Tầm Lộ

Chương 42

(Chú ý: Từ chương này, đại lượng đo thời gian, tôi sẽ viết dưới dạng thời gian của địa cầu. Bởi lẽ từ chương trước, Lâm Tiểu Phàm đã mua được thời kế - một dụng cụ có cách tính thời gian rất sát với cách tính thời gian của địa cầu)

Tiểu Phàm bước vào danh giới khu vực trung tâm thì nhìn thấy một người quen khiến cho hắn cảm thấy vui mừng vô cùng… Đó là Lam Hải.

Vốn Tiểu Phàm cũng chưa thực sự vào khu vực Học viện chính bao giờ, cho nên bây giờ hắn đang gặp phải tình trạng mù mờ, không biết đường lối tới đó. Tuy là hỏi đường thì cũng được thôi, nhưng dẫu sao có một vị sư huynh dẫn vào thì cũng tiện hơn nhiều.

Vội vã chạy tới, hắn gọi lớn:

- Lam sư huynh…

Lam Hải ngạc nhiên khi nghe thấy có người gọi tên mình, liền quay lại.

- Huynh làm gì ở đây vậy?

Tiểu Phàm mở lời.

- Là ngươi à, Tiểu Phàm? Ta mua mấy thứ đồ cho Si Thực tiền bối ấy mà. Còn ngươi… làm gì ở đây thế? Lễ khai giảng cho năm nhất sắp bắt đầu rồi mà.

Lam Hải nghi hoặc hỏi lại.

- À, đệ… bị lạc. Đệ chưa có vào Học viện lần nào…

Tiểu Phàm làm bộ gãi gãi đầu. (Học viện ở đây là để chỉ khu vực dạy học chứ không phải để chỉ cả dãy Vô Cực Sơn – địa bàn của Vô Cực Học viện)

Lam Hải cười cười, nói:

- Ngươi muốn nhờ ta dẫn đi chứ gì?

- Ừm… dạ phải… hì hì…

Tiểu Phàm vui cười đáp.

- Ài… Được rồi. Dù sao ta cũng mua đồ xong rồi. Để ta dẫn ngươi đi…

Lam Hải lắc đầu cười khổ.

Đoạn, hai người rẽ dòng người đông đúc, đi nhanh về phía trung tâm…



Cuối cùng sau gần mười phút đồng hồ, Tiểu Phàm đã trông thấy Học viện chính lộ… (“chính lộ” tức đường chính)

Học viện chính khu (tức là khu vực chính của Học viện - ở đây để chỉ khu vực trường học) không hề có cổng vào, hay canh gác, bảo vệ như tưởng tượng của Tiểu Phàm, mà đơn giản là chỉ có một tấm thạch bi cao tầm 3 trượng (khoảng 10 mét) dựng ở đó như một cột mốc danh giới mà thôi. Trên tâm thạch bi có khắc sâu bốn chữ lớn: “Vô Cực Chính Điện”. Nét chữ cứng rắn, chắc ổn, lại mạnh mẽ, có lực, chắc hẳn là biết nét bút của nam nhân.

Thấy Tiểu Phàm ngắm nghía cái thạch bi, Lam Hải liền giải thích:

- Đây là bút tích của vị tiền bối sáng lập ra Vô Cực Học viện ta. Nghe nói, trước đây nơi này chưa phải là một Học viện quy mô, mà nó hoạt động giống như một môn phái, cho nên trung tâm mới lấy chữ “điện” để làm tên gọi…

Tiểu Phàm gật gù:

- Ồ. Ra thế… Sư huynh biết nhiều thật đó.

Lam Hải cười:

- Không đâu. Sau này các ngươi đều sẽ biết cả thôi.

Vô Cực chính khu thiết kế thực ra khá giống với khu vực chính của một môn phái. Nơi này được tạo nên bởi những lâu các bằng gỗ đơn giản. Mộc lâu ba tầng lầu cũng có, gian nhà một tầng cũng có… Đường đi lối lại được lát đá phiến bản rộng, bằng phẳng, khá rộng rãi. Cây cối thì không phải nói, căn bản vốn nơi này nằm trong lòng dãy Vô Cực Sơn, cho nên cây cối chỉ có nhiều chứ chẳng thể ít được.

