỏi phía bên ngoài.
Về đến phòng kim đồng hồ đã chỉ qua 9 giờ, cô lẳng lặng nằm trên giường mở to mắt, mãi đến khi kim phút chạy quanh một vòng cũng chưa nhắm lại.
Hôm nay có chút khác, Tống Tịnh Vãn mất ngủ.
Ngày mai, cô phải rời khỏi thành phố hơn 21 năm gắn bó.Hôm sau, Tống Tịnh Vãn thức dậy rất sớm.
Sau khi bà nội qua đời, trong nhà phải thuê thêm 1 dì đến chăm sóc ông nhưng dì ấy thường không tới quá sớm, lúc nào Tống Tịnh Vãn ở nhà thì bữa sáng hằng ngày đều tự mình đi mua, tay nghề nấu ăn không tốt lắm là điều mà cô vẫn luôn để ý.
Vé tàu đặt lúc 10 rưỡi, hiện tại mới có 7 giờ. Tống Tịnh Vãn ra khỏi phòng, thấy ông nội đang đeo kính ngồi trên chiếc ghế cũ đọc sách, dáng vẻ rất chuyên chú, cô lễ phép chào buổi sáng sau đó thấy Tống Hoài Thanh đang lấy đồ ăn.
Từ trước tới nay trong bữa cơm nhà họ Tống không cần quá phép tắc, ba người lặng lẽ ăn xong phần cửa mình.
Về việc của Tống Tịnh Vãn, Tống Mộ Lễ cũng không căn dặn quá nhiều, chỉ dặn dò hai câu: “Nỗ lực làm việc, chăm sóc bản thân.”
Cô nghiêm túc nghe, sau khi tạm biệt ông nội thì đi đến nhà ga với Tống Hoài Thanh.
Hôm nay không phải cuối tuần nên lúc đầu Tống Tịnh Vãn từ chối bố đưa cô đi, nhưng ông đã xách hành lý của cô lên xe.
Xe của Tống Hoài Quân để ở nhà từ 2 năm trước, bình thường cũng không nổ máy, Tống Mộ Lễ ra ngoài đều có người đưa đón, mà Tống Hoài Thanh lại đi làm bằng xe đạp.
Tống Tịnh Vãn muốn nói lời tạm biệt cũng không thốt ra khỏi miệng được, hai bố con im lặng suốt cả đường đi. Đến nhà ga, vẫn là Tống Tịnh Vãn chủ động: “Bố có bận rộn mấy thì cũng nhớ ăn cơm đúng giờ nhé.”
“Ừ, bố biết rồi.”
Tống Hoài Thanh là một thầy giáo nghiêm khắc trên bục giảng, trong cuộc sống sinh hoạt là một người kiệm lời, trầm mặc, Tống Tịnh Vãn đã quen cách nói chuyện nghiêm túc của ông, thấy bàn tay ông nắm chặt sau đó buông ra, cô đành lên tiếng trước: “Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, bố đừng lo.”
“Bố không lo lắng.” Tống Hoài Thanh nở nụ cười ấm áp, “Bố tin con sẽ tự sắp xếp tốt, đến đó nhớ cẩn thận, đừng quá sức.”
“Vâng.” Tống Tịnh Vãn nhẹ nhàng đáp, cúi đầu che dấu vẻ lưu luyến trong mắt.
“Đến xem chú nhỏ của con một chút, nó vẫn nghe lời con nói, bây giờ không còn là trẻ con nữa, nên trưởng thành rồi.”
“Vâng.”
Phía trước đã là cửa vào trạm, xung quanh tốp năm tốp ba người đều đang tạm biệt nhau, chỗ thì đôi tình nhân lưu luyến, không thì cha mẹ tiễn con cái đi xa, có người ôm, cũng có người không ôm.
Im lặng một hồi, Tống Tịnh Vãn thấp giọng nói: “Con đi đây ạ.”
“Đi đi.” Ông đáp lại chỉ bằng hai chữ đơn giản.
“Đến nơi con sẽ gọi điện thoại.” Nói xong, Tống Tịnh Vãn quay người rời đi. Trong tức khắc, bàn tay nắm chặt nhẹ nhàng buông ra.
Cô biết đằng sau vẫn có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cho nên một mực cũng không quay đầu lại.Hai giờ chiều, đoàn tàu đến thành phố An.
Ngay từ cửa ra, Tống Tịnh Vãn không cần tốn sức đã tìm được Tống Hoài Quân. Dáng dấp anh vô cùng đẹp mắt lại cao ráo, là ngoại hình mấy nữ sinh yêu thích, trong đám đông nổi bật với nụ cười tỏa nắng xóa tan mây đen.
