Tâm Manh

Chương 5

Edit: Cải Trắng

[ Cô không cách nào khống chế được, đây là một loại cưỡng ép gây nghiện ]

" Mùi? " Lục Trinh nhíu mày, cúi người xuống ngửi thử, quả nhiên là có mùi: " Trên thi thể có mùi rác rưởi, mùi của máu và còn mùi thi thể nữa, ngoài ra còn có mùi gì nữa đâu. "

Giản Ninh nghe xong liền lắc đầu: " Không phải tôi nói về mùi này, mà là mùi nước khử trùng, trên thi thể này chỗ nào cũng có mùi đó. "

Ba người liền nhìn về phía Tô Duy.

Tô Duy lạnh lùng gật đầu: " Đúng là có mùi như vậy. "

Một nữ sinh nhảy lầu tự tử, mà trên người lại có mùi nước khử trùng, đúng thật là kỳ lạ.

Ở đây mọi người còn đang suy nghĩ về vấn đề kỳ quái đó thì Tang Vũ Hân đã điều tra xong thân phận và quay về.

Trong tay cô cầm một quyển sổ, nói với Lục Trinh: " Đội trưởng, tôi đã tra ra được thân phận của nạn nhân, nạn nhân tên là Đới Giai Âm, mười tám tuổi, là học sinh trung học lớp 12. "

Giản Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, quay về phía Tang Vũ Hân nói: " Cô vừa mới nói nạn nhân tên là gì? "

" Hả? " Tang Vũ Hân trong nháy mắt còn tưởng mình đang bị ảo giác, cô thấy Giản Ninh đang quay về phía mình, hơn nữa là đang nhìn mình, cô liền ý thức được và nhanh chóng đáp lại: " Đội phó, nạn nhân tên là Đới Giai Âm. "

Sắc mặt Giản Ninh đột nhiên trầm xuống.

Lục Trinh phát hiện ra sắc mặt Giản Ninh có thay đổi, liền hỏi: " Làm sao vậy? Không lẽ cô biết nạn nhân à? "

Giản Ninh quay mặt đi, nhìn về phía thi thể, nói: " Hai năm trước tôi có tới trường này, có một buổi hội thảo ở đây, Đới Giai Âm đã tới tìm tôi mong tôi có thể giải quyết vấn đề tâm lý của cô bé. "

Lục Trinh liền hỏi lại ngay: " Là vấn đề tâm lý gì? "

Giản Ninh đứng thẳng lên, chậm rãi nói: " Bệnh sạch sẽ quá mức, như một kiểu cưỡng ép, cảm thấy trên người mình lúc nào cũng có bụi bẩn bám vào, chỉ cần cô bé đó đi ra cửa thì khi trở về nhất định phải tắm rửa, hơn nữa mỗi ngày sẽ rửa tay rất nhiều, căn bản cô bé cảm thấy mọi rác rưởi và vi khuẩn sẽ bám hết lên người mình. "

Quý Hạo Dương liền kinh hãi: " Ôi mẹ ơi, sao lại kinh khủng như vậy? " Rồi Quý Hạo Dương quay đầu nhìn về phía anh trai mình, thấy biểu cảm của Quý Hạo Nhiên cũng chẳng khác gì mình, trong đầu hai anh em đều có cùng một suy nghĩ, đó là nữ sinh này cả ngày chắc hẳn chỉ có tắm tắm tắm. Ngoài tắm ra cũng chỉ là tắm!

