Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 83 - Kịch Biến

Vù!

Một bóng đen lao đi vun vút như tên bắn, đâm xuyên qua màn đêm.

Trong mảnh sân nhỏ của một nhà dân gần đó, vài con chó đang nằm nghỉ chợt ngóc đầu dậy. Bóng đen quá nhanh nên chúng không kịp nhìn thấy, nhưng vẫn sủa lên inh ỏi theo bản năng.

Cách đó vài nhà, một đám chó khác không biết chuyện gì, nghe thấy đồng loại thì cũng chồm người lên hàng rào, bắt đầu tru tréo. Chẳng mấy chốc, không gian yên tĩnh của toàn bộ Kim Ngưu thôn đã bị khuấy động.

Từng khung cửa sổ bắt đầu lập lòe thắp lên ánh đèn, những tia sáng nhanh chóng lan ra khắp các ngõ ngách dù là nhỏ nhất. Tuy nhiên, vẫn không thể nào theo kịp gót chân của Lý Vũ.

“A Linh! Nhất định không được xảy ra chuyện gì!” Hắn tự nhủ, bàn tay nắm chặt lại.

Việc mà A Linh ủy thác, Lý Vũ sao có thể quên được, chỉ là không muốn nàng buồn nên mới tạm thời giấu đi. Hắn vốn cho rằng, chỉ cần đợi thêm một vài năm nữa, nàng sẽ dần quên người tên A Trác kia.

Lý Vũ không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Nếu không phải A Du nhắc nhở, có lẽ hắn còn tưởng rằng mình đã làm đúng. Lần này, hắn thật sự chủ quan quá rồi.

Chạy đến phía trước gian nhà nhỏ của A Linh, Lý Vũ nhảy một cái, vượt qua lớp hàng rào bằng tre cao đến ngang hông. Hắn bỏ qua lối cửa chính, nhắm thẳng hướng cửa sổ phòng nàng mà lao tới.

Rầm!

Cánh cửa sổ vỡ ra, Lý Vũ lăn lộn một vòng, cả người rơi vào khuê phòng của A Linh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thân hình nàng đang lắc lư trên cao, hai chân không ngừng quẫy đạp.

“A Linh!” Lý Vũ nói to, lập tức đỡ nàng hạ xuống.

“Lý công tử.” A Linh ngã ngồi trên nền đất, hai mắt mở to, nhìn gương mặt mờ mờ trong bóng tối. “Sao công tử lại ở đây?”

“Ta đến để cứu cô nương.” Lý Vũ thở phào một hơi khi thấy nàng trông có vẻ vẫn ổn.

“Cứu ta?” A Linh đứng lên, đưa tay phủi chút bụi bặm bám vào váy áo. “Để làm gì chứ?”

“A Linh cô nương, chuyện đâu còn có đó.” Lý Vũ cố gắng khuyên can. “Cánh cửa này đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra, cô nương cần gì phải làm chuyện dại dột như vậy chứ.”

“Lý công tử.” A Du lặng lẽ xoay người về phía bức tường bị thủng một lỗ lớn, ánh mắt rơi vào giữa cánh đồng hoa, hay rơi vào chân trời xa xăm nào đó. “Công tử nhìn xem, nơi này giờ đóng hay mở cửa thì cũng đâu có gì khác nhau chứ.”

“A Linh cô nương, đó chỉ là một cách nói ẩn dụ mà thôi.” Lý Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh nàng. Hắn nhìn cánh đồng hoa, ban ngày sặc sỡ là vậy, nhưng giữa đêm tối chẳng có bao nhiêu sắc màu.

Hắn không biết A Linh trước khi gặp mình như thế nào, nhưng A Linh trong mắt hắn luôn là một nữ tử vui vẻ, thân thiện, luôn mang đến cảm xúc tích cực cho những ai ở gần nàng.

Còn hiện tại, A Linh vì không rõ tin tức của một người mà có thể buông bỏ cả sinh mệnh. Hắn chợt nhớ đến những lời nói của A Du, đôi khi sự thật đau lòng vẫn còn tốt hơn là cứ mù mịt không biết gì.

“Thật ra thì một tháng trước, ta đã hỏi được thông tin của Lưu sư huynh. Xin lỗi vì đã giấu cô nương.” Lý Vũ hít sâu một hơi, xua tan chút đắn đo còn sót lại trong lòng rồi tiếp tục:

“Cách đây năm năm, Lưu sư huynh được tông môn giao cho một nhiệm vụ quan trọng, nên mới cắt đứt mọi liên lạc với cô nương. Sau đó, huynh ấy không may tử nạn, nhưng vì không muốn cô nương đau lòng, trước khi đi đã nhờ mọi người giữ kín chuyện này.”