Người đi lại trên thông lộ khá đông đúc. Đa phần mọi người đều mặc các loại y phục khác nhau, chỉ có một vài người, đang vội vã đi nhanh theo hướng của hai người Tiểu Phàm là mang trên mình đồng phục của Học viện mà thôi. Họ cũng giống như hắn, chính là những học viên năm nhất, chuẩn bị đến dự lễ khai giảng…

Lam Hải vừa đi, vừa chỉ cho Tiểu Phàm một số công trình quan trọng của Học viện trên đường đi của hai người. Bỗng nhiên, Lam Hải chợt đứng lại, quay đầu, nói:

- Tiểu Phàm, ta vừa nhớ ra còn có việc… đệ cứ đi thẳng rồi đến ngã rẽ tiếp theo thì rẽ trái. Đi thêm một đoạn nữa thì sẽ thấy quảng trường Lưu Trầm Hương… Xin lỗi, thực có việc, cho nên…

Tiểu Phàm xua tay:

- Không sao đâu Lam sư huynh… huynh có việc thì cứ đi đi. Đệ ổn mà. Đa tạ huynh…

Lam Hải gật đầu:

- Vậy được rồi. Hẹn gặp đệ khi khác…

Dứt lời, y chạy một mạch ngược lại, dường như là vô cùng vội vã.

Tiểu Phàm cười cười, tự mình đi tiếp. Hắn thực nghi hoặc không biết vị sư huynh này của mình có chuyện gì mà luôn bận rộn như thế nữa…



Ồn ào…

Tiểu Phàm rẽ sang một ngã rẽ thì liền nghe thấy tiếng đám đông nhộn nhịp, bàn tán không ngừng…

Một quảng trường ngoài trời rộng tới hơn 200 trượng vuông (khoảng hơn hai nghìn mét vuông) hiện ra trước mắt hắn.

Trên quảng trường hai màu hắc bạch chiếm hết tầm mắt. Những người đó, cùng với Tiểu Phàm chính là luồng máu mới của Vô Cực viện…

Hấp…

Một bóng người nhanh như thiểm điện, bất ngờ, nhảy véo cái lên, ôm lấy cổ hắn từ phía sau. Ngươi chưa tới, mùi hương nồng nàn đã tới trước.

Tiểu Phàm mỉm cười, nhẹ gỡ cánh tay mềm mại phía sau ra, quay lại:

- Hỏa Phượng…

Hỏa Phượng miệng như hoa nở, hỏi:

- Nhớ ta không?

Tiểu Phàm vỗ vỗ đầu nàng, không trả lời, mà hỏi lại:

- Mấy người kia đâu?

- Đây nè…

Một giọng nam tử từ xa vọng tới.

- Minh Tâm, Lạc Nhạn,…

Tiểu Phàm vẫy tay với hai người vừa đến.

- Tiểu Phàm…

Hai người Lạc Nhạn và Minh Tâm cũng chào lại.



Sau khi hợp lại, đám người Tiểu Phàm tiến tới một góc, chờ đợi giờ khai mạc buổi lễ.

Hỏa Phượng hỏi:

- Tiểu Phàm, chàng ở kí túc xá có tốt không?

- Ừm… cũng được. Ở đó cũng rất yên tĩnh, chỉ là đi lại khu vực trung tâm hơi bất tiện mà thôi…

Tiểu Phàm đáp.

Lạc Nhạn cũng tham gia:

- Vậy ngươi… hay là đến ở khu vực trung tâm đi. Ta… có thể giúp ngươi trả tiền thuê khách điếm. Coi như là cho vay dài hạn cũng được.

Tiểu Phàm lắc đầu:

- Không… không cần đâu. Ta thực ra thì thích ở kí túc hơn. Kí túc đó rất yên tĩnh, thích hợp với việc tu luyện…

Lạc Nhạn có phần thất vọng, chỉ “ầm ừ” mấy câu.

Tiểu Phàm quay sang Minh Tâm cười cười hỏi anh chành đang lơ đễnh nhìn ngó bâng quơ:

- Ê, Minh Tâm, ngươi với vị Tuyết Liên tiểu thư kia thế nào rồi?

- Hả?

Minh Tâm lơ đãng hỏi lại.

Hỏa Phượng cười tinh nghịch nói:

- Có người nằm mơ giữa ban ngày kìa…

Minh Tâm ngại ngùng giải thích:

- Đâu có, chỉ là ta… ờ ừ

Lạc Nhạn làm bộ như nhận ra điều gì đó, nói:

- Ồ, chỉ là ngươi đang nghĩ đến Tuyết Liên cô nương thôi, phải không?

- Hả? Ngươi…

Minh Tâm vừa xấu hổ, vừa không biết biện minh thế nào nên cứ ngấp ngứ mãi mà lời không ra được khỏi miệng.

