Tầm Lộ

Chương 47

Tiểu Phàm ngồi gác trên đỉnh ngọn cây Thượng Ngũ Trượng Thiết Thụ, lúc này đang ở độ cao trên dưới sáu tầng lầu. Cảnh núi rừng trong đêm không rõ nét lại càng làm cho không gian thêm diệu vợi...

Tiểu Phàm nhìn lên bầu trời đêm thấp thoáng vài ngôi sao, nhìn mãi, nhìn mãi,... trong lòng hắn chợt thấy xao động lạ thường. Vốn hắn định tiến vào trạng thái tu luyện thêm lúc nữa nhưng không hiểu sao không tài nào tĩnh tâm được.

Ta làm sao thế này? Lòng tự nhiên thấy nặng nề quá?, trong lòng hắn tự hỏi...

Nhìn ngắm rồi lại nhìn ngắm... Hắn chầm chậm mỉm cười. Một nụ cười tự nhiên và trong sáng, giống như trong lòng hắn đột nhiên nảy nở niềm hân hoan thơ dại... À, phải rồi. Giống quá. Ba ba, má má, cả tỷ tỷ nữa, ở Hà Nội thế nào rồi nhỉ!?. Một nhà bốn người, trên sân thượng của tòa Keangnam bảy mươi hai tầng lầu, cùng ăn đồ nướng buổi đêm... Trên bầu trời có vài ba ngôi sao thấp thoáng nhưng lại khó quên vô cùng... Má má và tỷ tỷ gỡ xiên nướng cho cả nhà... Ba ba kể chuyện tiếu lâm, dù chẳng hay lắm nhưng cả nhà vẫn cười rất vui vẻ... Một loạt hình ảnh bỗng hiện ra trước mắt Tiểu Phàm. Ta khóc sao?, Tiểu Phàm bỗng thấy ươn ướt trên gò má liền lấy tay nhẹ lau đi. Trước đây khi hắn ở bên Mĩ tuy cũng có lúc nhớ nhà nhưng chưa lần nào hắn khóc khi nhớ tới gia đình. Có lẽ là bởi hắn đã sang đó từ nhỏ, lại ở với bác ruột nên không có quá nhiều cảm giác thiếu người thân. Mà có nhớ thì cũng có thể gọi điện thoại, chat video call với cả nhà, hay thậm chí là về nước vào dịp nghỉ hè. Nhưng bây giờ... Dù có muốn nghe thấy giọng nói của gia đình, hắn cũng không có biện pháp. Còn chuyện được quay về gặp họ? Hắn hiện tại thực chất ở nơi nào, bản thân cũng không rõ, thì sao có thể tìm đường về nhà?... Từ khi trọng sinh sang thế giới này, Tiểu Phàm gặp đủ thứ quái sự vô pháp tưởng tượng, lại chết vì biến cố không rõ ràng với Trần Nguyệt nên hắn ta thực sự chưa lần nào nhớ tới gia đình mình. Giờ đây bỗng chợt nhớ về “Nhà”, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác thương tâm và chợt thấy sao có lỗi quá. Hai hàng nước mắt hắn cứ chầm chậm tuôn dài trên gò má, dù có lau đi cũng không sao hết được, dù có cố gắng dừng lại nhưng cũng ngừng chẳng đặng... Còn cả phụ mẫu kiếp này của ta nữa. Hai người họ, rồi còn cả gia gia, đó cũng là nhà của ta, Tiểu Phàm đột nhiên lại nhớ tới một gia đình khác của hắn nữa. Cái kì lạ hoàn cảnh này thực lẽ ra không thể xảy ra. Nhưng với hắn cái cảm giác kì lạ vốn đáng có lại chẳng hề hiện hữu, “hai gia đình”, với hắn lại chính là lẽ tự nhiên. Với cả hai, bản thân Tiểu Phàm đều cảm thấy có tình cảm và trách nhiệm không thể chối bỏ...

Khóc. Khóc. Khóc... Rồi hắn lại mỉm cười! Tiểu Nguyệt, anh còn chưa dẫn em về ra mắt gia đình nữa... Tiểu Nguyệt... Hắn cuối cùng không cầm lòng được, lại nghĩ tới nàng. Ánh mắt Tiểu Phàm dần trở nên phức tạp, vừa xa xăm, vừa buồn nhưng lại chưa tới mức bi ai, lại vừa như cười mà cũng chẳng phải cười.

