Tam Hỏa

Chương 47

Lúc Tống Tịnh Vãn gặp được Tần Thời ở trung tâm thương mại, cậu đang đứng đối diện máy gắp thú. Cùng với âm thanh trò chơi, xung quanh còn có mấy củ cải nhỏ đang ra sức nịnh hót.

“Oa, anh ơi, anh thật lợi hại!”

Tần Thời không quan tâm, bên cạnh chất đống gấu bông đã gắp ra, số lượng lớn khiến mọi người chú ý, nhưng cậu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với nhóm củ cải nhỏ, “Đừng phiền, chút nữa sẽ không cho các em, ai bảo ban nãy chế giễu anh.”

“Anh à, vừa rồi là chúng em có mắt mà không thấy thái sơn.” Em bé mặc đồ Minion níu lấy góc áo cậu nũng nịu, thế nhưng kẻ địch quá tàn khốc, một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí.

Tống Tịnh Vãn cùng Vân Khinh Khinh đi ngang qua, vừa vặn trông thấy một màn này, dừng lại gọi tên cậu.

Tần Thời quay đầu, thấy là cô, sau đó lại dời ánh mắt về máy gắp thú, nhìn chằm chằm con gấu đang nhấc lên, thái độ không tốt không xấu, “Gọi tôi làm gì.”

Tống Tịnh Vãn bảo với Vân Khinh Khinh rằng có chuyện muốn nói, đúng lúc Vân Khinh Khinh cũng cảm thấy mệt mỏi, đến nhà hàng phía trước đợi, biệt đội củ cải vẫn đang chú ý, cô đi về phía trước, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Hỏi đi.”

Cậu không có ý rời mắt khỏi trò chơi, Tống Tịnh Vãn lướt qua mấy bạn nhỏ đang ngẩng đầu nhìn bọn họ hơi ngượng ngập, lại không muốn bỏ qua cơ hội, do dự một hồi, mở miệng: “Tôi muốn hỏi việc của cô gái Diệp Tử.”

Mặc dù Lâm Sân nói với cô chuyện đã được giải quyết, nhưng anh không giải thích kĩ càng, cụ thể. Cô không biểu hiện gì quá khích, đoán được đã xảy ra điều gì nên anh mới không nói rõ.

“Cô muốn biết cái gì? Diệp Tử bị cắt chức, hình như lão đại đã tìm cô ấy nói chuyện một lần, cụ thể thế nào tôi không biết. Cô ấy có bệnh thôi, tâm lý bất thường, bản thân đã tự biết, hiện tại hẳn là đi khám rồi.” Tần Thời nói mơ mơ hồ hồ, trên thực tế cậu biết Diệp Tử đang ở bệnh viện nào.

Vốn không muốn để Lâm Sân biết việc này. Cũng không muốn nói cho Tống Tịnh Vãn, thế mà cô tìm tới tận đây.

Hai người hàn huyên một hồi, cuối cùng Tần Thời cũng gắp được con chó con, lời nên nói đều đã nói, không có ý định ở lại, trước khi đi chỉ vào đống gấu bông nói với Tống Tịnh Vãn: “Tặng cô.”

Sau đó quay lưng tiêu sái rời đi, bỏ Tống Tịnh Vãn đứng yên tại chỗ, nhìn đống đồ vừa được gắp ngẩn người.

Buổi tối Lâm Sân về nhà, trông thấy trên ghế sofa có mấy vật thể lạ, đây không phải phong cách của cô, Tống Tịnh Vãn không giấu diếm, kể chuyện hôm nay gặp được Tần Thời cho anh. Những con gấu khác cô đều chia cho mấy bạn nhỏ, cuối cùng vẫn giữ lại mấy con này, Vân Khinh Khinh chê đồ vật kiểu này quá ngây thơ, cô chỉ có thể mang về.

Kể xong lí do xuất hiện của thú bông, cô hỏi Lâm Sân: “Chú Lâm, đợi cô ấy khỏe bệnh em có thể đi thăm không?”

“Tiểu Vãn, nói cho anh biết, vì sao lại định đi thăm cô ta?” Anh chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt cô, muốn thấy điều gì đó trong ánh mắt.

Suy nghĩ một hồi, Tống Tịnh Vãn nghiêm túc nói: “Em cũng không biết, khả năng là an ủi cô ấy mau khỏe bệnh.”

Anh bắt đầu lo lắng, lại nghe được cô nói: “Cũng có khả năng muốn khiến cô ấy mau chóng quên anh.”

Để cô ấy nhớ dù sao cô cũng là bạn gái anh, Tần Thời và Lâm Sân đều là đàn ông, không thể nào hiểu rõ tâm tư phụ nữ, có lẽ trò chuyện với Diệp Tử sẽ giúp cô ấy buông bỏ dễ hơn, bệnh tình tiến triển.

Anh nở nụ cười: “Ghen sao?”

