Tầm Mịch

Chương 20

Chuyển ngữ; Quả Bánh Kem

Nam Tu và Cảnh Từ tốn rất nhiều công sức, giấu đi một thân hơi thở của Hỏa tộc trên người Cảnh Từ, chợt cảm thấy, cũng không khác mấy với một người phàm trời sinh xương cốt yếu ớt.

Nam Tu suýt thì hao hết linh lực toàn thân, không nói đến chú thuật này quá cổ xưa, cực kỳ tốn linh lực, người có tu vi càng cao, ẩn đi khí tức lại càng tốn linh lực. Khó ở chỗ tu vi hai người đều cao, Nam Tu vừa mệt mỏi nằm trên giường Cảnh Từ vừa bực bội: "Mất công muội muội nhà ta dùng hết chút tâm tư lệch lạc này trên người ngươi."

"Đại điển Đăng Thiên không phải người Nam thị không được vào, không phải người hầu Thủy tộc không được vào, thanh thế to lớn, Thần quân phân thân cũng hết cách, nàng ấy đúng là thông minh." Cảnh Từ hiếm khi mặt lộ vẻ mệt mỏi, ngồi trên ghế nhếch môi cười nhạt.

Khi Nam Tu lên trời, bên cạnh có một người hầu tu vi cực thấp.

Trên đường đi thẳng đến trước đá Thiên Dụ, người hầu kia lại không biết đã trốn đến ngóc ngách nào, không thấy đâu.

Đại điển trang trọng đến cực điểm, Thần quân nghe thần dụ là nghi thức cuối cùng, sau khi kết thúc xong xuôi coi như hoàn thành, trở về mặt đất.

Nam Mịch nhân lúc Thần quân đang nghe thần dụ, đi theo con đường đã hẹn trước với Nam Tu đi tìm Cảnh Từ.

Quả nhiên trông thấy Cảnh Từ đứng ở cách đó không xa, vẫn là áo trắng đai đỏ, mày dài khẽ nhếch. Rõ ràng mới xa nhau không lâu, Nam Mịch lại phát hiện dường như mình đã rất lâu không gặp hắn.

Vì vậy dưới chân nàng không nhịn được nhanh hơn, tham gia đại điển đương nhiên phải mặc lễ phục hết sức rườm rà và cực kỳ trang trọng.

Nàng xách váy lên, chạy chậm đến bên Cảnh Từ, Cảnh Từ vừa quay đầu lại đã thấy ánh vào trong mắt đều là dáng vẻ linh động của nàng.

Hắn không tự giác cũng cười rộ lên theo, tiến lên mấy bước nghênh đón nàng, Cảnh Từ vươn tay đỡ lấy cánh tay tiểu Công chúa, bị tầng tầng cung phục vây lấy nhưng nhìn vẫn rất nhỏ.

Mày kiếm của hắn không nhịn được khẽ nhíu: Hình như lại gầy hơn.

Chú ý thấy hắn nhíu mày, Nam Mịch vội vàng nói: "Cảnh Từ, ngài tức giận sao? Bởi vì ta không đi Chá Phàm điện... khụ khụ..."

Kết quả bởi vì chạy quá nhanh, thở hổn hển, Nam Mịch hơi sặc, bắt đầu ho khan.

Cảnh Từ vội vàng thuận khí cho nàng, tay chân luống cuống, suýt nữa đã biến thành độ linh lực, may là nhịn xuống được, bằng không e là sẽ bị phát hiện hơi thở, hắn chỉ đành lẩm bẩm: "Chậm một chút, gấp gì chứ, sao thần lại tức giận được."

Chờ Nam Mịch thở đều lại, nàng đánh giá Cảnh Từ, hỏi; "Vì vừa rồi ngài nhíu mày."

"Là vì ta thấy Công chúa lại gầy rồi."

"Sao ngài lại không xưng thần nữa?"

"Ta đã không quan không chức, không xưng được."

"Vậy vừa rồi ngài mới xưng thần."

"... Ta vừa mới nóng lòng, quên mất."

Nghe vậy, mặt mày Nam Mịch mang theo vui vẻ, cười tủm tỉm, cuối cùng nhỏ giọng gần như thì thầm; "Cảnh Từ, ta rất nhớ ngài."