Lục Trinh cũng nhíu mày, có chút không tưởng tượng nổi: " Cho nên cô là người đã từng chữa bệnh tâm lý cho cô ấy? "

" Hai năm trước, tôi có chữa bệnh tâm lý cho cô bé một thời gian, lúc đó bệnh cũng đã giảm bớt được đôi chút. Nhưng hiện tại xem ra, còn có thể ngửi được mùi thuốc khử trùng trên người cô bé, khẳng định bệnh đã nặng thêm, hơn nữa còn rất nặng! "

Tang Vũ Hân liền nói ra suy đoán của mình: " Có thể bệnh tình giờ tái phát, lúc trước tốt lên, nhưng giờ tái phát sẽ càng nặng hơn. "

Giản Ninh sắc mặt có hơi trầm trọng, lắc lắc đầu: " Cái này có vẻ không hợp lý lắm. "

Tang Vũ Hân không hiểu: " Không hợp lý sao? "

" Đúng! " Giản Ninh còn chưa mở miệng thì Lục Trinh đã nói: " Không sai, đúng là có điểm không hợp lý, nơi đây toàn là rác thải bẩn thỉu, nếu là một người sạch sẽ, sao có thể chọn tự sát ở đây. "

Quý Hạo Nhiên liền phân tích phán đoán của mình: " Nhưng mà cũng không phải không có khả năng, lúc cô ấy tới đây thì đã là 10 giờ tối, 10 giờ bước vào khu dạy học mà tới 11 giờ mới nhảy, lúc đó trời hoàn toàn đen kịt, cô ấy làm sao biết được ở dưới chỗ này là thùng rác. "

Giản Ninh vẫn lắc đầu: " Trường hợp này không thể nào xảy ra, cô bé tương đối nhạy cảm với mùi hương, dù chỉ là một chút rác cũng có thể ngửi thấy, huống gì dưới này là nơi để đổ rác. "

Tang Vũ Hân lúc này vô cùng buồn bực: " Nếu đã biết nơi này bẩn như thế, cô ấy còn nhảy xuống đây làm gì, đây là tình huống gì vậy? "

Giản Ninh liền giải thích: " Cô bé này đang đi theo hướng tiêu cực, đi từ suy nghĩ tiêu cực này tới suy nghĩ tiêu cực khác, chắc hẳn gần đây có chuyện gì đó đã xảy ra với cô bé, khiến cô bé bị kích thích nghiêm trọng. "

Lục Trinh im lặng một lúc, cuối cùng cũng tìm ra được một điểm kỳ lạ nữa: " Còn nữa, từ khu dạy học tới chỗ cô ấy nhảy xuống, đi tới đây ước chừng phải mất 1 tiếng. "

Rồi Quý Hạo Dương cũng gật đầu: " Đúng vậy, thời gian đi cũng quá dài, nhưng nếu đi bằng đường trên mái nhà, ước chừng cũng chỉ mất có 15 phút. "

Lục Trinh nắm được một số tin tức hiện tại, liền phân công: " Thế thì, Quý Hạo Dương cùng Quý Hạo Nhiên, hai người tiếp tục thăm dò hiện trường, đặc biệt thăm dò toàn bộ khu dạy học, xem có thể lần ra được thêm manh mối nào nữa không? "

Hai người gật đầu: " Rõ, đội trưởng. "

Lục Trung nói xong liền quay sang nói tiếp với Tang Vũ Hân: " Tiểu Tang, cô đi tìm hiểu một chút về người nhà nạn nhân, xem xem lần cuối nạn nhân liên hệ với người nhà có tâm trạng như thế nào? "

" Rõ, tôi đi ngay. "

Tô Duy tiến hành kiểm tra hoàn tất, cảm thấy không còn điểm nào khả nghi liền nói với Lục Trinh: " Tôi sẽ về phòng pháp y tiếp tục nghiệm thi. " Tô Duy có hơi hướng nội, ngại giao tiếp với mọi người, hơn nữa mọi người trong đội đều biết, cậu chỉ có về phòng pháp y mới thấy tự do.

Lục Trinh nhìn cậu gật đầu, sau đó quay lại nói với Giản Ninh: " Chúng ta đi xem phòng ký túc của cô ấy. "

" Được. "

Lục Trinh cùng Giản Ninh đi tới khu ký túc xá của Đới Giai Âm, tới nơi họ thấy một dì quản lý đang ngồi ở đó.