Ta nhất định trở về, tìm lại tất cả! Tiểu Phàm mím môi, trong lòng nghĩ mà tựa như đưa ra một lời trọng thệ.

...

Rừng núi trong đêm thực chẳng nhìn rõ gì cả. Chỗ nào cũng tối tối mờ mờ..., sau khi bình tâm, Tiểu Phàm chú tâm quay trở lại công việc cảnh giới đêm của hắn.

- Dãy Vô Cực này, cây cối cũng rậm rạp thật.

Tiểu Phàm lẩm nhẩm.

Tiểu Phàm đột nhiên nhíu mày, Hử? Cái cây kia... Ta bị hoa mắt sao? Hắn dụi dụi mắt, nhìn lại một lần nữa. Chắc là hoa mắt rồi. Cây làm sao di chuyển được...

Tiểu Phàm đang quay mặt sang chỗ khác..., bỗng nhiên lật phắt lại!

Là mình nghĩ nhiều rồi. Thế giới này có quái đản nhưng chắc cũng không có chuyện “cây biết đi” đâu, Tiểu Phàm cười cười nhìn cái cây vẫn nguyên trạng như trước.

Khoan..., Tiểu Phàm giật mình đứng phắt dậy. Hắn nhìn xung quanh một lượt. Quanh chỗ bọn họ cắm trại không ngờ xuất hiện một lượt mười hai cái cây cùng loại tạo thành vòng tròn bao vây, nối liền bán kính hơn hai mươi trượng! Sở dĩ Tiểu Phàm có thể nhận ra mười hai cái cây này là do toàn bộ mười hai cây này đều có cùng một chiều cao và hình dáng giống hệt nhau. Cây nào cũng có ba tán cây, tán giữa to nhất, cao nhất, hai tán hai bên thì thấp hơn và nhỏ hơn, nhìn qua có phần giống như hình dáng một hoạt náo viên vung quả bông cổ đông lên cao vậy.

Vừa rồi hoàn toàn không hề có những cái cây này!!!, một dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn.

Tiểu Phàm lập tức ngó đầu xuống dưới, gọi lớn:

- Mọi người. Dậy mau!

Trong ba người phía dưới chỉ có đại sư huynh Tôn Kinh là phản ứng nhanh nhất. Vừa nghe Tiểu Phàm hét lớn, y lập tức tỉnh dậy, chèo nhanh lên ngọn cây chỗ canh gác. Hai người Ái Thượng và Tương Ngạn trong khi đó vẫn còn dụi mắt, bộ dạng đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.

Tôn Kinh hỏi:

- Có chuyện gì?

Tiểu Phàm chỉ một vòng cây kia, nói nhanh:

- Lúc trước chúng không có ở đó!

Tương Ngạn nheo mắt nhìn kĩ mấy lượt mười hai cái cây, lẩm nhẩm:

- Kì lạ...

Tương Ngạn vừa leo lên đến nơi, hỏi:

- Chuyện gì kì lạ vậy, nhị sư huynh?

Người nói “kì lạ” là Tôn Kinh, nhưng Tương Ngạn cuối cùng lại hỏi Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm nói lại một lần tình hình hiện tại của mấy cái cây kia.

Tương Ngạn nhíu mày, rồi nói:

- Cây biết di chuyển? Đệ dường như chưa từng nghe tới chuyện này.

Ái Thượng lên đến nơi cũng đã nghe được mọi chuyện, lòng thấy nghi hoặc cùng hiếu kì, nhưng biết tình thế không đơn giản nên không hỏi gì nữa.

Tiểu Phàm hỏi:

- Đại sư huynh. Huynh biết rộng hiểu nhiều, liệu có phải đệ nghĩ quá nhiều không?

Tôn Kinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta có hai giả thiết...

Y ngừng một chút rồi nói:

- Giả thiết đầu tiên là chúng ta đã rơi vào một trận pháp của học viện.

Ái Thượng hỏi lại:

- Trận pháp?

