Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 11 - Định Mệnh

Nghe những lời Lý bà bà nói, Diệp Thanh biết mình không thể yên ổn rời đi được. Bàn tay nàng thu vào trong tay áo, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, cố gắng thương lượng:

“Tiền bối đừng đùa như vậy chứ, có giết ta thì cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn có thể rước họa vào thân.”

“Rước họa vào thân?” Lý bà bà ngửa đầu cười lớn, không để lời nói của Diệp Thanh vào trong mắt. “Không ngờ U Linh Cốc còn có cả công phu hù dọa người khác. Vậy để ta xem xem giết ngươi có thể mang đến tai họa lớn cỡ nào.”

“Tiền bối, chúng ta không thù không oán, vì sao nhất định không chịu buông tha cho ta?” Diệp Thanh có chút nôn nóng.

“Vì ngươi là người của U Linh Cốc!” Vừa dứt lời, Lý bà bà liền tung một chưởng về phía trước, không muốn dài dòng thêm nữa.

Chỉ là một cái vung tay hời hợt, nhưng Diệp Thanh lại cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn đang đè nặng lên thân thể mình. Không gian ầm ầm vỡ nát, mặt đất xuất hiện vô số vết rạn nứt, lan dần về phía Diệp Thanh.

Hai mắt nữ tử mở to, nhưng con ngươi bên trong đã thu lại thành một chấm tròn rất nhỏ. Cả cơ thể nàng đang bị khóa chặt bởi một bàn tay vô hình, không thể cử động.

Diệp Thanh cắn chặt đầu lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết. Sắc mặt có phần trắng bệch, nhưng cơ thể đã buông lỏng được đôi chút, bàn tay cứng ngắc của nàng thu vào trong tay áo, nắm lấy một con búp bê nhỏ bằng gỗ ném về phía trước.

“Biến!”

Theo tiếng hô này, búp bê đón gió lớn lên, chớp mắt đã biến thành một người gỗ cao hơn mười trượng. Gương mặt nó lúc này trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm Lý bà bà, đưa hai tay bắt chéo trước ngực.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, trong chớp mắt, người gỗ nổ tung chẳng còn lại gì. Sóng xung kích tràn ra, quét sạch mọi thứ xuất hiện trên đường đi. Trong phạm vi hơn trăm trượng, cây cối ầm ầm vỡ nát, vô số mảnh vụn tung bay trong không khí.

Mặc dù người gỗ không chống cự được quá lâu, nhưng như vậy cũng đủ để Diệp Thanh tranh thủ được một chút thời gian. Nương theo lực đẩy do vụ nổ tạo ra, nữ tử tránh thoát khỏi trung tâm chiêu thức của bà lão, thân thể cũng ít nhiều linh hoạt trở lại.

Ngay sau đó, nàng vội vã lấy từ trong người ra rất nhiều bảo vật chắn ở trước mặt. Tình huống nguy cấp, Diệp Thanh chẳng có nhiều thời gian suy nghĩ, vớ được thứ gì liền ném ra thứ đó. Phi kiếm, thiết bảng, khôi giáp, … kể cả quần áo, son phấn, khăn tay, cũng xuất hiện, tung bay loạn xạ khắp nơi.

Ầm!

Một tiếng nổ còn lớn hơn tiếng nổ trước đó nhiều lần vang lên, đinh tai nhức óc, chính là chưởng lực của Lý bà bà bộc phát. Mặt đất trào dâng cuồn cuộn như một cơn sóng thần, cuốn lấy mảnh vụn cây cối còn đang trôi nổi giữa không trung rồi đổ ập xuống, chấn động cả khu rừng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chỉ là dư chấn của một chưởng kia, nhưng những thứ Diệp Thanh vừa ném ra đều nổ tung ngay tức khắc, không chịu nổi một kích, khói bụi mù mịt. Từ bên trong mớ hỗn độn đó, một vệt huyết tuyến bay ra với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

“Xem ra ngươi cũng không phải đệ tử bình thường của U Linh Cốc, thảo nào dám mở miệng hù dọa ta.”

Mặt đất xuất hiện một hố sâu khổng lồ rộng hơn trăm trượng, phía trên là thân ảnh Lý bà bà đang đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo hướng Diệp Thanh chạy đi, nhàn nhạt mở miệng: “Để xem ngươi có thể chạy được bao xa.”

Nhưng đúng lúc này, hàng trăm hỏa cầu từ sâu trong khu rừng bay tới, hướng về phía Lý bà bà oanh tạc, theo sau đó là một tiếng quát lớn:

“Yêu ma! Không được làm càn!”

