Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 40

Độc Cô Thiên tất nhiên cũng biết chỗ hạn chế của pháp thuật mình. Sử dụng hai tấm chắn mạnh mẽ ngăn trở sự tấn công của kẻ địch, cơ hồ rút đi một phần hai pháp lực của nàng, nếu như kéo dài kết quả chỉ có chết.

"Doãn Liễm tâm vô tạp niệm! Cảm nhận ngươi cùng thiên nhiên giao hoà làm một, ma pháp của ngươi bao phủ khắp rừng, trải rộng mỗi một cái cây, chiếc lá." Độc Cô Thiên lần nữa kiên nhẫn mà dạy Doãn Liễm. Nàng tuy không thể dùng ma pháp tấn công, nhưng việc nghiên cứu vận dụng ma pháp của nàng tuyệt đối không thua bất kỳ vị ma pháp sư vĩ đại nào. Ma pháp phòng thủ là chứng minh cho điều đó.

Ba người cuối cùng cũng an toàn trở về, lúc này Doãn Liễm mới an tâm tiếp tục thử đem chính mình cung thiên nhiên giao hoà như lời Độc Cô Thiên.

"Tình trạng hắn ra sao?" Độc Cô Thiên thấy hai người kia đang xem xét vết thương cho a Toàn, lập tức hỏi.


"Thương khá nặng, chúng ta trong tay dược trị thương đã hết." Một người trong đó theo đúng tình huống mà nói lại cho Độc Cô Thiên, bao gồm khốn cảnh hiện tại của bọn họ

Độc Cô Thiên nghĩ một hồi, chỉ có thể thở dài. Từ trong giới chỉ cầm ra một lọ đan dược, nhìn nó nàng có chút không nỡ đưa ra. Dược này cũng không phải có bao nhiêu quý giá, nhưng mà đây là Dương tiểu thư trước kia cho nàng. Cho người khác, dù là một viên nàng cũng vạn phần không muốn. Nhưng mà tình huống hiện tại...thật sự cấp bách.

Độc Cô Thiên cắn răng mà lấy hai viên đưa cho bọn họ, lạnh lùng nói "đưa hắn uống đi, là đan dược trị thương."

Nói xong, nàng chỉ có thể hung hăng mà nhìn đám người đang liên tục đánh vào Vô Ảo Chắn của nàng. Đánh đi, đánh chết các ngươi! Đều tại các ngươi! Đó là dược của Dương tiểu thư cho ta a!!!


Trong lúc Độc Cô Thiên còn đang khóc tang hai viên đan dược của nàng, thì phía sau lưng Doãn Liễm có động tĩnh "ta làm được rồi!"

Hắn vừa dứt lời, vô số lá cây bay lên, có ma pháp lực bám vào, nên lá cây tựa như thêm một tầng quang mang.

"Phóng bọn hắn!" Độc Cô Thiên thấy vậy liền la lên, nàng không thể để đám kia có cơ hội cảnh giác.

Doãn Liễm gật đầu, lập tức sử dụng ma pháp đang bao bọc lá cây bắn xuống đám người Trác Dật, đám người kia không nghĩ đến tình huống này, vô số tiếng hết thảm vang lên.

"Nhắm vào phần đầu, chân, tay bọn họ. Hai người các ngươi lợi dụng lúc này, dùng hết tốc lực. Bằng mọi giá bắt được tên thiếu gia kia!" Độc Cô Thiên không dám chậm trễ giây nào, lập tức ra lệnh.

Mấy người Doãn Liễm nhanh chóng y lệnh mà làm. Quả nhiên nhờ đám ám khí phóng xuống như mưa tên của Doãn Liễm đám người kia lập tức rối loạn.


Hai người nhân lúc đám người Trác Dật còn đang chống đỡ ám khí, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất, né tránh tấn công của đối phương bắt lấy Trác Dật, nhân tiện lấy đầu của vài tên có sơ hở.

Trác Dật bị bắt, đám người kia lập tức kinh hô "thiếu gia!" Sau đó điên cuồng mà đuổi theo hai người bắt đi thiếu gia của bọn họ, mặc kệ ám khí. Đặc biệt là tên đầu lĩnh, hắn cơ hồ là dùng hết võ lực đánh đến.

Độc Cô Thiên thấy kế hoạch đã thành công, không tiếc dùng hết ma pháp lực tạo thành cái chắn ngăn lại đám người của Trác Dật truy đuổi.

Tên đầu lĩnh dùng hết võ lực công kích vào cái tấm chắn của Độc Cô Thiên. Tên đầu lĩnh cùng Độc Cô Thiên hai người đồng thời bị phản phệ.