Có lẽ vì vậy, thông tin về Lưu Trác rất ít người biết, Lý Vũ phải khó khăn lắm mới nhờ Văn Hạc tra ra được.

“Đa tạ Lý công tử.” A Linh đáp, đôi môi xinh xắn nở một nụ cười bi thương.

Cười, vì người ấy không phản bội lại lời hứa với nàng, ngay cả thời khắc cuối cùng vẫn còn quan tâm lo lắng cho nàng. Nhưng càng bi thương hơn, vì người ấy đã không thể nào quay trở về bên nàng được nữa.

“A Linh cô nương, đừng nên quá đau buồn mà tự tổn hại bản thân như vậy. Cánh cửa này…” Lý Vũ chợt ngừng một hơi, sau đó nói tiếp. “Ngày mai ta sẽ sửa lại giúp cô nương.”

“Vậy hẹn Lý công tử ngày mai gặp, hiện tại cũng đã khuya, công tử ở đây không được tiện cho lắm.” Nói xong, A Linh xoay người tiến về giữa phòng, dựng đứng cái ghế gỗ rồi leo lên.

“Cô nương, xin đừng làm vậy.” Lý Vũ chạy tới kéo lấy tay nàng, đẩy cái ghế sang một bên.

“A…” A Linh bị đau nên kêu lên một tiếng, vội rút tay lại. “Công tử làm gì vậy?”

“A Linh cô nương, xin hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, đừng làm điều dại dột này nữa.” Lý Vũ nhìn vào A Linh, không biết nói gì khác, chỉ có thể kiên trì khuyên ngăn nàng bằng những lời này.

“Ta làm điều gì dại dột?” A Linh tròn xoe mắt, khẽ nhíu mày một cái rồi phì cười. “Không phải công tử cho rằng ta… muốn tự sát đấy chứ?”

“Đúng…” Lý Vũ đáp, nhưng chợt nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm. “Không phải sao?”

“Chuyện của A Trác ca tất nhiên là khiến tiểu nữ rất buồn.” A Linh thở nhẹ ra một hơi, lại cúi xuống dựng cái ghế lên. “Nhưng Lý công tử yên tâm, tiểu nữ sẽ không vì thế mà nghĩ quẩn đâu.”

“Công nương đừng gạt ta.” Lý Vũ giữ lấy một cái chân ghế, kiên nhẫn nói. “Vừa nãy ta đã thấy cô nương định làm gì rồi.”

“Vừa nãy?” A Linh lại tròn mắt, nét mặt đầy vẻ mơ hồ. “Công tử thấy ta định làm gì?”

“Cô nương định… Ủa?” Lý Vũ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Tuy nhiên, hắn chẳng thấy dây thừng, hay bất cứ thứ gì có thể dùng để treo cổ được cả, chỉ độc nhất một cái đèn chùm đang khẽ đung đưa.

“Tiểu nữ muốn thay nến cho cái đèn này, vô ý để tay áo bị vướng vào nên mới nhất thời không xuống được.” A Linh lắc đầu, vừa cười vừa thở dài. Cuối cùng thì nàng cũng hiểu tại sao Lý Vũ lại có những lời kỳ quặc như vậy.

“Hóa ra chỉ là hiểu nhầm!” Lý Vũ gãi đầu cười trừ. “Trời cũng khuya rồi, vậy ta không làm phiền nữa, A Linh cô nương đi nghỉ sớm đi.”

“Công tử…” A Linh ngập ngừng nói. “Đây là… khuê phòng của tiểu nữ.”

“A! Ha ha! Ta lại nhầm rồi!” Lý Vũ cười lớn rồi lùi về sau, lập tức nhảy ra khỏi lỗ hổng trên bức tường. “A Linh cô nương bảo trọng, ta đi đây!”

“Lý công tử!” A Linh chợt gọi lớn một tiếng.

“Có chuyện gì vậy?” Lý Vũ dừng bước, quay lại nói.

“Đa tạ!” A Linh nói. Hắn không quên việc nàng nhờ vả, lại vì lo lắng cho nàng mà bất chấp đêm tối, lặn lội đi đến nơi đây. Có được một người bằng hữu tốt như vậy, nàng thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

“Không có chi!” Lý Vũ gật đầu rồi xoay người về phía ngọn đồi. Vừa chạy, hắn vừa chỉnh lại y phục bị xộc xệch, do trước đó phi hành cùng với Đoạn Chính Túc gây ra.

Mặc dù nán lại không lâu, tuy nhiên vẫn có không ít người trông thấy Lý Vũ. Những người này, bởi vì chó sủa không ngủ được, tưởng rằng có trộm nên đã lùng tìm khắp nơi.