Lục Trinh ngay lập tức mở miệng: " Chào dì, cho tôi hỏi chút Đới Giai Âm thường hay ở trong ký túc xá sao? "

Dì quản lý vừa nghe thấy họ hỏi về Đới Giai Âm, trong lòng liền nổi lên sự tò mò: " Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, có phải Đới Giai Âm nhảy lầu không? "

Vụ án còn chưa được điều tra rõ, đương nhiên Lục Trinh sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức nào, chỉ nói: " Chúng tôi còn đang tiến hành điều tra, theo tôi được biết, học sinh nội trú ở trong trường sẽ có giờ giới nghiêm đúng không? "

Dì quản lý gật đầu, nói: " Đúng vậy, 10 giờ thì các phòng phải tắt đèn đi ngủ, trước 9 giờ 45 họ đều phải có mặt ở trong phòng. "

Lục Trinh nhớ hình như ở trường vào giờ giới nghiêm đều có người đi kiểm tra: " Chắc là mỗi ngày sẽ có người đi kiểm tra các phòng chứ. "

Dì quản lý: " Có, là tổ trưởng Lâu, bình thường cũng sẽ cử thêm hai học sinh cùng mình đi kiểm tra cả khu. "

Lục Trinh mới hỏi: " Thời điểm đi kiểm tra các phòng thì Đới Giai Âm cũng ở trong phòng sao? "

Dì quản lý liền nhớ lại đợt kiểm tra hôm qua, nói: " Hôm qua đi kiểm tra thì mọi người đều có mặt trong ký túc xá, không thiếu một ai cả. "

Lục Trinh hỏi lại lần nữa: " Hơn 10 giờ liệu có ai ra khỏi ký túc xá được không? "

Dì quản lý dứt khoát lắc đầu: " Không có, sau 10 giờ cửa khu ký túc xá sẽ được khóa lại, không ai đi ra ngoài được, mà muốn đi vào bên trong cũng không thể, phải có chúng tôi mở cửa. "

" Tôi thấy ở đây xung quanh có rào chắn, liệu có học sinh nào trèo qua đây mà bỏ trốn không? "

" Không có khả năng đó đâu, ở đây chỗ nào cũng có camera theo dõi. " Vừa nói, dì quản lý vừa chỉ tay về phía màn hình camera.

" Làm phiền cho chúng tôi xem một chút. " Lục Trinh liền xem camera quay buổi tối hôm đó, tới 9 giờ 45 quả thật không còn ai ra vào ký túc xá nữa, mà anh muốn điều tra xem Đới Giai Âm đã đi những đâu, nghĩ tới đó anh liền gọi điện cho Quý Hạo Nhiên, bảo hắn đi hỏi lấy về cuốn băng ghi lại camera giám sát của trường, giao cho Phương Dịch.

Lục Trinh ngắt điện thoại, lại quay lại nói với dì quản lý: " Được, vậy tôi liền bài trừ khả năng cô ấy rời khỏi ký túc xá, vì lúc 10 giờ 23 cô ấy xuất hiện ở khu dạy học, không hề có mặt ở phòng ngủ. "

Dì quản lý nghe điều này, liền bất mãn: " Ai nha, người đi kiểm tra hôm đó hẳn là chưa kiểm tra kỹ, đợi nó đi học về tôi sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt. "

" Dì à, hiện tại không phải lúc để truy cứu trách nhiệm, Đới Giai Âm ở phòng ký túc nào, giờ dì dẫn chúng tôi đi xem qua một chút. " Lục Trinh liền cắt ngang lời dì.