Tôn Kinh giải thích:

- Phải. Chỉ có trận pháp mới khiến cho những cái cây vô chi kia di chuyển được. Hơn nữa chúng còn vây hãm chúng ta vào giữa một vòng tròn. Nhìn qua việc này rất giống với trận pháp.

- Còn giả thiết thứ hai?

Tiểu Phàm nhíu mày hỏi.

Tôn Kinh nói:

- Ừm. Giả thiết thứ hai này xét ra còn không có khả năng xảy ra bằng giả thiết đầu tiên... Mọi người có biết đến một loại trùng gọi là Thụ Thực Cốt không?

Tương Ngạn nói:

- Có phải loại trùng chuyên ngụ trong các loại mộc thụ, rồi dùng chính cái cây mà nó kí sinh đi ăn thịt các loại động vật đúng không?

Tôn Kinh đáp:

- Ta chính là nói đến loài này.

Tương Ngạn nhíu mày:

- Nhưng...

- Ta cũng chính là thắc mắc như vậy...

Tôn Kinh tiếp lời.

Tiểu Phàm hỏi:

- Ý hai người là sao?

Tương Ngạn đáp:

- Đệ nghe nói loài này chỉ hoạt động vào mùa đông thôi, khi mà những cái cây đã khô héo thì đám Thụ Thực Cốt mới tỉnh dậy. Loài trùng này khi đẻ trứng thì chỉ đẻ duy nhất một cái mà thôi, và trứng của chúng thường được tìm thấy ở những cái cây trưởng thành vào mùa xuân. Người ta nói loài trùng này có đặc tính “Tam tiết thảo, Đông trùng”, tức là vào mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, loài trùng này sẽ ngủ yên trong thân cây, dùng chất dinh dưỡng của cây để sống, nó sẽ sống như một phần của cây. Đến mùa đông, chúng sẽ thức dậy, thao khống cái cây đi săn mồi, dùng động vật mà nó bắt được làm chất dinh dưỡng nuôi nó và cái cây. Cũng chính vì đặc tính vào mùa đông này của chúng, người ta thấy cái cây nào xanh tốt vào mùa đông thì đều tránh xa cả dặm, họ chính là sợ thành mồi cho Thụ Thực Cốt...

Tiểu Phàm gật đầu, rồi nói:

- Nhưng bây giờ không phải là mùa xuân sao?

Tôn Kinh nói:

- Ta cũng chính là thắc mắc điều này. Mong rằng giả thiết thứ hai của ta là sai, nếu không chỉ sợ...

Ái Thượng hỏi:

- Đại sư c... À, đại sư huynh.

Vốn nàng định gọi một tiếng “đại sư ca” nhưng vì thấy e thẹn, nên vội đổi lại. Nàng hắng giọng một cái, nói tiếp:

- Bộ bọn chúng nguy hiểm lắm sao?

- Không phải Dẫn Khí hậu kì, không thể thoát!!!

Tôn Kinh khẳng định.

Ái Thượng kinh ngạc, kêu A... một tiếng khe khẽ.

Tương Ngạn hỏi:

- Giờ tính sao đây mọi người?

Nghe y hỏi, cả đám liền trầm mặc. Nếu quả thực họ không may rơi vào trận pháp của Học viện thì ở đây cũng chẳng có ai thông hiểu trận pháp để phá trận cả. Cho nên, họ cũng không thể thoát ra ngoài được. Nhưng ít ra nếu họ cứ ở yên một chỗ, một hai hôm sau, sư phụ không thấy họ, ắt sẽ đi tìm, giúp họ thoát ra ngoài. Nhưng, nếu mười hai cái cây kia là Thụ Thực Cốt trùng thì... nguy hiểm không chỉ là “vạn phần”, chỉ sợ họ sẽ vong mạng nơi này.

...

- Mười hai cái cây kia dường như không còn chuyển động nữa rồi.

Sau một thời gian, Tiểu Phàm chợt nói.

Tôn Kinh lắc đầu:

- Càng không chuyển động, càng đáng lo.

Ái Thượng nghi hoặc:

- Sao đại sư huynh lại nói vậy? Không phải chúng không chuyển động thì khả năng chúng là kì trùng tới ăn thịt chúng ta càng thấp hay sao?