Ba người kia nhìn biểu hiện của hắn thì không nhịn được mà đều ôm bụng cười không ngừng.

- Mấy người trêu ta hả?

Minh Tâm vừa giận vừa ngại, không biết làm thế nào, hắn tiếp luôn như lời cứ tự tuôn ra khỏi miệng:

- … Ừ đấy, ta nghĩ đến nàng ấy thì sao nào? Nghĩ đến hôn thê của mình thì sai à?

Ba ngươi kia đang cười đều bất động tại chỗ…

- Ngươi… với nàng ta… đính ước?

Tiểu Phàm nghi hoặc, không tin nổi hỏi.

Minh Tâm cũng biết mình lỡ lời, nhưng lời đã nói ra đâu thể rút lại, cho nên gật đầu, cười nhẹ, đáp:

- Ừm…

Lạc Nhạn không tin, hỏi lại:

- Không phải nhanh quá sao? Hai người mới quen nhau chưa tới chục ngày nữa mà.

Hỏa Phượng thêm vào:

- Phải đó. Mà ngươi biết được bao nhiêu về nàng ta cơ chứ…

Minh Tâm lắc đầu:

- Chuyện này cứ vậy mà đến thôi. Ta với nàng ấy gặp mặt một ngày mà như đã quen cả trăm năm vậy. Với lại, chúng ta cũng mới đính ước định vật thôi chứ không có làm lễ gì cả…

Ba người còn lại nhìn nhau, lắc đầu, thầm nghĩ: “Tên này hết thuốc chữa rồi…”

- Tiền Minh Tâm, ngươi nghĩ ngươi giỏi lắm hả?

Một giọng nói mang mười phần ganh ghét đột nhiên vang lên.

Bốn người Tiểu Phàm lập tức đứng dậy, nhìn về phía đó.

Một nam tử trẻ tuổi, mặt mày khôi ngô khoanh tay đứng một chỗ, khinh khỉnh nhìn đám người Tiểu Phàm. Y chính là người vừa cất tiếng. Người này khoảng tầm mười bốn, mười lăm tuổi, mắt sáng mũi cao, nếu là kiếp trước, có lẽ Tiểu Phàm sẽ nhận định ngay y là một đứa con lai giữa người á và người tây âu. Có thể nói y là một nam tử tuấn tú mang nét rạng ngời phương tây. Nam tử này cũng mặc đồng phục giống như mấy người Tiểu Phàm, hẳn cũng là một học viên năm nhất.

Minh Tâm nhíu mày, đang định lên tiếng thì bị Tiểu Phàm lén ra hiệu cản lại.

Tiểu Phàm bước lên trước, chắp tay hỏi:

- Xin hỏi vị bằng hữu này là ai? Tại sao lại buông lời châm chọc bằng hữu của ta?

Nam tử kia cười, nói:

- Đồng học thì không may là phải, còn bằng hữu thì không phải! Ngươi… có phải là Lâm Tiểu Phàm đại danh đỉnh đỉnh, đúng không?

“Đại danh đỉnh đỉnh” bốn chữ y cố tình nhấn mạnh âm điệu, xem chừng là có ý chế diễu chứ không sai.

- Không dám… Các hạ là…

Tiểu Phàm mỉm cười, đáp.

Nam tử kia dường như không nghe thấy lời Tiểu Phàm, lại quay sang hai người còn lại, chỉ tay:

- Còn ngươi hẳn là nữ tử của Lâm Tiểu Phàm rồi… Quả nhiên cũng có vài phần tư sắc!

- Ngươi…

Hỏa Phượng biến sắc, tức giận quát. Nàng vốn tính tình có phần hơi ngang ngược, trước giờ chưa chịu ai khi dễ, bây giờ kẻ mới đến kia lại buông lời khinh bạc, trêu ghẹo thẳng thừng, hỏi sao nộ hỏa không bốc lên cho được.

Nam tử kia lại quay sang Lạc Nhạn, chắp tay nói:

- Còn vị này… hẳn là Quán quân Truy Phong Hội, Uất Trì Lạc Nhạn?

Lạc Nhạn nheo mắt, nói:

- Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai! (tạm hiểu là kẻ đến thì không phải kẻ tốt, kẻ tốt thì chẳng đến)

Nam tử thấy biểu hiện của Lạc Nhạn chỉ cười cười.