Tống Hoài Quân cũng nhanh chóng nhìn thấy Tống Tịnh Vãn, còn trẻ mà đã trưng ra bộ mặt của bà già, nhìn thấy chú cũng không biết cười một cái. Anh tươi tỉnh bước giữ cầm hành lý, sớm đã quen với cái biểu cảm đầu gỗ này, vui vẻ đi về phía bãi đậu xe: “Có mệt không? Đi thôi, chú dẫn cháu đi ăn..”
Xung quanh có rất nhiều người đang chú ý đến bọn họ, nhất là mấy em gái, trong mắt chứa đựng vẻ hâm mộ, tan nát cõi lòng nhìn anh đẹp trai và chị xinh đẹp rời đi, đúng là xứng đôi, quả nhiên soái ca đều có bạn gái hết rồi!
Nghe thấy họ xưng hô chú cháu, mọi người đều tưởng rằng đôi này đang cosplay thêm phần tình thú.
Cũng không trách được chuyện người khác sẽ hiểu lầm, Tống Hoài Quân chỉ lớn hơn Tống Tịnh Vãn 6 tuổi. Khi Tống Mộ Lễ 45 tuổi thì vợ ông có con ngoài ý muốn, vốn không định sinh ra anh vì ông sợ sức khỏe vợ mình không chịu đựng nổi, nhưng bà nội Tống Tịnh Vãn vẫn cố chấp, người phụ nữ 43 tuổi sinh ra con trai út là Tống Hoài Quân. Khi đó bố của Tống Tịnh Vãn cũng vừa 20, sáu năm sau kết hôn rồi có con gái.
Khi bố mẹ ly hôn, Tống Tịnh Vãn đi theo bố đến ở nhà ông bà nội, cùng Tống Hoài Quân lớn lên. Đến lúc thành niên, ra ngoài thường xuyên bị hiểu lầm là một đôi, bạn bè ai cũng hâm mộ cô có một người chú vừa trẻ lại đẹp trai, nhưng Tống Tịnh Vãn không có cảm xúc gì đặc biệt. Nếu có, cũng chỉ thắc mắc tại sao chú của người khác đều đã trưởng thành, còn chú nhà mình lại chưa.
“Không mệt ạ.” Trước tiên cô trả lời vấn đề của Tống Hoài Quân, sau đó đi lấy hành lý của mình, “Chú nhỏ khoác áo vào đi, sẽ cảm lạnh đấy.”
Hôm qua thành phố An bắt đầu giảm nhiệt độ, một trận gió kèm với mưa thu, Tống Tịnh Vãn đã sớm xem dự báo thời tiết nên mặc trước áo khoác, Tống Hoài Quân lại chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn độc, áo khoác thì vắt lên cánh tay.
Tống Hoài Quân thở dài, thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh không dám phá vỡ tình thế, đành hậm hực mặc áo khoác.
“Tống Tiểu Oản
(1), chú đến phát bực thay cháu mất.” Cháu gái nhà khác đều ngoan ngoãn hiếu thảo, còn cô không đáng yêu chút nào, suốt ngày trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.
(1) Tiểu oản: cái bát nhỏCái tính này thì về sau ai dám lấy.
Đến bãi đỗ xe, Tống Tịnh Vãn nhìn chiếc xe chằm chằm, trước đó đã bị trách cứ nên anh vội vàng giải thích: “Đây không phải xe chú, là xe của Lâm Sân, xe chú mang đi bảo dưỡng rồi.”
Tránh cho cô nói anh lãng phí, 1 năm mà đã đổi xe mới.
“...” Tống Tịnh Vãn lẳng lặng nhìn chú nhỏ, “Cháu đang chờ chú mở cửa thôi.”
Cửa xe bị khóa, không mở thì sao cô lên được.
“...” Tống Hoài Quân chuyển hành lý lên xe, Tống Tịnh Vãn cẩn thận cài dây an toàn.
“Tống Tiểu Oản.” Sau khi xe khởi động, Tống Hoài Quân gọi cô.
“Gì ạ?”
“Nhìn thấy chú mà cháu không vui à?” Mất công anh phải bận rộn lo lắng mất mấy ngày.
“Vui chứ.” Cô thành thật trả lời nhưng trên mặt chẳng có lấy một biểu cảm tươi cười.
Tống Hoài Quân thở dài trong lòng, vẫn là lúc không gặp mặt tốt nhất.Tống Hoài Quân dẫn Tống Tịnh Vãn đi ăn cơm xong xuôi mới về nhà.
“Căn hộ của cháu chú đã tìm người quét dọn qua, ngày mai sẽ đưa cháu đi, xem còn thiếu cái gì còn mua.”
Bây giờ đã cuối tháng, đầu tháng sau Tống Tịnh Vãn mới nhậm chức, đến sớm là để thích ứng với hoàn cảnh, thời gian còn lại vẫn thừa.