Tương Ngạn nói:

- Sư tỷ không biết đấy thôi. Thụ Thực Cốt trùng có đặc tính săn mồi rất kì lạ. Mỗi khi chúng đi săn mồi thường sẽ săn theo bầy, hơn nữa trước khi hạ thủ, chúng sẽ dồn cho con mồi tới sức cùng lực kiệt mới ra tay!

Tiểu Phàm nhíu mày hỏi lại:

- Chúng không phải chỉ là trùng thôi sao? Sao lại có trí tuệ tới vậy được?

Tôn Kinh lắc đầu:

- Đó không phải là trí khôn, mà chỉ là bản năng săn mồi mà thôi. Có thể nói đó là thiên tính của chúng.

Ái Thượng lo lắng hỏi:

- Vậy mọi người có cách nào để xác định liệu chúng là trận pháp hay Thụ Thực Cốt hay không?

Ba người nam nhân còn lại đều im lặng, ánh mắt tỏ vẻ suy tư.

- Có một cách...

Tiểu Phàm đột nhiên nói.

Ba người còn lại ngạc nhiên nhìn hắn, ánh mắt mong chờ.

- Có điều cách này hơi mạo hiểm...

Tiểu Phàm chần chừ nói.

- Đệ cứ nói đi. Trong bốn người chúng ta, chỉ có đệ là người túc trí nhất...

Tôn Kinh nói.

Ái Thượng cũng xen vào:

- Phải đó. Giai thoại một mình đối mặt Lang vương của nhị sư huynh ai mà không biết.

Tiểu Phàm cười lắc đầu:

- Giai thoại gì chứ, chỉ là may mắn mà thôi. Nếu không phải vận số ta tốt chỉ sợ không còn mạng trở về rồi... Thôi, không nói chuyện cũ đó nữa. Ý tưởng của ta thực ra thực hiện rất đơn giản, chỉ là phần nguy hiểm thì không hề nhỏ đâu...

Tiểu Phàm thầm thì vào tai mọi người, dường như hắn sợ đám kì trùng kia có thể nghe thấy vậy.

...

Véo véo..., Tiểu Phàm vừa chầm chậm tiến về phía trước, vừa dùng một con dao dựa phạt đi bụi cỏ, lùm cây trên đường. Hắn đi tới đâu liền tạo ra một con đường quang ngay phía sau lưng.

Cứ đi khoảng ba bước chầm chậm tiến đến phía một trong mười hai cái cây ở phía chính Bắc, hắn lại ngoảnh đầu xem lại phía sau, nhìn xem “con đường” mà mình vừa phạt ra. Đôi lúc để cho chắc chắn, hắn quay lại phạt thêm vài nhát vào lùm cây, bụi cỏ nhằm mở rộng con đường.

Càng tới gần cái cây, tim hắn đập càng nhanh...

Khi còn cách cái cây khoảng tám trượng (khoảng trên 25 mét), không tự chủ được, Tiểu Phàm căng thẳng sờ tay xuống eo, nơi có quấn chặt một sợ dây thừng lớn. Ở đầu dây bên kia là ba người Tôn Kinh, Tương Ngạn, Ái Thượng, khuôn mặt đầy vẻ khẩn trương dõi theo từng bước đi của hắn. Ở đầu của bọn Tôn Kinh, sợi dây được quàng qua một thân cây, đầu mút do ba người cùng nắm giữ. Mỗi bước Tiểu Phàm tiến lên, mấy người phía sau lại buông lỏng ra một đoạn dây, khiến cho từ đầu tới cuối, sợ dây buộc lấy Tiểu Phàm luôn được kéo căng như dây đàn...

Hai mươi hai mét... Hai mươi mét... Mười bảy mét... Mười lăm mét... Mỗi bước một cẩn trọng, mỗi bước lại chăm chú đứng lại quan sát, tinh thần Tiểu Phàm căng thẳng vô cùng. Có thể nói hành động này của hắn không khác nào dùng tay không đưa thịt vào miệng hổ, chỉ sơ sảy một chút thôi là nguy hại vô cùng.

Đến trước thân cây khoảng năm trượng, Tiểu Phàm đứng lại. Hắn đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, không ngờ hắn vì quá căng thẳng, mồ hôi đã vã ra như tắm!