" Được được, đồng chí cảnh sát chờ một chút, tôi đi lấy chìa khóa. "

Dì quản lý cầm theo chìa khóa phòng ký túc của Đới Giai Âm, dẫn bọn họ lên tầng, lúc đi còn nói: " Hiện tại mấy đứa trẻ bây giờ đúng là, không chịu thừa nhận năng lực của mình tới đâu, mắng hai câu liền có thể khóc, gặp chuyện gì lớn lập tức trong lòng sẽ nghĩ không thông. "

Lục Trinh thấy dì quản lý có vẻ biết rất nhiều chuyện, liền hỏi: " Dì à, Đới Giai Âm bình thường ở ký túc xá cư xử như thế nào? "

Quả nhiên dì quản lý biết tất: " Là một cô gái rất sạch sẽ, bình thường bàn hay tủ quần áo của cô ấy đều không cho ai chạm vào, hơn nữa một ngày đều tắm rất nhiều lần, mỗi lần tắm có khi tới 2 tiếng, có mấy nữ sinh cùng phòng với cô ấy không chịu nổi, đều yêu cầu đổi phòng, phòng vệ sinh mà cứ đóng chiếm một mình như vậy chẳng ai chịu nổi. "

Lục Trinh suy nghĩ một lúc, bệnh tâm lý này nói khống chế không thể khống chế được hoàn toàn, lúc mới đầu có thể ổn ổn, nhưng lâu dần cứ sinh hoạt như thế thì đúng là không ai chịu nổi: " Cho nên cô ấy cùng với các bạn nữ cùng phòng quan hệ không tốt. "

" Đương nhiên là không tốt rồi, cô ấy mỗi ngày đều cứ như thế, khẳng định các bạn học sẽ cô lập, rất nhiều lần tôi nghe được nữ sinh cùng phòng với cô ấy nói chuyện với bạn học khác, nói rằng cô ấy là quái nhân. Đoán là trong lòng cô ấy không chịu được. " Dì quản lý lắc đầu.

Đang nói, dì ngừng bước lại trước một căn phòng: " Đây rồi, chính là phòng này. " Sau đó dì quản lý liền cắm chìa khóa vào, mở cửa phòng.

Lục Trinh liền nói với dì: " Cảm ơn dì, làm phiền dì rồi. "

" Không có gì, đây không phải là đang trợ giúp cảnh sát sao, hai người cứ từ từ điều tra, tôi đi xuống trước. " Dì quản lý cười cười.

Giản Ninh cũng nói với dì: " Cảm ơn dì. "

Hai người một trước một sau tiến vào phòng ngủ của Đới Giai Âm, Giản Ninh lần lần đường đi tới trước nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, liền quay lại nói với Lục Trinh: " Có thể là sau khi tan học cô bé đã trở về phòng ngủ, tắm một lần rồi mới đi ra ngoài. "

Lục Trinh quan sát phòng ngủ, xong tóm tắt đại khái tình hình với Giản Ninh: " Phòng ký túc này có 4 giường ngủ, có hai giường là trống không, có lẽ Đới Giai Âm chỉ chung phòng với một bạn nữa thôi. "

Xong anh lại còn phát hiện ra: " Ôi, trời ạ, giá sách của cô ấy còn dùng một màn đen che khuất, bên trong còn bọc thêm nilon trong suốt. " Rồi anh lại quay sang mở tủ quần áo: " Bên trong tủ mỗi bộ đều được để riêng với nhau, hơn nữa còn đặt trong một cái túi đựng quần áo rồi treo lên, khăn lông cũng có nhiều, còn được giữ riêng trong một cái túi. " Anh đóng cửa tủ quần áo lại vẫn không ngừng ca thán: " Cạnh chân tủ quần áo, để các loại dầu gội, sữa tắm, rồi còn cả bao tay, nước khử trùng có cồn. "

Nghe những gì Lục Trinh miêu tả, vẻ mặt Giản Ninh lại trầm xuống: " Xem ra tình huống của cô bé vô cùng nghiêm trọng. "

Lục Trinh nhìn về phía giường của Đới Giai Âm, nhìn mà lắc lắc đầu: " Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không tưởng tượng được sinh hoạt của nạn nhân sẽ như thế nào. "

Giản Ninh có chút bất đắc dĩ: " Có nhiều lúc, cô bé không thể khống chế được, đây là một loại cưỡng ép gây nghiện. Anh cũng có thể nhìn xem hộp bút của cô bé, không hề có bút chì và tẩy. "