Bàn tay Lý bà bà khẽ chuyển, đánh về phía đám hỏa cầu.

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng viên hỏa cầu tan vỡ giữa không trung, bắn ra vô số hỏa hoa, rơi xuống như màn mưa đỏ rực.

Một đám người gồm mười thanh niên phá không bay đến, khi còn cách Lý bà bà hơn trăm trượng thì dừng lại. Tất cả đều mặc y phục màu trắng, bên trên thêu hình một con rồng đang cuộn mình quanh ngọn lửa.

Dẫn đầu đám người là một thanh niên có dáng người cao lớn, thân hình vạm vỡ, mặt mày vuông vức. Trong tay hắn là một thanh trường thương, một con rồng uốn lượn vòng quanh cán thương, đầu rồng ở phía trên hung hăng khè ra ngọn lửa nhọn hoắc, cũng chính là mũi thương.

Thanh niên giơ cao long hỏa thương, chỉ vào Lý bà bà, nói: “Yêu ma, để xem hôm nay ngươi chạy đâu cho thoát.”

“Viêm Long Bang?” Lý bà bà híp mắt nhìn đám người vừa xuất hiện. “Ta khuyên các ngươi không nên xía vào chuyện của người khác.”

“Yêu ma! Ngươi luyện hóa linh hồn trẻ con, lại tàn sát nhiều người như vậy, còn không mau đền tội.”

“Một đám nhãi nhép! Không muốn chết thì mau tránh sang một bên. Ta không có nhiều thời gian chơi với các ngươi đâu.” Lý bà bà tức giận nói.

Đám người Viêm Long Bang vừa xuất hiện, không tra xét rõ ràng liền đổ hết tội lỗi lên đầu Lý bà bà. Đã thế lại còn một câu “yêu ma”, hai câu “yêu ma”, khiến cho bà lão cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lý bà bà không có thù oán gì với Viêm Long Bang, mà nơi ở cũng gần với tổng đàn của bọn họ, vì không muốn phiền phức nên mới nói nhiều đến như vậy.

Tuy nhiên, đám người này lại cho rằng bà lão sợ hãi thanh thế của mình nên không dám ra tay. Thanh niên mặt vuông siết chặt cán thương, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, hùng hổ nhìn Lý bà bà, quát:

“Còn dám lớn lối! Xem ta thu thập ngươi như thế nào! Các huynh đệ, bày trận.”

Nói xong, hắn chống mạnh trường thương xuống trước mặt, hai tay nắm chặt cán thương, gầm lên một tiếng. Những người còn lại nhanh chóng tản ra, ngồi xuống thành một vòng tròn xung quanh.

Sau khi kết những ấn quyết giống hệt nhau, trên cơ thể mỗi người, một vầng hào quang màu đỏ dần khuếch tán ra, gần như thực hóa thành ngọn lửa, soi sáng cả góc rừng. Tuy chỉ là ảo ảnh, nhưng những ngọn lửa kia lại mang một sức nóng mãnh liệt, khiến cho không khí bắt đầu sôi trào lên.

“Chuyển!”

Đám người đồng thanh hét lớn, tay phải duỗi ra, chỉ thẳng về phía thanh niên cầm thương. Lúc này, trên người hắn cũng xuất hiện một ngọn lửa, bùng phát lên dữ dội hơn cả những người khác.

Hai mắt đang đóng đột nhiên mở ra, đồng tử của thanh niên lúc này đã chuyển sang màu vàng rực, sáng trưng như một ngọn đuốc. Hắn ngẩng đầu gầm lên, một cột lửa lớn bắn thẳng lên trời, cuồn cuộn xoay tròn như một cơn lốc xoáy.

Từ trên cột lửa, vô số chiếc vảy bắt đầu xuất hiện, bao bọc ở bên ngoài. Từng tia lửa vươn ra, hóa thành những chiếc móng vuốt sắc nhọn, uốn cong lại trên bốn cái chân khổng lồ. Phía trên cột lửa, một cái đầu rồng cũng dần được biến ảo thành.

Thanh niên mặt vuông nhấc lên trường thương, lại một lần nữa gầm vang:

“Viêm Long xuất thế, chiến!”

Hắn khom người rồi nhảy lên, đâm thẳng mũi thương về phía Lý bà bà. Theo đó, hỏa long cũng giương nanh múa vuốt bay tới, uy thế ngập trời.

“Không biết tự lượng sức.”