Lúc ăn cơm, nhân viên phục vụ không cẩn thận đổ nước lên quần áo Tống Hoài Quân, anh dặn dò cô hai câu rồi trở về phòng thay quần áo. Vốn là người yêu cái đẹp nên thay bộ quần áo cũng mất thời gian, Tống Tịnh Vãn ngồi uống nước trên sa lon, thấy điện thoại anh cứ kêu không ngừng, sợ chậm trễ chuyện gì liền cầm điện thoại đứng trước cửa gọi: “Chú nhỏ có người gọi này.”
“Ai thế?” Anh đang cởi trần, vẫn xoắn xuýt xem nên mặc gì.
Tống Tịnh Vãn nhìn tên trên màn hình rồi trả lời: “Lâm Sân ạ.”
Cô biết Lâm Sân là bạn kiêm cấp trên của chú nhỏ, bây giờ gọi điện đến hẳn là chuyện công việc, nên mới nói thêm: “Gọi 2 cuộc rồi ạ.”
“Chú biết rồi, nghe hộ chú trước, bảo bây giờ chú sẽ đến công ty ngay.” Tống Hoài Quân chọn xong quần áo lại bắt đầu chọn sang đồng hồ đeo tay, để tâm đến từng chi tiết nhỏ. Anh đã biết đại khái lý do Lâm Sân tìm mình, cũng không vội vã nóng nảy, để cho Tống Tịnh Vãn giúp anh ứng phó trước.
Tống Tịnh Vãn hơi hơi do dự, đưa tay ấn nghe.
“Alo.” Phía đầu bên kia hiển nhiên không ngờ là phụ nữ bắt máy nên im lặng một lúc.
Cô nhanh chóng lễ phép nói: “Xin chào, có phải anh tìm Tống Hoài Quân không, bây giờ chú ấy có việc, bảo tôi nói trước với anh, bây giờ sẽ đến công ty ngay.”
“Được, cảm ơn cô.”
Giọng điệu trầm thấp truyền đến, Tống Tịnh Vãn hơi sửng sốt, nhỏ nhẹ trả lời: “Không có gì.”
Điện thoại di động chỉ còn lại âm thanh đang bé dần, hai bên rơi vào bầu không khí yên tĩnh, một lát sau, bên kia cúp máy trước.
Tống Tịnh Vãn trả điện thoại về chỗ cũ, không bao lâu thì Tống Hoài Quân cũng ra khỏi phòng, từ đầu đến chân đều thay đổi, tinh thần sảng khoái nói chuyện với cháu gái: “Chú đến công ty, buổi tối không về ăn cơm đâu, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, đừng có ra ngoài chạy lung tung đấy.”
Cô gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng chú nhỏ rời đi.
Tống Tịnh Vãn có chút không chịu ngồi yên, làm một người đàn ông độc thân, Tống Hoài Quân có vẻ rất chú trọng hình thức, nên định kỳ mời người tới quét dọn nhà cửa, đồ đạc cũng không vứt lung tung, phòng khách sạch sẽ gọn gàng, cô quan sát bốn phía cũng không phát hiện ra chỗ nào cần thu dọn.
Uống nước xong, cô đi vào phòng bếp rửa sạch cốc rồi đặt lại vị trí cũ, sau đó nhớ ra chuyện gì đó, bèn đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.
Bầu trời như được gột rửa, ánh sáng vô cùng dịu mắt.
Cô mở cửa sổ ra thông gió, lúc quay người lại bị 1 thứ thu hút, thuận theo tầm mắt nhìn sang là 1 cái khung hình để bàn.
Trên tấm ảnh có mấy cậu thanh niên trẻ tuổi, trong đó có cả Tống Hoài Quân. Anh khoác tay lên vai một người khác nở nụ cười xán lạn, bức tường đằng sau viết “Khoa học kỹ thuật Trạch Quang”.
Bức ảnh chụp từ mấy năm trước, cũng không phải lần đầu Tống Tịnh Vãn nhìn thấy. Trên hình đều là những thanh niên rất trẻ, trong mắt tràn ngập hi vọng, họ đều tươi cười trước ống kính, chỉ có một người ngoại lệ.
Người con trai đứng giữa được Tống Hoài Quân khoác vai có ngũ quan thâm thúy, vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng, khiến người ta vừa nhìn đã không thể quên ngay.
Tống Tịnh Vãn biết anh tên Lâm Sân, Tống Hoài Quân thường xuyên vô tình nhắc đến anh.
Khoảng thời gian chật vật kia, Tống Hoài Quân có lúc không hiểu ý anh, bọn họ bất đồng quan điểm cãi nhau, từng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng cuối cùng Tống Hoài Quân vẫn cùng bọn họ theo “Trạch Quang” đi đến hôm nay.
Hóa ra giọng của người kia là như vậy.
Tống Tịnh Vãn nhìn người đàn ông trên bức ảnh, không biết có phải do vừa nghe được giọng nói của anh, mà mơ hồ cảm thấy cặp mắt thâm thúy ấy như đang xuyên thấu qua tấm kính nhìn thẳng vào cô.