Bây giờ, y mới quay sang Tiểu Phàm, nói:

- Ngươi có hỏi ta là ai hả? Ta họ Liêu, tự là Bạch Long…

“Kẻ này đến mà lập tức nói ra toàn bộ thân phận của mấy người chúng ta, chắc chắn đã có tìm hiểu từ trước. Lại biểu hiện khoa trương quá mức ngang ngược. Một là y là kẻ ngu xuẩn, hai là có dụng ý khác. Lại còn họ Liêu? Người này…”, Tiểu Phàm chợt nhớ lại nam tử trung niên Liêu Quan Kính lúc trước gặp trên phố, trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi hoặc…

Liêu Bạch Long tiếp:

- Ta tới để tuyên chiến với ngươi!

Tiểu Phàm nhíu mày, đang định lên tiếng, thì lại bị Liêu Bạch Long ngắt lời:

- Ta không nói với kẻ nổi tiếng nhờ hư trương thanh thế như ngươi… Mà ta nói với hắn!

Đoạn, y chỉ tay về phía Tiền Minh Tâm.

Minh Tâm hừ nhẹ một tiếng, chỉ cười cười, nét mặt thể hiện rõ sự ngạo mạn khinh người!

Hai người đều khoanh tay, mắt đối mắt, nhìn đối phương không chút khoan nhượng.

Hỏa Phượng nghe nam tử họ Liêu nói thế, liền vì Tiểu Phàm lại thêm cơn giận từ trước mà lập tức quát:

- Tên kia… ngươi nghĩ ngươi là ai chứ hả? Hừ… Bạch Long? Ta thấy là “bạch trùng” thì có…

Liêu Bạch Long nghe Hỏa Phượng buông lời thóa mạ, không những không tỏ ra tức giận, mà ngược lại còn cười cười, có điều trong giọng cười của y đầy ý khinh thị, một chút coi trọng cũng không có. Y nói:

- Lời lẽ của một con tiểu điểu chẳng đáng để vào tai! (Ở đây Liêu Bạch Long dùng hai chữ “tiểu điểu” để chỉ Hỏa Phượng chính là dùng cách thóa mạ của nàng để nói lại nàng. Hai chữ tiểu điểu chính là trái ngược với một chữ “Phượng” trong danh tự của nàng)

Hỏa Phượng nộ hỏa đã lên tới cổ, đang không nhịn được, định ra tay thì bị Tiểu Phàm giữ lại. Tiểu Phàm nói khẽ: “Hỏa Phượng, không được ra tay. Nếu nàng ra tay trước chỉ sợ là danh không thuận, ngôn không chính, mà mắc vào bẫy của hắn!”

Tiểu Phàm nói không sai. Nếu mấy người họ xảy ra xung đột thì ai là người ra tay trước chắc chắn sẽ là người sai. Dù rằng đối phương có nói gì đi chăng nữa, thì căn bản cũng là không được phép ra tay đánh người. Đó là còn chưa kể tới họ còn là học viên năm nhất, chính là phải nghiêm cẩn chấp hành kỉ luật của Học viện hơn nữa.

Tiểu Phàm trên mặt vẫn giữ một nụ cười, nhìn thẳng về phía Liêu Bạch Long, nói:

- Các hạ nói không sai. Tại hạ vốn lấy chữ “Phàm” là tự, cho nên bình phàm chẳng qua cũng là lẽ đương nhiên mà thôi, bản thân thực không có gì đặc sắc cả. Còn cái gọi là “đại danh đỉnh đỉnh” kia thì là bằng hữu yêu quý mà nói quá lên thôi… Các hạ không coi trọng ta cũng là điều bình thường. Nhưng mà… hẳn vị quán quân Truy Phong Hội đây thì đáng để các hạ nói chuyện chứ hả?

- Cũng có ba phần phân lượng!

Liêu Bạch Long đáp gọn.

Tiểu Phàm liền liếc mắt ra hiệu cho Lạc Nhạn, ý bảo nàng thăm dò đối phương. Nhưng Lạc Nhạn cũng là người cao ngạo, nghe Liêu Bạch Long nói những lời trịnh thượng như vậy, vốn đã không ưa, giờ muốn nàng mở lời với hắn ư? Đó là điều bất khả thi.

Tiểu Phàm nhìn biểu hiện một bộ “ta không thèm nói chuyện với hắn” của Lạc Nhạn thì chỉ đành lắc đầu cười khổ.

Tiền Minh Tâm cuối cùng lại là người lên tiếng. Minh Tâm vỗ vai Tiểu Phàm một cái, nói rồi bước lên trước:

- Kẻ này đến tuyên chiến với ta, vậy để ta nói chuyện với y đi.