Lục Trinh về phía hộp bút, rồi lại nhìn về phía Giản Ninh: " Đúng là như vậy. "

" Cho nên loại bệnh này không chỉ ảnh hưởng tới sinh hoạt của cô bé, mà còn ảnh hưởng tới học tập và các mặt khác. "

" Xem ra cô ấy sống rất mệt mỏi, cũng có thể hiểu vì sao mà cô ấy tự sát, vấn đề là... " Lục Trinh còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng động ở cửa. Anh quay lại nhìn thì thấy cửa mở ra, có một nữ sinh đi vào.

Nữ sinh nhìn bọn họ liền sửng sốt, rồi ngay lập tức phản ứng, nói to: " Hai người đang làm gì ở đây? "

Lục Trình xuất rất tờ ra trước mặt nữ sinh kia: " Chúng tôi là cảnh sát. Bạn học này, bạn ở đây à? "

Hai tay nữ sinh đó gắt gao nắm chặt lấy quai cặp mình, chậm rãi tiến tới: " Đúng vậy. "

" Nói vậy thì cô là bạn cùng phòng với Đới Giai Âm. " Anh nhìn thoáng qua thời gian một chút: " Nhưng bây giờ chắc hẳn là đang trong giờ học. "

Nữ sinh đó đi tới trước chỗ của mình, liếc hai người bọn họ một cái rồi lại đi về phía tủ của mình: " Nghe nói cậu ấy đã tự sát, tôi về phòng muốn thu dọn đồ của mình, tôi muốn đổi phòng. "

Vẻ mặt Lục Trinh hơi kinh ngạc: " Vội như vậy sao? "

Trên mặt nữ sinh đó lộ rõ vẻ phiền chán: " Có thể không vội sao, bạn cùng phòng với tôi giờ đã chết, nhỡ đâu nửa đêm lại hiện hồn về tìm tôi thì sao. " Nữ sinh đó nói xong liền lôi vali ra, bắt đầu cho quần áo vào trong đó.

Lục Trinh nhìn động tác của cô: " Xem ra quan hệ giữa cô và Đới Giai Âm không tốt lắm. "

Nữ sinh đó nhíu mày, buông quần áo trong tay ra, chỉ về phía giường Đới Giai Âm: " Ai có thể có quan hệ tốt được với loại quái nhân như thế, mấy người cũng có thể thấy được, cậu ta có thói sạch sẽ quá mức, tôi vẫn luôn cảm thấy đầu óc cậu ta có vấn đề. "

Lục Trinh ngẫm nghĩ một lúc, làm vẻ như đã hiểu, rồi hỏi tiếp: " Đêm qua, Đới Giai Âm rời khỏi phòng lúc nào cô có biết không? "

Nữ sinh rõ ràng cảm thấy rất phiền phức, nhưng vì đối phương là cảnh sát nên vẫn thành thật trả lời: " Hôm qua lớp có tiết tự học, mà cậu ta không tới, nên tôi không biết, tôi học xong trở về phòng ngủ cũng không thấy cậu ta đâu, cho tới lúc tắt đèn phòng cũng không thấy cậu ấy trở về. "

Lúc này Giản Ninh mới mở miệng hỏi cô: " Vậy Đới Giai Âm có di động hay máy tính gì không? "

Nữ sinh đó đưa mắt nhìn Giản Ninh một cái: " Có đó, cả di động và máy tính đều có, sáng hôm qua tôi còn thấy cậu ta dùng máy tính. " Nói xong cô liền tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Cô nói xong thì sắc mặt Lục Trinh trở nên nghiêm trọng: " Nhưng mà ở phòng ngủ cũng không có, ở hiện trường cũng không phát hiện được. "

Đây cũng là một vấn đề, giờ di động và máy tính đang ở đâu?
Bình Luận (0)
Comment