"Ah..." Độc Cô Thiên la lên một tiếng, hộc máu mà té ngã trên đất, Vô Ảo Chắn nhất thời cũng vì vậy mà yếu đi.
"Ngươi không sao chứ?" Doãn Liễm lo lắng nhìn nàng, hắn hiện tại ma pháp lực cũng gần như đã cạn kiệt, nhưng vì kéo dài thời gian, hắn không thể không kiên trì, hiện tại càng không thể phân thân đỡ Độc Cô Thiên.

Độc Cô Thiên ngồi trên đất, đau đớn nhíu chặt mày, quả nhiên cấp bậc ma pháp của nàng vẫn là quá thấp nên mới xuất hiện tình trạng phản phệ như vậy. Nghe Doãn Liễm hỏi nàng chỉ qua loa nói "không sao"

Tuy rằng bị thương nặng, nhưng Độc Cô Thiên vẫn thấy đáng giá, bởi vì đã bắt được người cần bắt.

Hai người của Doãn Liễm hiện tại đang kề kiếm lên cổ Trác Dật, uy hiếp đám người kia dừng tay.

Cách đó không xa Quân Dạ Nguyệt cùng lão giả kia càng đánh càng ác liệt, nhưng nhìn chung tình thế vẫn đang nghiêng về phía lão giả.

"Bọn tiểu bối vô lễ, chịu chết đi!" Lão giả đối với Dạ Nguyệt day dưa sớm đã không còn kiên nhẫn, võ khí trên người hắn càng ngày càng gia tăng, ý đồ một chiêu tất sát rất rõ ràng.
Dạ Nguyệt phóng thích linh lực bao lấy Già La kiếm trong tay, ở bên trong thần thức lặng lẽ nói chuyện với Hoả Linh "thời điểm hắn chém vào ta, ngươi nhớ kỹ phải dùng hết sức công kích vào sau lưng hắn."

Ma võ song tu là thế mạnh của Dạ Nguyệt, nhưng đối với kẻ địch mạnh chỉ có vận dụng hợp lý thế mạnh của mình mới có thể chiến thắng.

Muốn Hoả Linh đánh lén thành công điều kiện đầu tiên là khiến đối phương mất cảnh giác, cho nên Dạ Nguyệt từ lúc đầu mới dây dưa với hắn, khiến hắn nóng lòng chiến thắng mà sử dụng chiêu thức mạnh nhất và điều kiện thứ hai là nàng phải đỡ được đòn đánh của hắn. Nếu không, người mất mạng sẽ là nàng.

Xung quanh thanh kiếm tựa như được trang bị thêm một tầng năng lượng, ánh sáng màu hoàng kim rực rỡ bao lấy thân kiếm, võ khí cùng sát khí từ trong chiêu thức của lão giả mà bộc lộ ra, nhắm thẳng về phía người đối diện.
Dạ Nguyệt đã chuẩn bị trước, Già La trong tay nàng bị linh lực bao phủ một tầng sáng màu tím đẹp đẽ, nhưng so với thanh kiếm của lão giả kia thì màu của nó nhạt hơn rất nhiều. Nàng cầm nó cắn răng mà chống đỡ đòn đánh của lão giả kia

"Thanh kiếm trên tay ngươi nhìn cũng không tồi, đáng tiếc chủ nhân của nó lại là kẻ vô dụng." Lão giả khinh miệt cười lạnh, tăng thêm một thêm tầng võ khí nhắm thẳng đến trái tim Dạ Nguyệt.

Bước ngoặt ở ngay đây! Nhiệt độ xung quanh đột nhiên dâng cao, tử hoả hừng hực thiêu cháy mọi thứ mà nó đến gần, Hoả Linh nhận nhiệm vụ nên không dám chậm trễ, dồn hết hoả lửa đánh tới sau lưng lão giả.

"Ahhhhhhhh" lão giả hét lớn, hắn trừng lớn đôi mắt, té nhào xuống lăn lộn trên mặt đất, phóng thích võ khí ý đồ dập lửa. Nhưng Lửa của Hoả Linh tự nhiên không giống ngọn lửa thông thường dễ dàng dập tắt.
Từng đóm lửa như sâu bọ chui vào trong cơ thể lão giả, đốt cháy từng thớ thịt, từng khúc xương bên trong người hắn.

Dạ Nguyệt không chút chậm trễ, sạch sẽ lưu loát một kiếm xuyên tim gϊếŧ chết lão giả kia.

Tiếng la của lão giả khiến cho đám người của Độc Cô Thiên lẫn đồng bạn của hắn chú ý.

Trác Dật bị bắt đã khiến đám người kia hoang mang, hiện tại thêm tiếng thét của lão giả càng khiến bọn hắn kinh sợ. Lão giả này là do Trác gia thuê, nhiệm vụ là bảo vệ Trác Dật. Thực lực của hắn không yếu, cho nên thường ngày Trác Dật dựa vào hắn hoành hành khắp nơi. Người mạnh nhất bị đánh bại, thiếu gia lại bị bắt. Đám người a Ngũ nhất thời không biết làm sao.