Bọn họ hiện tại đều tụ tập xung quanh gian nhà của A Linh, bên ngoài lớp hàng rào, đang định xông vào thì Lý Vũ đã chạy ra. Theo đó, vài tiếng chó sủa xen lẫn tiếng hô hoán vang lên.

“Ăn trộm! Mau bắt lấy hắn!”

“Khoan đã!” Đột nhiên, lão giả đứng ở đằng trước giơ tay ra hiệu cho mọi người trật tự. “Nhìn quần áo trên người hắn, hình như là đệ tử của thượng tông. Mà màu sắc quần áo lại là xám, có nghĩa là đệ tử nội môn.”

“Đệ tử nội môn của thượng tông?”

“Người của thượng tông, sao lại xuất hiện ở đây, lại vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này?”

“Cô nam quả nữ, nửa đêm chung phòng, theo ngươi thì để làm gì?”

“Phải rồi, trông áo quần của hắn cũng không được ngay ngắn cho lắm.”

“Vừa nãy, ta còn nghe thấy tiếng kêu của cô nương ở bên trong nữa cơ!”

“Là tiếng á hự, á hự kia sao?”

“Người của thượng tông, lại mặc áo xám, nàng kêu như vậy là còn nhẹ đấy!”

“Đúng đúng! Ta cũng nghe thấy!”

“Ta cũng vậy!”

“Không thể!” Nghe thấy những lời bàn tán này, một thanh niên nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu nói. “Không thể nào như thế được!”

Hắn toan nhảy qua hàng rào, nhưng bị lão bá đứng bên cạnh gõ cho một gậy vào đầu đau điếng. Lão quát:

“Người của thượng tông đã chọn nàng mà ngươi vẫn còn dám mơ tưởng, muốn chết hay sao hả? Mau đi về nhà!”

“Phải đấy A Ngưu, ngươi cũng nên quên A Linh đi.” Một lão phụ khuyên nhủ. “Từ trước đến nay, trong lòng cô nương ấy chưa từng có ngươi, ngươi cũng nên vì bản thân, vì cha mẹ mà tìm nữ nhân khác thì hơn.”

“Ài!” Một tiếng thở dài già nua vang lên. “Ta từng nghe nói, mấy lão nhân gia của thượng tông vẫn thường hành sự kiểu này, không ngờ người trẻ cũng chẳng khác gì, lại còn có phần bá đạo hơn nữa. Đúng là nhà dột từ nóc mà!”

“Thôi!” Lão giả đứng ở đằng trước lúc này lại lên tiếng. “Ở đây cũng không còn chuyện gì nữa, mọi người mau giải tán, ai về nhà nấy đi. Ngày mai là bắt đầu mùa thu hoạch rồi, nghỉ sớm để còn có sức mà làm việc.”

Đám người nghe vậy cũng lục tục ra về, tuy nhiên thanh âm bàn luận thì vẫn còn văng vẳng đâu đây.

“Này, ta trông tên vừa nãy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.” Một vị đại thẩm chợt nói.

“Hắn để tóc che nửa khuôn mặt, trời lại tối hơi khó nhìn, nhưng đúng là quen thật.” Phụ nhân đi bên cạnh đáp lời.

“Nếu lấy nửa gương mặt bên này tưởng tượng ra nửa còn lại, chẳng phải là ra sao.”

“A! Ta nhớ ra rồi! Chính là hắn!”

A Linh đứng nép mình phía sau lỗ thủng trên tường, nhìn từng bóng người chậm rãi rời đi. Nàng biết, chuyện đêm nay chắc chắn sẽ truyền ra bên ngoài, đến khi đó sẽ không còn bà mối nào dám đến tìm nàng nữa.

“Xem ra, Lý công tử lại giúp ta bớt được rất nhiều phiền phức rồi.” A Linh chợt mỉm cười. Trong tâm trí nàng chỉ tồn tại một bóng hình, nếu như người đã không còn, nàng cũng đâu muốn xuất giá làm gì nữa.

Trong khi đó, Lý Vũ bởi vì quay về theo cách phổ thông, nên mất gần hai canh giờ mới đến trạch viện của Văn Hạc. Hắn ngáp dài một tiếng, theo thói quen mang sổ sách ra kiểm kê dược viên.

Nhưng chỉ vừa đi được vài bước, Lý Vũ chợt tỉnh cả ngủ, con mắt phải mở trừng lên, so với con mắt trái còn lớn hơn tận nửa vòng.

“Sao lại thế này!”

Bình Luận (0)
Comment