Lý bà bà nhìn hỏa long, gương mặt không hề động dung, thậm chí còn có chút ý cười. Bàn tay phải của bà lão chầm chậm nâng lên, khẽ bóp vào không trung. Theo đó, một bàn tay khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, trông rõ ràng như thực chất, bên trên là vô số mụn thịt màu xanh lục.

“Mở!”

Nghe thấy giọng nói của Lý bà bà, bàn tay ầm ầm chấn động, loáng thoáng trong gió vang lên tiếng khóc than rầu rĩ. Tiếp đến, đám mụn thịt kia bắt đầu xuất hiện một vết nứt mỏng manh ở giữa, có ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ tràn ra.

Vết nứt mỗi lúc một lớn, dần hiển hiện ra bên trong là những con mắt đỏ như máu. Đám mụn thịt kia lại chính là vô số những con mắt, cùng xuất hiện ở trên một bàn tay khổng lồ, trông cực kỳ quỷ dị.

“Không ổn!”

Thanh niên mặt vuông ở bên trong đầu của hỏa long, trông thấy một màn này, cảm giác da thịt toàn thân trở nên tê rần. Hắn muốn thu lại mũi thương, quay đầu bỏ chạy, nhưng đã quá muộn. Cơ thể hắn cứng đờ, cứ thế lơ lửng giữa không trung, không cách nào nhúc nhích.

Hàng ngàn con mắt đồng loạt khẽ chớp, từ bên trong, một luồng lực lượng vô hình không ngừng tuôn ra, cuốn lấy thanh niên. Sau đó, bàn tay quỷ dị bắt đầu nắm lại, kéo hắn cùng hỏa long đến gần.

“Khạc!”

Tiếng gào của hỏa long im bặt, bị nghẹn lại ở cổ họng, dù cho nó không hề có cổ họng thật sự. Đầu của hỏa long bị cố định giữa không trung, không cách nào nhúc nhích. Cơ thể cuộn tròn, uốn éo, giãy giụa như một con giun đất, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Lý bà bà.

“Mục trưởng lão!” Đám người ngồi dưới mặt đất hô lớn, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Mồ hôi chảy ra hai bên thái dương thanh niên họ Mục, bị chính sức nóng của hỏa long thiêu đốt, bốc hơi trong tức khắc. Khuôn mặt vuông vức trở nên méo mó, chiến ý trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi tột độ.

Vốn dĩ từ đầu, hắn đã nhìn ra tu vi của bà lão trước mắt cao hơn mình. Nhưng với chiến thương trong tay, thêm vào đó là Viêm Long Trận, hắn tin tưởng rằng có thể cùng bà ta chiến đấu một phen.

Hắn là con trai thứ của bang chủ Viêm Long Bang, địa vị không thấp. Nhưng từ trước đến nay, hắn chưa lập được chiến công to lớn gì, trong khi các huynh đệ lại làm được nhiều việc cho bang phái.

Mặc dù không nói ra, nhưng trong mắt cha đã không còn coi trọng hắn. Tình cờ nghe ngóng được chuyện có rất nhiều trẻ con biến mất một cách kỳ lạ, hắn không muốn bỏ qua cơ hội lập công nên mới liều mạng như vậy. Chỉ là, hắn đã tìm sai người để gây sự.

May mắn cho thanh niên họ Mục là Lý bà bà không có ý định giết hắn. Bà lão nhìn cũng không nhìn, vung tay một cái. Hỏa long lúc trước mạnh mẽ, dữ tợn là thế, giờ đây lại bị ném đi không khác gì một con chó chết.

Phần phật!

Gió núi thổi qua, cơ thể hỏa long vỡ tan thành từng đám lửa nhỏ rồi vụt tắt.

Rầm!

Thanh niên họ Mục đâm thẳng vào trong lòng đất, mê man bất tỉnh. Trận pháp bị phá, đám người kia cũng phải chịu phản phệ, phun ra từng ngụm máu tươi.

“Khôn hồn thì đừng có làm phiền bà đây nữa.” Lý bà bà quẳng lại một câu rồi bay đi. Bà ta không muốn dây dưa với đám người này làm gì, chỉ là nếu không bày ra chút sức mạnh, bọn họ sẽ lại tìm đến để gây chuyện.

“Tiểu nha đầu kia chạy cũng nhanh thật.” Không còn thấy tung tích của Diệp Thanh đâu, Lý bà bà chuyển hướng rồi hạ xuống một đỉnh núi, ở đó có một nữ tử đang đứng chờ đợi.