Trác Dật cũng từ trong đau đớn tỉnh lại, hắn nhìn thấy thanh gươm kề sát cổ mình, nhất thời sợ tới mức hai chân nhũn ra, cố nén sợ hãi trong lòng, hắn lắp bắp hăm doạ "các...các ngươi muốn làm gì? Ta..ta nói các ngươi biết, ta nếu có chuyện gì cha ta nhất định sẽ không tha cho Doãn gia các ngươi."
"Không tha cho chúng ta Doãn gia? Ta phi! Trác gia các người có khi nào tha cho gia tộc ta? Hại chết ca ca ta, ám hại tỷ tỷ ta, trọng thương phụ thân ta. Ta hận không thể lột da rút gân các ngươi!" Nói đến đây, hai mắt Doãn Liễm đỏ rực, hung ác mà nhìn chằm chằm Trác Dật, bộ dạng như là hận không thể nhào tới xé nát kẻ trước mặt.

Nhìn dáng vẻ của Doãn Liễm, Độc Cô Thiên sợ hận ý khiến hắn đánh mất lý trí, lập tức vươn tay ngăn cản hắn, bình tĩnh phân tích "hắn hiện tại còn tác dụng, muốn an toàn thoát thân còn cần dùng tới hắn, bình tĩnh một chút."

Doãn Liễm tuy rằng giận dữ, nhưng cũng biết đây không phải lúc thích hợp, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tuy rằng vẫn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Trác Dật nhưng sát ý đã biến mất.

Dạ Nguyệt trở về đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nàng không nói lời nào quăng xác của lão giả đến trước mặt bọn họ.
Đám người của Trác Dật nhìn thấy thi thể cháy đen thê thảm của lão giả sắc mặt cực kỳ khó coi, mà thiếu gia của bọn họ đã sợ tới mức tè trong quần, nếu không phải hiện tại thanh kiếm đang đặt trên cổ hắn, hắn có thể đã ngất xỉu từ lâu rồi.

Tình cảnh nghịch chuyển nhanh đến mức khó tin, mấy ngày Doãn Liễm cứ nghĩ mình đang ở trong mơ. Đặc biệt là nhìn đến cái xác thảm không nỡ nhìn trước mặt, thực lực của hắn bọn họ có hiểu biết một chút, tuyệt đối không yếu nhưng không nghĩ tới bị người gϊếŧ thê thảm như vậy, mà người gϊếŧ hắn lại là một vị tiểu thư rất trẻ.

Dạ Nguyệt cũng không để bọn họ suy nghĩ lâu lắm, bởi vì nàng đã động thủ. Ý đồ diệt cỏ tận gốc không cần nghĩ cũng biết.

Đám a Ngũ cũng không phải ăn chay, nháy mắt đánh về phía Dạ Nguyệt, nhưng bởi vì thiếu gia của bọn hắn đang trong tay Độc Cô Thiên nên bọn hắn cũng không dám hạ sát thủ, không ít người đã chết dưới lưỡi kiếm của Dạ Nguyệt.
Đám người của Doãn Liễm cũng bị sự sát phạt quyết đoán của Dạ Nguyệt làm cho choáng váng, vốn nghĩ dựa vào việc uy hiếp Trác Dật để thoát thân, không nghĩ vị tiểu thư đột nhiên toát ra này dũng mãnh như vậy, chẳng những gϊếŧ lão già hộ vệ của Trác Dật, còn dự định gϊếŧ luôn đám sâu mọt còn lại.

Hảo sảng khoái! Bọn hắn thích nha! Tiểu thư ngươi chừa cho bọn ta vài tên, bọn ta cũng muốn gϊếŧ!

Đám người Doãn gia có thể là bị ức hiếp lâu lắm, cho nên vừa nhìn thấy cơ hội, không cần suy nghĩ lập tức xông lên.

Độc Cô Thiên nhìn mấy người khi nãy còn là thương binh nháy mắt như được tiêm đầy máu sống lại đuổi gϊếŧ đám người Trác Dật, nhất thời không biết nói cái gì.

Đám Trác gia có người thấy tình hình không ổn, dự định chạy về cầu cứu, nhưng đáng tiếc là hắn không có cơ hội này. Hoả Linh đã đem hắn đốt thành tro.
Trác Dật nhìn người của mình từng người từng người ngã xuống, lưỡi kiếm kề trên cổ khiến hắn biết cái chết của chính mình đã không có xa. Hắn trước nay luôn hoành hành ngang ngược, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có một ngày đá phải ván sắt.

Đến khi tên cuối cùng đã chết, hắn cũng không đứng vững được nữa, hắn sợ hãi lắp bắp "các ngươi, các ngươi không thể gϊếŧ ta. Ta...ta có thể cho ngươi tin tức về Tham Lăng bí cảnh, đừng gϊếŧ ta."

Bình Luận (0)
Comment