Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 2 - Ma Nhãn

Lý Đại nhìn con trai hắn trên tay, cảm nhận được sự sống đang bắt đầu sinh sôi trong hình hài nhỏ bé ấy. Hắn nhắm nghiền hai mắt, cố kìm nén hơi thở của mình. Bàn tay của hắn nắm chặt lại, cả cơ thể run lên không ngừng.

Phụt!

Hắn ngửa đầu, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn đang cố ngăn không cho sát khí bộc phát ra ngoài, vì thế mà tự làm tổn thương chính mình.

“A…a…a...”

Tiếng gào của Lý Đại một lần nữa vang lên, nhưng không phải vì sợ hãi tiếng sấm, mà là muốn cho tiếng sấm kia cũng phải im lặng. Lúc này, trong lòng hắn chẳng có gì khác ngoài đau thương. Hắn ném đứa bé về phía sau, ôm lấy thi thể Ngọc Nhi lao ra ngoài.

“Tiểu tử!” Lý lão vội bắt lấy đứa bé, hướng về phía màn đêm gọi lớn. Nhưng Lý Đại đã biến mất, trả lời lão chỉ là tiếng mưa gió, tiếng sấm chớp liên miên không ngớt.

“Cứ mặc nó đi, suy nghĩ thông suốt là sẽ trở về thôi.” Lý bà bà đặt tay lên vai lão, lắc đầu thở dài. Ánh mắt bất chợt hướng về phía đứa bé đang say ngủ, nét phiền muộn trên gương mặt bà lão mới vơi đi ít nhiều. Bà ta nở một nụ cười: “Thằng bé cũng kháu khỉnh đấy chứ.”

“Ừ, hệt như tên nhãi kia.” Lý lão gật gật đầu.

Cả hai người đều chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, nhưng bọn họ cho rằng, không thể đổ hết tội lỗi lên đầu một đứa trẻ mới sinh được. Ngọc Nhi đã không còn, chi bằng giúp nàng hoàn thành tâm nguyện là chăm sóc cho đứa bé này.

“Không được.” Dường như nhớ ra điều gì đó, Lý bà bà thò tay, định giật lấy đứa bé. “Đưa nó đây cho ta, nó mà đi theo lão già ngươi là lại hỏng bét giống cha nó.”

“Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà. Để nó cho bà trông thì lại càng không có tiền đồ.” Lý lão không chậm, né được bàn tay của vợ mình, không cho bà ta được toại nguyện. Lão cúi xuống nhìn đứa bé, cười lớn: “Cháu ngoan, xem ta nói có đúng không?”

“Lão già, mau đưa nó cho ta bế một cái.”

“Không đưa, ha ha ha.”

Tiếng cãi nhau của hai người quá to, khiến đứa bé, từ nãy đến giờ vẫn nằm im bất động, hơi nhíu nhẹ đôi chân mày còn thưa thớt. Tứ chi mềm mại khẽ quờ quạng, đứa bé duỗi thẳng cả cơ thể ra, vươn vai giống như vừa mới trải qua một giấc mộng dài.

“A, nhóc con ngủ dậy rồi.” Lý lão ra hiệu không động thủ nữa, mỉm cười nhìn đứa bé.

Lý bà bà cũng dừng tay, ghé đầu vào nhìn cháu trai của mình.

“Thằng nhóc ngoan thật.” Lý bà bà véo nhẹ cái má phúng phính, mềm mềm, trắng trắng.

Có chút khó chịu, đứa bé hơi nhăn trán, từ từ mở đôi mắt của mình ra.

Một luồng khí lạnh bất chợt bao trùm cả căn phòng, khiến cho không gian như bị đông cứng lại. Hai ông bà lão im lặng, hết nhìn nhau rồi lại liếc nhìn đứa bé. Hay đúng hơn, bọn họ đang nhìn con mắt bên trái của gương mặt non nớt kia. Con mắt ấy, bên trong hoàn toàn là một màu đen kỳ dị, không biết có đồng tử hay không.

Đôi mắt chớp chớp, con mắt phải của đứa bé xoay tròn, hết nhìn hai gương mặt già nua lại nhìn ra xung quanh, có vẻ như đang dò xét thế giới bên ngoài. Bầu không khí trở nên yên tĩnh, không giống với không khí thường thấy giữa đôi vợ chồng già này cho lắm.