Cái cây vẫn không động tĩnh gì. Tiểu Phàm nuốt khan cái ực...

Hít vào một hơi thật sâu, hắn tiến vào khoảng cách ba trượng... (khoảng cách mười mét)

- Bịch...

Tiểu Phàm tiến lên một bước.

Bỗng nhiên, một tiếng Rắc... khẽ từ bên dưới vang lên!

Bên dưới!, Tiểu Phàm chỉ kịp hét lên hai tiếng trong đầu thì... Xạt, một dải liên đằng (dây leo) như điện quang hỏa thạch, đã quấn lấy chân hắn!

- Mau!!!

Tiểu Phàm kinh hãi hét lớn một tiếng. Đồng thời chỉ thấy hắn vung dao dựa chém mạnh xuống nhánh cây quấn lấy chân.

Tất cả diễn ra trong một cái chớp mắt.

...

Cách của ta chính là.... “ nhử”. Trong chúng ta, ta có thân hình nhỏ nhất, cho nên ta là người thích hợp nhất để làm mồi nhử. Mọi người không cần bàn cãi về vấn đề này... Trước tiên mọi người sẽ buộc một sợi dây vào người của ta. Ta sẽ chầm chậm tiến đến chỗ cái cây kia, chỉ cần ta hô một tiếng, hoặc mọi người thấy tình hình không ổn thì lập tức kéo dây về. Phải đảm bảo lúc nào dây cũng căng, đến lúc đó chỉ cần vận sức là kéo lại được. Hơn nữa, trên đường đi, ta sẽ phạt bớt bụi cỏ, lùm cây để tạo thông đạo. Công việc của mọi người là phải kéo ta lùi lại thật nhanh khi có biến cố. Nếu đây là trận pháp, một là ta không kích hoạt trận pháp thì thôi, còn giả như ta không may kích hoạt trận pháp mà không cách nào tự mình dời đi được, thì mọi người chỉ cần kéo ta lại là xong. Nếu đây..., nếu đây đích thực là Thụ Thực Cốt thì tính mạng của ta giao lại cho mọi người đó!Việc này giống như là câu cá vậy. Chỉ có điều mục đích của chúng ta không phải là câu được cá mà là cứu miếng mồi khỏi con cá trước khi nó bị ăn mất...

Lời dặn của Tiểu Phàm lướt nhanh trong đầu ba người phía sau.

- Hâyaaaa...

Tôn Kinh hét lớn một tiếng, lập tức vận sức, hai chân liên tục chạy ngược về sau.

Hai người còn lại cũng đồng một dạng phản ứng, thân hình lập tức gồng lên kéo sợi dây lại.

Lực kéo của ba luyện thể giả không phải là nhỏ, khiến cho vỏ cây nơi quàng sợi thừng bị trật ra một lượt, bắn bung ra ngoài.

Tiểu Phàm vừa chém đứt sợi liên đằng, thân hình liền bị nhấc bổng lên, bay ngược về phía sau. Là Thụ Thực Cốt!!!, Tiểu Phàm kinh hãi, la thầm trong lòng.

Véo..., một dải liên đằng từ phía tán cây nhỏ bên trái cái cây bỗng nhiên lao ra. Thế tới giống như nhuyễn tiên, khoái tốc, linh hoạt cực điểm. Dải liên đằng này cùng dải liên đằng trước có điểm khác biệt rất lớn về kích cỡ. Dải đầu thì vừa mảnh, vừa nhỏ, còn dải này vừa lớn vừa dài, kích cỡ phải to bằng bắp tay một đứa trẻ mười tuổi.

Tốc độ bay ngược lại của Tiểu Phàm đã nhanh, nhưng tốc độ đuổi theo của liên đằng lại càng nhanh hơn. Thoáng chốc, dải liên đằng đã rõ mồn một trong đồng tử hắn. Mắt thấy dải liên đằng ngày một phóng tới gần hơn, bản thân Tiểu Phàm lại ở trên không, căn bản là vô pháp né tránh. Hắn dứt khoát nghĩ, Chỉ có cách chém đứt ngươi mà thôi. Đoạn, hắn vung liền một dao thần tốc về phía trước nghe cái vù đầy mãnh lực...

- HẾT CHƯƠNG 47 -
Bình Luận (0)
Comment