Tống Tịnh Vãn thành thật trả lời: “Một chút xíu.” Cho nên hi vọng cô gái đó sớm khỏe, không còn nhớ thương người này.

“Một chút xíu thôi?”

“Cô ấy là bệnh nhân mà.”

Anh đưa tay xoa nắn mặt cô, “Một chút xíu cũng tốt, không tính toán với em.”

Gạt tay anh xuống, cô nói, “Sao anh lại muốn tính toán với em, em còn chưa tính sổ anh thì thôi.”

Hiếm thấy bộ dáng tức giận này, Lâm Sân cười: “Em muốn tính sổ anh cái gì?”

“Ừ thì do anh không nói cho em mọi chuyện, sợ em không nói đạo lý, khiến anh không giúp gì được cô ấy hả?” Khuôn mặt cô nghiêm túc hỏi, “Chú Lâm, anh không cảm thấy giữa hai người chúng ta cần sự thẳng thắn sao? Em biết anh tốt bụng, cũng có thể hiểu lí do giúp đỡ cô ấy, nhưng anh lại không nói trước với em, em thấy anh thế này là không đúng. Hi vọng không có lần sau, nếu có, em sẽ tức giận.”

“Là lỗi của anh, xin lỗi em.” Anh chân thành nói xin lỗi, “Chỉ là, anh không phải sợ em không cho anh giúp cô ta, mà lạ sợ em bảo anh phải giúp cô ta.”

Ánh mắt nghi ngờ hướng tới, anh vẫn thẳng thắn nói: “Bởi vì điều này cho thấy em sẽ không quan tâm anh nhiều như vậy.”

Cô không như vậy, anh rất vui.

Bạn gái người khác tức giận không biết sẽ thế nào, dù sao bạn gái của anh tức giận, trong lòng anh vô cùng cao hứng.

Dáng vẻ giận hờn của cô rất đáng yêu, biết phân rõ phải trái cũng rất dễ dụ.

Buổi tối, Lâm Sân ngủ lại bên này. Thời gian còn sớm, đèn phòng đã tắt.

Trong bóng tối, giường không ngừng chấn động, tiếng hô hấp dồn dập vây kín bên trong, ánh trăng sáng tỏ bị chặn ngoài cửa.

Lúc động tác dừng lại, thời gian đã vô cùng muộn rồi.

Hôm sau, Lâm Sân mang theo tinh thần sảng khoái đi làm. Tống Hoài Quân nhìn thấy dáng điệu tinh lực dồi dào như thế, ở ngay trước mặt mắng một câu “Cầm thú”. Lâm Sân cười cười không nói lời nào, kiểu tươi vui này trông thật nhức mắt.

Tống Hoài Quân thấy nụ cười trên mặt Tống Tịnh Vãn ngày càng nhiều, ngoại trừ việc ngẫu nhiên nói xấu Lâm Sân ra cũng không còn phản đối nữa.

Căn hộ của Lâm Sân đã sớm sửa chữa xong, lại không có chuyển về. Không chỉ không chuyển về, Tống Tịnh Vãn còn phát hiện trong nhà mình xuất hiện rất nhiều đồ của anh, quần áo, máy cạo râu, máy tính, văn kiện, rõ ràng ở đối diện phía hành lang kia, anh cứ thích sang bên này lấy đồ rồi quay lại. Tống Tịnh Vãn mắc chứng rối loạn cưỡng chế, mỗi lần anh buông thứ gì xuống khỏi tay là cô phải dọn dẹp ngay tức khắc.

Đã nói qua mấy lần, anh vẫn không nghe, bảo rằng đi qua đi lại, cầm tới cầm lui rất phiền phức, trong một tháng, giường của mình anh còn chẳng ngủ được mấy bữa.

Thời tiết dần nóng lên, đôi khi buổi sáng cô sẽ tỉnh dậy vì nóng, sau khi tỉnh lại phát hiện đang nằm trong ngực anh, chỉ có thể kéo chăn lên một chút, để chút không khí lạnh vụn vặt tiến vào.

Đương nhiên, càng nhiều lúc, do mệt mỏi quá mà cô ngủ một mạch tới sáng, chẳng biết mình thiếp đi từ bao giờ.Sau hôn lễ, Chu Vị Lam liên lạc với Tống Tịnh Vãn nhiều hơn, hi vọng cô đưa Lâm Sân sang nhà ăn cơm, chính thức ra mắt bạn trai.

Tống Tịnh Vãn do dự mãi, hỏi ý kiến Lâm Sân, chọn một buổi cuối tuần cùng anh đến Phí gia ăn cơm. Chu Vị Lam rất nhiệt tình, bà tự biết mình không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Tống Tịnh Vãn, chỉ có thể thành tâm tìm hiểu rõ con người Lâm Sân thế nào.

Cũng may ánh mắt Tống Tịnh Vãn khiến bà yên tâm, bất kể về vẻ ngoài hay học thức, con gái đều tìm được một người hoàn hảo, hiếm thấy nhất là từ cử chỉ nhỏ bé nhất cũng có thể thấy tình cảm của Lâm Sân.