Tưởng như trong hai người, sẽ có ai đó mở miệng phá vỡ sự im lặng, nhưng đứa bé lại là người đầu tiên lên tiếng. Giọng nói của đứa bé có chút non nớt, nhưng vẫn nghe rõ được âm thanh. Tuy nhiên, chẳng ai hiểu nó đang nói gì, bởi đó giống như một ngôn ngữ không thuộc về thế giới này.

“Quỷ, có quỷ!” Cô hầu gái vẫn đứng ở cửa phòng từ nãy đến giờ, đột nhiên vẻ mặt trở nên hoảng sợ, hét lớn một tiếng rồi chạy đi. “Quỷ, quỷ đầu thai…”

“Có ngươi mới là quỷ ấy!” Tiếng thét của cô gái khiến đôi vợ chồng già như tỉnh lại. Bọn họ nhìn cô, đồng thanh nói.

“Cháu của ta dễ thương như vậy mà lại bảo là quỷ.” Lý bà bà nguýt thêm một cái, tiếp tục lấy tay véo má đứa bé. “Lão già, cho ta bế nó một cái nào, lão bế nó nãy giờ đủ rồi.”

Lão đang định từ chối lần nữa thì đúng lúc này, một luồng hơi nóng đột nhiên tỏa ra, lan tràn khắp người lão.

“Tên tiểu quỷ này.” Lão la lên, ném đứa bé vào tay vợ mình. “Dám tè lên người ông nội nhà ngươi.”

“Ai bảo cứ giành nó với ta làm gì.” Bà lão bắt lấy đứa bé, vui vẻ cười nói. “Cháu ngoan, tè hay lắm, sau này cứ tè như vậy, tè cho đến khi lão già kia chết đuối thì thôi.”

Lý bà bà đung đưa đứa bé trên tay, đi qua đi lại trong phòng, Lý lão cũng lò dò theo sau. Ngoài con mắt màu đen, đứa bé không có gì khác thường. Nghĩ lại thì, những chuyện không bình thường bọn họ đã chứng kiến nhiều rồi, thêm một chuyện cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn.

Vừa làm mặt xấu trêu đứa bé, chốc chốc, Lý bà bà lại liếc nhìn con mắt trái của nó. Hình như, có gì đó đang hấp dẫn bà lão, nhưng lại cũng như không có gì. Một lúc sau, không hiểu vì sao, toàn bộ tinh thần của bà lão đã tập trung vào màu đen trong con mắt ấy. Bà ta chăm chú đến kỳ lạ, chẳng còn chú ý đến bất kỳ điều gì khác.

Đột nhiên, không gian xung quanh Lý bà bà trở nên tối đen như mực. Dù đã cố mở to mắt và tập trung nhìn vào một điểm, nhưng bà ta cũng không thể thấy được gì, kể cả đường viền của bàn tay mình.

Trong không gian đen kịt, mơ hồ có một tiếng kêu gọi vang lên. Cơ thể Lý bà bà dần trôi đi, hướng về phía âm thanh ấy. Bà ta cố gắng ổn định tinh thần, tìm cách chống lại thứ sức mạnh vô hình kia. Nhưng vô ích, bà ta đã không còn điều khiển được cơ thể của mình nữa.

Rất lâu, rất lâu sau, Lý bà bà nhìn thấy một khe hở đang phát ra chút ánh sáng yếu ớt. Tiến dần về phía đó, khe hở trong mắt bà lão từ từ lớn lên, ánh sáng tràn qua cũng mỗi lúc một nhiều, xua tan đi bóng tối. Hóa ra, hai mắt của bà ta vẫn luôn đóng chặt, lúc này mới mở ra, chỉ là bà ta không hề hay biết.

Khi đã trông thấy rõ mọi thứ, trước mặt Lý bà bà là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Cách nơi bà lão đang đứng rất xa, có hàng trăm tòa tháp cao chọc trời bằng thủy tinh, mọc san sát nhau.

Mặc dù trông có vẻ kiên cố, nhưng những tòa tháp ấy đang lần lượt sụp đổ. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn, bay lượn trong không trung như muôn vàn hạt kim tuyến. Từ bên trong những tòa tháp, từng người từng người rơi xuống, chết mất xác.

Bà lão muốn nhìn ra xung quanh, nhưng lại một lần nữa không thể điều khiển được ánh mắt của mình.

Dưới mặt đất, những khe nứt xuất hiện ngày càng nhiều, lan tràn ra như mạng nhện. Trong khe nứt, vô số oan hồn bay lên, cuồn cuộn như những cột khói đen ngòm, bị hút vào trong một vòng xoáy khổng lồ.

Giữa bầu trời màu xám như tro tàn, vòng xoáy tham lam nuốt lấy đám oan hồn, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Trong vô thức, ánh mắt Lý bà bà tập trung vào một tia khói mỏng manh. Bà lão mơ hồ nhìn thấy gương mặt của một phụ nữ trung niên, nở nụ cười hiền hậu về phía mình rồi bay thẳng vào vòng xoáy.

Chứng kiến cảnh tượng đó, đôi mắt Lý bà bà bỗng trở nên đau nhức, giống như đang khóc, nhưng lại không có giọt nước mắt nào rơi ra. Mặc cơn đau, bà lão vẫn cứ mở to mắt ra, nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ. Bất giác, cả cơ thể bà lão bay lên, tiến về phía đó.

Lúc này, dường như đã cắn nuốt no nê, vòng xoáy kêu rền vang một tiếng rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Ngay trước khi nó hoàn toàn biến mất, tốc độ của Lý bà bà tăng vọt, chui vào bên trong. Bà lão quay đầu lại, nhìn qua khe hở đang dần thu hẹp. Một tia sáng chói mắt lóe lên, thế giới bên ngoài nổ tung, hóa thành tro bụi.

Khe hở đã hoàn toàn khép kín, Lý bà bà lại bị bủa vây trong bóng tối mù mịt, đen đặc và sền sệt như một vũng bùn. Âm thanh mơ hồ kia một lần nữa vang lên, cả cơ thể bà lão bắt đầu trôi đi rất xa, rất xa, cho đến khi nhìn thấy vài tia sáng mong manh.

Ánh sáng lan tràn qua một khe hở dài hẹp, giống như rết rạch trên tờ giấy. Cái khe dần mở rộng ra, ánh sáng tràn vào cũng mỗi lúc một nhiều, cho đến khi soi rọi tất cả mọi thứ xung quanh.

Trước mắt Lý bà bà lại xuất hiện cảnh tượng như ban nãy: những tòa tháp thủy tinh sụp đổ, những khe nứt sâu vạn trượng, vô số oan hồn không ngừng bị thôn phệ, gương mặt của một phụ nữ trung niên, cuối cùng là thế giới bị phá hủy và bóng đêm vô tận bao trùm xung quanh.

Những hình ảnh đổ nát ấy cứ lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lần. Nhưng Lý bà bà chẳng thể nhớ đã nhìn thấy chúng ở đâu, hay khi nào. Bà ta có cảm giác rằng khung cảnh đó rất quen thuộc, nhưng cũng dường như chỉ mới chứng kiến lần đầu.

Qua không biết bao nhiêu vòng lặp, ý thức của Lý bà bà bắt đầu trở nên mơ hồ. Bà ta nhận ra rằng, mình chỉ là một trong vô số những oan hồn của thế giới lạ lẫm này. Nhưng bà ta không thể nhớ được tại sao mình lại có mặt ở đây, cũng không biết bản thân mình là ai. Trước kia không biết, hiện tại cũng không. Duy chỉ có một nỗi đau dằn xé tim gan là mỗi lúc một rõ ràng. Một nỗi đau của sự mất mát vô hạn.

Không biết qua bao lâu, bóng đêm lại một lần nữa kéo đến, tia ý thức cuối cùng trong mắt bà lão đã sắp bị xóa đi. Đột nhiên, trước ngực bà lão bỗng phát ra một vòng hào quang dịu nhẹ. Trong giây lát, bà ta khôi phục được một chút thần trí của mình. Những hình ảnh trước mắt bà ta bắt đầu vặn vẹo, biến hóa, thấp thoáng có một hình ảnh khác chất chồng bên trên.

Phập!

Lý bà bà cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Khung cảnh đổ nát của thế giới kia trở nên mờ nhạt, vẻ tỉnh táo trong đôi mắt bà lão cũng khôi phục nhiều hơn. Vội vàng buông thứ đang ôm trên tay xuống, bà lão lùi lại hơn chục bước, va nát bức tường phía sau lưng.

Đưa tay lau đi vệt mồ hôi trên trán, Lý bà bà ngưng trọng đặt ánh mắt vào giữa căn phòng.

Bình Luận (0)
Comment