Tiểu Phàm gật đầu. Vốn hắn không phải không biết đạo lí này, song hắn không muốn Minh Tâm trực tiếp đối đầu ngay với người kia, mà bản thân Tiểu Phàm lại muốn tìm hiểu một chút về kẻ này nữa. Dẫu sao thì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Minh Tâm hướng Bạch Long, hỏi:

- Liêu Bạch Long, ngươi hà cớ gì mà muốn tuyên chiến với ta?

- Ngươi sợ sao?

Liêu Bạch Long cười.

- Sợ? Minh Tâm này xưa này ngoài phụ mẫu, và gia gia, ta chưa biết sợ kẻ nào… Chỉ là ta không thích vu vơ đi đánh với một kẻ không đầu không đuôi mà thôi.

Minh Tâm bình thản đáp.

- Vì một người…

Bạch Long giơ một ngón tay lên.

Minh Tâm nhíu mày, không hỏi, chờ đối phương nói tiếp.

- Tuyết Liên tiểu thư!

Bạch Long nói.

Mấy người Tiểu Phàm nghe tới đây thì liền hiểu ra…

Minh Tâm nghe xong, liền không ngờ một bộ khoa trương vô cùng mà cười như ăn phải nấm độc. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn tới nỗi khiến mọi người xung quanh phải quay đầu, chú ý tới bên này.

Làm bộ hít thở lấy lại hơi, Minh Tâm liền nói:

- Không ngờ! Hóa ra chỉ là một kẻ hộ hoa không thành của Thủy nhi! Hắc hắc…

Thấy bộ dáng vừa như tức giận, vừa như nghi hoặc của đối phương, Minh Tâm liền chỉ tay, ha ha nói:

- Ha ha ha… đến tên nàng ấy là gì mà ngươi cũng không biết. Vậy thì lấy tư cách gì đấu với ta đây?

Mấy người Tiểu Phàm vốn cũng nghi hoặc Thủy nhi kia là ai, nhưng nghe Minh Tâm nói thì liền hiểu ra ấy chính là tên thật của Tuyết Liên tiểu thư.

Liêu Bạch Long nheo mắt nhìn Minh Tâm, đối đáp:

- Vậy thì sao? Ngươi biết tên nàng ấy thì đã sao? Ta chưa biết thì đã sao? Bản thân ta lại cho rằng ta thừa đủ thực lực để đấu với ngươi. Ta sẽ cho nàng ấy thấy ai mới là người xứng đáng được bên cạnh nàng…

- Dựa vào cái gì?

Minh Tâm đột khởi chân khí, phóng thích ra ngoài. Một luồng khói lam quang tươi mát lập tức tràn ra xung quanh.

- Là Dẫn khí trung kì…

- Thủy hệ chân khí mạnh mẽ thật…

Mấy người xung quanh liền trầm trồ…

- Hừ…

khóe miệng Liêu Bạch Long nhếch lên.

Không ngờ tóc y cũng một bộ bay bay, một luồng khói xích cam nóng rực cũng đột nhiên bạo phát ra xung quanh. So ra, uy thế một chút cũng không kém Minh Tâm.

Học viên xung quanh lại được một phen ngạc nhiên.

- Cũng là Dẫn khí trung kì?

- Nóng thật đó…

Mấy người Tiểu Phàm nhìn nhau, đều thấy hai chữ “không ngờ” trong mắt.



- Học viên chú ý, xin hãy ngồi xuống bồ đoàn đã xếp sẵn. Lễ khai giảng năm nay của Học viện sắp bắt đầu…

Một giọng nói đột nhiên vang vang phá vỡ không khí căng thẳng đương trường.

Hai người Tiền Minh Tâm và Liêu Bạch Long nheo mắt nhìn nhau một lúc nữa, rồi từ từ thu chân khí lại.

- Ta sẽ còn đến nữa…

Liêu Bạch Long quay người bước đi, vẫn không quên nói thêm một câu.

- Minh Tâm này lúc nào cũng sẵn sàng…

Minh Tâm lạnh lùng đáp.

Tiểu Phàm nhìn theo bóng hình Liêu Bạch Long khuất sau toán người, liền nghi hoặc tự hỏi: “Một kẻ bản lĩnh như vậy, tại sao trong Truy Phong Hội thập nhất thần tướng không có tên y nhỉ?”

- HẾT CHƯƠNG 42 -
Bình Luận (0)
Comment