Mà sự thay đổi của con gái không rõ ràng, thân là một người mẹ trực giác bà vẫn cảm nhận được. Trước khi đi, bà cùng Tống Tịnh Vãn hàn huyên một hồi, buông xuống nỗi lòng lo lắng, thở dài một tiếng nói: “Mẹ còn nghĩ, có phải con sẽ vì chuyện hôn nhân của bố mẹ mà trong lòng bài xích chuyện đó, bây giờ nhìn các con tốt như vậy, cuối cùng mẹ cũng yên tâm một chút. Mẹ thấy cậu ta rất yêu con, mặc dù tuổi có lớn một chút nhưng khá phù hợp.”

Tống Tịnh Vãn vâng một tiếng, trong đầu hiện lên hai chữ hôn nhân. Bài xích sao? Hình như không. Nhưng đối với hai từ này cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Cho dù cô thích Lâm Sân, Lâm Sân cũng thích cô.

Bố mẹ Lâm Sân rất bận, nghe anh nói bố mẹ anh đều làm trong chính phủ, bố anh đảm nhận chức vị quan trọng, thường xuyên xuất hiện trong tin tức, có một lần, trên TV nhìn thấy, anh cũng chủ động giới thiệu qua, bọn họ có đến sáu phần giống nhau, bố anh nhìn qua còn nghiêm túc hơn.

Anh đã gặp người nhà cô, nhưng chưa bao giờ yêu cầu cô cùng về nhà. Có một lần, cô nghe thấy hai mẹ con anh gọi điện thoại, mẹ anh hỏi có phải yêu đương thật không, anh trả lời, tiếp đó thì nghe không rõ mẹ anh lại hỏi cái gì, chỉ nghe anh nói chờ một chút.

Bất quá, đối với Lâm Sân mà nói, chuyện trọng đại trước mắtlà lôi kéo cô luyện tập, thể lực thực tế quá kém.

Cô không đồng ý chạy bộ, anh chỉ có thể đổi phương thức khác kích thích hứng thú của cô. Nhưng đa số, khi đã đối diện với sân tập cô đều không thích, cái gì đánh tennis, leo núi anh đều thử qua, ngay từ đầu cô không có cự tuyệt, nhưng làm gì cũng chậm rãi, có đôi khi nhìn xem động tác rùa bò của cô lại bật cười.

“Làm sao bắn cung thì em rất thích, những cái khác lại không muốn?” Anh lau mồ hôi cho cô, mới động không bao lâu, đầu đã đầy mồ hôi.

Ừ, trên giường cũng thế.

Cô có chứng cứ, nghiêm túc nói: “Em không có tế bào thể thao.”

“Cũng không phải muốn bồi dưỡng em thành vận động viên, luyện tập nhiều với tốt cho thân thể.” Nét mặt anh tươi cười, nhìn cô nhíu mày đầy phiền não.

“Em không thích đổ mồ hôi lúc vận động.”

Lúc này đổi thành anh buồn rầu, cúi người thấp giọng nói một câu bên tai, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, quay đầu giận dỗi. Thấy cô thật sự đã mệt, anh cũng không có miễn cưỡng, ở sân tennis không tròn một tiếng đã đưa người đi.

Mặc dù tập không đến một giờ đồng hồ, nhưng cũng coi như có tác dụng. Đảo mắt đến tháng năm, trời nóng rực lên, sau khi biệt thự sửa sang xong, nhàn rỗi anh sẽ đưa cô đến đó bơi lội, nói: “Ở trong nước đổ mồ hôi cũng không sao đúng không?”

Cô ngại ngùng, khi bắt đầu không dám xuống nước, ngồi bên bể bơi đung đưa chân, nhìn cơ thể anh mạnh mẽ bơi qua bơi lại, có chút hứng thú. Hắn lặn xuống đáy, lặng yên không một tiếng dọa cô, sau đó bắt lấy đôi chân trắng nõn kéo một cái, nàng giật mình kêu một tiếng, rơi vào bể bơi.

Lâm Sân có chừng mực, vững vàng ôm cô.

Từ tóc đến mặt toàn là nước mắt, dưới chân lại không chạm được đến đáy, chỉ có thể vịn bờ vai của anh, ôm thật chặt, “Anh xấu xa.”

Anh ôm cô cười: “Bé ngốc, em ngồi ở đấy có thể học bơi được à?”

Sau buổi trưa, ánh nắng phản chiếu trên mặt nước, lăn tăn phát sáng, rọi lên khuôn mặt anh.

Tống Tịnh Vãn không biết người khác bỏ ra bao lâu mới học bơi xong, dù sao cô thì thật lâu sau mới học được.

Bởi vì huấn luyện viên không có tâm, luôn luôn dạy được một nửa lại bỏ dở giữa chừng.
Bình Luận (0)
Comment