Về phần Diệp Thanh, nhờ có đám người Viêm Long Bang xuất hiện, nàng mới may mắn thoát được một mạng. Nhưng để cho chắc chắn, nàng không tiếc hao tổn nguyên linh, dùng bí pháp tăng tốc độ bản thân vượt qua cực hạn, trốn đi nhanh nhất có thể.

Khi không nhìn thấy bóng dáng bà lão đuổi theo phía sau, nàng mới dừng lại thở một hơi. Xung quanh lúc này là một vùng rừng núi hoang vu, nhưng kỳ lạ là có một ngôi nhà lớn ở đó.

Diệp Thanh hạ xuống một thân cây cách ngôi nhà không xa, dáng người xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nửa mặt bên trái đã bị phá hủy gần hết, nửa còn lại cũng đầy những vết cắt sâu hoắm, dính đầy máu lẫn bùn đất. Y phục rách toang, lộ ra lớp nội giáp cũng đã hư hỏng nặng. Cánh tay trái đã biến mất, chỉ còn lại vài sợi tơ thịt bám vào trên bả vai.

Nếu có thể tự nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình, chắc chắn Diệp Thanh sẽ phát điên lên. Tuy nhiên, nàng đang bận lo lắng về chuyện khác.

Lẽ ra, nàng phải chạy theo hướng nam mới đúng, đó là hướng quay về U Linh Cốc. Nhưng lúc sinh tử ngặt nghèo, làm gì có cơ hội để lựa chọn. Với tình trạng lúc này, nàng chỉ có thể tìm một chỗ để dưỡng thương, sau đó mới tính tiếp.

Diệp Thanh nhìn ngôi nhà trước mắt, có chút do dự. Mặc dù không phát hiện được khí tức của tu sĩ bên trong, nhưng nàng linh cảm ngôi nhà này có gì đó cổ quái nói không nên lời.

“Ý!”

Ánh mắt Diệp Thanh rơi vào một cây cổ thụ gần đó, phần gốc được khoét sâu vào trong, tạo thành một căn phòng nhỏ. Căn phòng có đầy đủ bàn ghế, giường tủ, nhưng đã xuất hiện một lớp bụi mỏng phía trên, hẳn là nhiều ngày không được sử dụng.

Diệp Thanh cẩn thận tiến đến gần gốc cây cổ thụ, quan sát một lượt, khi đã cảm thấy an toàn thì mới bước vào. Tay phải nàng khẽ đưa, một cơn gió thổi ngang qua, quét sạch đi lớp bụi bặm.

“Dùng tạm nơi này để dưỡng thương cũng không tệ.”

Nói xong, Diệp Thanh lấy từ trong người một lá cờ, cắm ở giữa phòng. Từ trên lá cờ, một màn khói đen bắt đầu tỏa ra, tạo thành một tầng trận pháp phòng hộ.

Nhưng đột nhiên, không gian xung quanh cổ thụ bắt đầu run chuyển kịch liệt. Đại trận hơn một tháng trước đó Lý Đại chuẩn bị, tưởng đã không còn dùng đến nữa, lúc này lại đang ầm ầm khởi động.

Một màn kỳ dị hiện lên trong con mắt còn lại của Diệp Thanh, lá cờ vừa được cắm xuống đất, màn khói đen phòng hộ vừa hình thành, trong chốc lát đã biến mất. Nàng chưa kịp làm ra phản ứng gì đã bị một tia sáng xuyên qua cơ thể, khí tuyệt bỏ mình.

Ở rất xa về phía nam của chân giới, có một thạch thất rộng lớn treo đầy những chiếc đèn, bốc lên từng ngọn lửa màu xanh lá. Trong mỗi ngọn lửa, ẩn hiện là một cái tên khác nhau.

Giữa thạch thất, một nam tử trung niên đứng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa có tên Trác My. Hắn đứng ở đó đã nhiều ngày, không hề động đậy, trên mặt chỉ biểu lộ ra một loại cảm xúc lo âu.

Đột nhiên, ngọn lửa trước mặt hắn vụt tắt. Một làn khói mỏng manh bay lên, tan biến trong không khí.

“Tiểu My!!!”

Nam tử trung niên gầm lên một tiếng, khiến cho cả thạch thất ầm ầm rung chuyển. Những ngọn đèn run rẩy như muốn tắt đi, nhưng sau đó lại bùng cháy dữ dội.

Bên ngoài ngọn núi chứa thạch thất, mây đen kéo đến ngập trời, báo hiệu cho một hồi gió tanh mưa máu sắp xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment