Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 25 - Độc Nhãn

Đại hán nhìn chằm chằm vào điểm sáng, hai bàn tay nắm chặt lại, gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, toàn thân trở nên căng cứng. Viên thiên thạch thứ hai này tốc độ còn nhanh hơn viên trước đó, kích thước cũng lớn hơn một phần.

Sau khi viên thiên thạch thứ hai bị đánh nát, viên thứ ba cũng lập tức xuất hiện, rồi đến viên thứ tư, thứ năm. Đại hán chống tay lên gối thở hồng hộc như một con bò mộng, nhưng lập tức phải đứng thẳng người lên, chuẩn bị đón đỡ lấy viên thiên thạch thứ sáu…

“Rồng ta còn nhốt được huống hồ gì chỉ là một con cá sấu đầy ghẻ!”

Lý Đại liếc mắt nhìn đại hán đang bị bao vây trong trận pháp của mình, lầm bầm làu bàu. Dưới chân hắn lúc này là thiếu niên đã bị đánh đến biến dạng mặt mũi, phun ra đầy mồm máu đen, nhưng vẫn còn một tia hơi thở.

“Con chim này của ngươi, ta thu.” Mắt thấy trong tay thiếu niên đang cầm một con chim, Lý Đại hung hăng giật lấy. “Lông của nó có thể dùng làm dược liệu phổ thông, tuy không đáng giá nhưng đem về cho Vũ Nhi chơi cũng tốt.”

“Mà đi xem thằng bé thế nào đã.”

Lý Đại nhìn theo hướng chạy của Mộng Liên trước đó, là hướng trở về nhà. Bàn chân đạp nhẹ một cái lên mặt đất, chớp mắt đã không thấy bóng dáng hắn đâu, chỉ để lại một tàn ảnh đang từ từ tan biến trong đêm.

Không lâu sau khi Lý Đại rời khỏi, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện, đứng bên cạnh quan sát trận pháp mà hắn để lại. Từ bên ngoài nhìn vào, trừ Lý Đại ra, bất kỳ ai cũng thấy đó chỉ là một mảng sương mù kỳ dị.

“Thật là tinh diệu!” Hắc ảnh tấm tắc khen ngợi. “Không ngờ lại có thể được chứng kiến một trận pháp hoàn mỹ đến như vậy ở nơi đây.”

“Vừa nãy hắn đứng ở đâu nhỉ.”

Hắc ảnh đi vòng quanh màn sương mù từ đông sang tây, rồi đi ngược trở lại từ tây sang đông, quan sát vô cùng kỹ lưỡng. Sau một hồi ngó nghiêng ngó dọc, cuối cùng đi thẳng vào trong màn sương mù.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắc ảnh lại xuất hiện tại vị trí cũ, bộ dạng có chút chật vật.

“May mà quay lại kịp, nếu không thì thê thảm giống tên cục cằn kia rồi.” Hắc ảnh hít sâu rồi thở ra một hơi, điều tức lại hơi thở của mình. “Chờ trận pháp yếu đi rồi vào xem cũng không muộn.”

Nói là làm, hắc ảnh ngồi xuống bên cạnh đám sương mù, không hề nhúc nhích…

Trong khi đó, Lý Đại bằng tốc độ của mình, nhanh chóng tìm được vị trí của Mộng Liên.

“Sao lại là chỗ của tên đáng ghét này!” Lý Đại kêu lên, tìm một góc khuất trong Tiểu Trúc thôn rồi hạ thân mình xuống, sau đó hớt hải chạy vào dược quán của Tiêu gia. “Vũ Nhi! Vũ Nhi sao rồi!”

Trong một căn phòng nhỏ phủ đầy ánh sáng của những ngọn đèn dầu, Lý Vũ nằm trên một chiếc giường tre, đang được Tiêu dược sư chăm chú bắt mạch cho. Đứng gần đó là hai tiểu cô nương Mộng Liên và Nhược Hà, còn ở một góc phòng khác là Mộng Hoa đang đứng ngồi không yên.

“Lý huynh!” Trông thấy Lý Đại hốt hoảng chạy vào, Tiêu dược sư đặt cánh tay Lý Vũ xuống giường, đứng dậy nói. “Huynh không cần lo lắng, Tiểu Vũ chỉ bị va chạm nhẹ dẫn đến hôn mê thôi, một lát nữa sẽ tỉnh lại.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Lý Đại tròn mắt. Lúc đó, hắn đứng hơi xa nên không kịp cản lại đòn tấn công của thiếu niên, nhưng vẫn thấy được cú va chạm của viên đá không phải là nhẹ.

“Có lẽ là nhờ cái này.” Tiêu dược sư xoay người, lấy trên chiếc bàn ở đầu giường một vật đưa cho Lý Đại. Là một cuốn sách nhỏ khá cũ kỹ, ở giữa có một vết hơi lõm vào hình tròn.

Lý Đại cầm cuốn sách trên tay, vuốt ve âu yếm, xúc động không nói nên lời.

Trừ những lúc đi lang thang bên ngoài, hắn vẫn luôn âm thầm theo sát Lý Vũ. Mặc dù cảm thấy Lý Vũ không giống như mọi người thường nghĩ, nhưng hắn rất rõ rằng con mình thật sự không biết nhiều chữ.

Một cuốn sách, đối với một người không đọc được thì đâu có tác dụng gì, nhưng Lý Vũ vẫn luôn mang nó theo bên mình. Đó là món quà của hắn, món quà đầu tiên mà hắn tặng cho con trai.

Tuy chưa từng nói ra, cũng chưa từng thể hiện qua hành động, nhưng bên trong hắn vẫn tràn đầy những cảm xúc của một người cha đối với con. Những thứ đó, lúc này đang được dành cho cuốn sách kia, nhưng ánh mắt của hắn thì không rời khỏi thân hình nhỏ bé trên chiếc giường tre.

“Khụ! Khụ!” Lý Vũ nghiêng người ho khan vài tiếng, con mắt mở ra, ngơ ngác nhìn khắp căn phòng.

“Vũ Nhi!” Lý Đại vội chạy tới, vỗ nhẹ lên lưng hắn.

“Cha?" Lý Vũ nhìn gương mặt đang vô cùng lo lắng cho mình. "Mắt người bị sao vậy?”

“Còn chẳng phải lúc nãy đánh nhau với tên kia, bụi bay vào hay sao!” Lý Đại đưa tay lên mắt chùi một cái, sau đó lên giọng.

“Tên ngu ngốc nhà ngươi, không lo phụ giúp nhạc phụ tương lai công việc ở dược quán, lại chạy ra ngoài đánh nhau.”

“Mà đánh được người ta thì không nói làm gì, đằng này lại để bị đánh đến bất tỉnh, thử hỏi có mất mặt cha ngươi hay không?”

"Hừ! Cũng may bản lĩnh của ta cao cường, đánh cho con cá ghẻ kia nằm sấp dưới mặt đất." Lý Đại giơ nắm đấm của mình lên, hùng hổ nói.

“Lý thúc thúc…” Mộng Liên chợt nắm lấy tay áo Lý Đại, lí nhí nói. “Không phải tại Vũ ca đâu, tại Liên Nhi không đúng.”

Hắn tất nhiên là biết con mình không sai khi đỡ một đòn cho Mộng Liên. Chỉ là vừa rồi, để Lý Vũ thấy hết biểu cảm trên mặt nên hắn có chút không quen, bèn mắng vài câu để lấy lại khí thế.

“Tiểu Liên ngoan.” Lý Đại xoa đầu cô bé, cười híp mắt. “Thúc thúc không trách Tiểu Liên đâu.”

“Đại huynh, tại ta quản không được Liên Nhi, Tiểu Vũ vì giúp ta đi tìm con bé nên mới xảy ra chuyện.“ Mộng Hoa ở góc nhà cũng lên tiếng. “Huynh đừng trách Tiểu Vũ nữa.”

“Thôi được rồi, mọi người không sao là tốt rồi. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Lý Đại nói lớn, sau đó quay sang ôm quyền chào Tiêu dược sư. “Khuya như thế này còn làm phiền Tiêu huynh, thật ngại quá!”

“Ấy, chỉ là chuyện nhỏ, Lý huynh đừng khách khí.” Tiêu thúc ôm quyền đáp lễ. “Chúng ta là người một nhà mà.”

“Phải, phải, là người một nhà.” Lý Đại cười cười rồi kéo theo Lý Vũ cùng hai mẹ con Mộng Liên ra ngoài.

Rời khỏi dược quán, Lý Đại định tìm một nơi vắng vẻ rồi thi triển công pháp để đưa mọi người về nhà cho nhanh, nhưng lại chợt nghe thấy tiếng gọi có vẻ vội vàng.