Bên tai là bầu trời tĩnh lặng không một ngọn gió, Cảnh Từ chỉ có thể nghe được tiếng tim đập gần như điên cuồng của bản thân, kinh hoảng không thôi.

Lão Điện chủ đã từng nói, trong xương cốt hắn có một luồng hung ác, nếu lão nhân gia người còn trên đời, lúc này hẳn là cũng phải kinh ngạc đến rớt hàm, dù là răng hàm của lão nhân gia người cũng đã không còn.

Vóc dáng con sói nhỏ kia cao như vậy, đứng trước mặt tiểu Công chúa luống cuống tay chân, lòng tràn đầy nhớ mong nói không thành lời, suýt nữa thì nghẹn chết.

Chậm chạp không nghe thấy Cảnh Từ lên tiếng, Nam Mịch có hơi tức giận, nàng vốn không phải người thích tức giận, nhưng ở bên Cảnh Từ lại một chút việc nhỏ cũng khiến nàng tức giận.

Nàng tức giận ngửa đầu nhìn hắn: "Cảnh Từ! Ta nói chuyện với ngài đó!"

Vốn Cảnh Từ đang không biết đáp lại nàng thế nào, có hơi không biết làm sao, kết quả vừa thấy dáng vẻ tức giận của Nam Mịch, vừa không nhịn được đã bật cười: "Ta nghe thấy mà."

Nam Mịch dễ nổi giận cũng dễ dỗ dành, vừa thấy Cảnh Từ cười nàng lại không còn giận nữa, tiến lại gần hắn nửa bước, ngửa đầu nhìn hắn.

Cảnh Từ cũng cúi đầu đánh giá nàng: "Công chúa đang nhìn gì vậy?"

"Đang nhìn ngài, Cảnh Từ... có ai đã từng nói với ngài, ngài nhìn rất tuấn tú không."

Đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó Cảnh Từ khẽ nghiêng đầu cười: "Không có, bọn họ đều rất sợ ta."

Nhìn chằm chằm Cảnh Từ cười, Nam Mịch suy nghĩ miên man, không biết nghĩ thế nào đột nhiên muốn sờ hắn, khi bàn tay đã giơ ra giữa không trung nàng mới lấy lại tinh thần.

Lại đã cưỡi lên lưng cọp khó xuống, tiến lùi đều khó.

Vì thế mắt thấy tươi cười trên mặt Cảnh Từ nhiều thêm mấy phần hài hước, hắn bắt lấy tay Nam Mịch: "Công chúa." Ấn lên trên mặt mình: "Là muốn sờ ta sao?"

Mặt hắn không hề có dáng vẻ của một người đã chinh chiến nhiều năm bên ngoài, rất tinh tế lại không mềm mại như nữ tử, cảm giác rất khác.

Vành tai Nam Mịch đỏ lên, rút tay về ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói: "Vừa rồi ta vẫn chưa xem thần thạch cẩn thận, ngài đi với ta xem một lần, được không?"

"Đá Thiên Dụ, ta không xem được."

Lúc này Nam Mịch mới nhớ đến, hắn cũng không phải hoàng tộc, nếu bị người phát hiện cũng không hay, nàng đành gật gật đầu: "Vậy ta tự mình đi xem, ngài ở đây chờ ta, ngài không dùng linh lực được, một lát ta đưa ngài về."

Cảnh Từ không nhịn được bật cười, gật gật đầu: Vậy mà cũng có ngày cần nàng mang hắn đi.

Cảnh Từ đứng tại chỗ nhìn Công chúa chạy chậm về phía trước, chỉ để lại bóng dáng nhí nhảnh.

Không nhịn được cụp mắt cười. Nam Mịch đi không bao lâu, thời gian Thần quân nghe thần dụ đã kết thúc, chẳng mấy đã phải dẫn theo mọi người quay về Thần đô, khoảng cách giữa lúc này không có bao nhiêu.

Kết quả Cảnh Từ cảnh đợi càng cảm thấy không đúng: Sao lại đi lâu như vậy?

Ngay khi hắn do dự xem có nên qua nhìn một chút hay không, bỗng nhiên cảm nhận được một tia linh lực quen thuộc - thuần tịnh lại không thuộc về bất kỳ một loại thuộc tính linh lực nào.