“Lý huynh, khoan đã!”

“Có chuyện gì vậy, Tiêu huynh?” Lý Đại ra hiệu cho những người khác đứng đợi mình, sau đó đi về phía dược quán.

“Ta muốn hỏi huynh một chuyện?” Tiêu thúc nghiêng người nhìn bọn Lý Vũ, sau đó kéo Lý Đại vào một góc tường của dược quán.

“Huynh cứ hỏi đi, nếu biết ta sẽ trả lời.”

“Tiểu Vũ…” Tiêu thúc ngập ngừng, lấy ngón tay vẽ vài vòng trước con mắt của mình. “Cái đó…cái đó…”

Tiêu dược sư vốn cho rằng Lý Vũ thích để tóc che một bên mặt, nhưng vừa nãy khi hắn còn chưa tỉnh lại, Tiêu dược sư mới quan sát được rõ ràng, là con mắt bên trái của hắn thật sự không dùng được.

“À, thằng bé bị chột từ lúc mới sinh ra rồi.” Lý Đại nói.

“Hả? Thật vậy sao?” Tiêu thúc nắn nắn mấy ngón tay của mình. “Chuyện này, chuyện này…”

Tiêu dược sư hành nghề chữa bệnh bao năm, việc một người bị thiếu mất thứ gì đó trên cơ thể chưa phải chưa thấy qua. Nhưng còn Tiểu Hà, Tiêu dược sư không biết suy nghĩ của con gái như thế nào.

“Sao? Nếu huynh thấy không ổn thì đến nhà ta hủy hôn ước đi.” Lý Đại dứt khoát nói. Dù sao thì hắn cũng không thích gã họ Tiêu trước mặt lắm, mà hủy hôn ước kiểu này thì Lý lão cũng không trách phạt gì được hắn.

“Không, không, không!” Tiêu thúc vội vã xua tay. “Ta không có ý đó, chẳng qua là muốn xác minh lại chút thôi.”

“Ta nói thật đấy, nếu Tiêu huynh muốn thì có thể đến Lý gia bàn bạc việc hủy hôn.” Lý Đại nói như đinh đóng cột.

“Lý huynh đừng nghĩ như vậy chứ, ta thật sự không có ý đó.” Tiêu thúc khổ sở nói, sau đó nhìn về phía bọn Lý Vũ. “Thôi, cũng trễ rồi, huynh đưa mọi người về nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Huynh thật sự không muốn sao?”

“Không, thật sự không!”

“Vậy thì ta về đây, huynh không cần tiễn đâu.” Lý Đại lắc đầu tiếc nuối.

“Bảo trọng! Khi nào rảnh rỗi huynh có thể ghé nhà ta chơi, Tiêu gia luôn sẵn sàng đón tiếp.”

“Nhất định!”

Cả hai khách khí ôm quyền chào nhau. Tiêu dược sư nhìn theo bóng dáng đám người Lý Đại, chờ cho hoàn toàn biến mất mới thở dài một hơi, chậm rãi bước vào trong sân.

Mấy ngày nay, Tiêu dược sư cũng suy nghĩ rất nhiều về Lý gia. Tuy bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường, nhưng thỉnh thoảng Tiêu dược sư lại giả vờ hỏi Lý Vũ vài chuyện liên quan đến gia đình bí ẩn này, có điều là không thu hoạch được gì.

“Chỉ mới gặp mặt lần đầu mà đã tặng một hộp thượng phẩm tuyết liên trà, chẳng phải là quá xa xỉ hay sao?” Tiêu thúc nghĩ nghĩ một lát rồi tự nhủ. “Những người này xem ra không trêu chọc được.”

Thái độ của Lý Đại vừa rồi càng khiến cho Tiêu dược sư có phần kinh nghi. Lúc trước chính mình đến nhà người ta làm loạn đòi lập hôn ước, giờ lại đến hủy hôn, chẳng phải là muốn tự tìm chết hay sao.

“Ài, đâm lao thì đành phải theo lao vậy.” Tiêu dược sư lắc lắc đầu rồi bước tiếp. “Mà một mắt thì một mắt, chẳng có gì là xấu cả.”

Nhưng bất chợt, thân ảnh cao gầy bỗng khựng lại, vỗ tay vào khung cửa.

“Một mắt!…” Tiêu dược sư thì thào, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

Bình Luận (0)
Comment