Tuy hắn đã ẩn đi hơi thở quanh thân nhưng cảm giác đối với linh lực sẽ tuyệt đối không sai, huống chi còn là hơi thở của Nam Mịch.

Gần như không cần cân nhắc bất kỳ chuyện gì, Cảnh Từ bất chấp có dùng linh lực hay không, chợt lóe thân, xuất hiện bên cạnh Nam Mịch.

Đến trước thần thạch, Cảnh Từ mới thấy nàng bị treo giữa không trung, được một đoàn linh lực bao phủ, đoàn linh lực kia cũng giống như nàng, chỉ là càng tinh thuần hơn. Trái tim Cảnh Từ loạn như ma, không biết có phải do linh lực kia có vấn đề không, hắn bắt đầu cảm thấy bản thân hơi choáng váng.

Không đợi hắn kịp khởi động linh lực quanh thân, cây trâm ngọc do hắn tự tay làm cài trên đầu Nam Mịch bỗng nhiên bay lên trời, nhìn như có bàn tay vô hình đang khống chế, thẳng tắp đâm về phía trái tim nàng.

Không kịp cân nhắc, Cảnh Từ bay người lên, ngăn cản cây trâm ngọc bất ngờ nổi điên kia.

Gần như trong nháy mắt, cây trâm ngọc đó đâm xuyên qua trái tim Cảnh Từ, lại mang theo máu nóng đến bỏng xuyên qua Nam Mịch, Nam Mịch bỗng mở mắt ra.

Trong đôi mắt ấy mang theo mờ mịt hỗn độn, cùng với một loại thương hại đứng trên chúng sinh nhìn xuống, trong nháy mắt nhìn đến Cảnh Từ, Nam Mịch mới lấy lại tinh thần. Sau đó nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng, ánh sáng chói lóa khiến người ta không thể mở mắt được phát ra từ thân thể nhỏ gầy của nàng.

Đây là tất cả những gì Cảnh Từ thấy được trước khi nhắm mắt.

Bên này Thần quân tiến hành hoàn tất một loạt nghi lễ rườm rà, bên kia lòng Thánh Điện hạ Nam Tu nóng như lửa đốt --- tiểu Công chúa vốn đang đứng bên cạnh y lúc này đã không thấy bóng dáng, mà Thần quân đã sắp đến rồi.

Quả nhiên Thần quân vừa đến phía trước mọi người, đầu tiên để ý đến chính là vị trí bên cạnh Nam Tu, sau đó ánh mắt chuyển đến trên mặt đang đeo biểu tình sống không bằng chết của Nam Tu.

Thần quân mở miệng, tất là uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: "Công chúa đâu?"

Nam Tu gian nan mở miệng: "Muội... muội ấy lần đầu lên trời, đương nhiên cảm thấy tò mò, cho nên cho nên..."

"Làm loạn." Cắt ngang những lời bậy bạ của Nam Tu, Thần quân giận không thể át: "Đế Thích Thiên cũng là nơi huynh muội các ngươi làm loạn sao? Đi tìm."

Nhóm người hầu nơm nớp lo sợ ào ào tản ra, Đế Thích Thiên trống trải, ngoại trừ thần miếu để cung phụng đá Thiên Dụ gần như không có kiến trúc khác. Tòa thần miếu này được xây lên từ khi nào, ngay cả Thần quân cũng không nói rõ được.

Tìm nửa ngày vẫn không có tin tức.

Nam Tu buồn bực, hai người họ sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?



Vì thế đáy lòng y càng thêm bất an, khom lưng hành lễ: "Phụ thân, nhi thần cũng đi tìm."

Mặt Thần quân trầm như nước, gật đầu đáp ứng.

Không đợi Nam Tu đi được nửa trượng, Thần quân bỗng nhiên lắc mình biến mất, lại qua một lát, Nam Tu cũng phát giác linh lực dao động dị thường, cũng lao về hướng trung tâm dao động. Để lại một đám người hầu và nhóm tử đệ tông tộc Nam thị ở tại chỗ hai mặt nhìn nhau.

Thần quân và Nam Tu một trước một sau đuổi đến trước đá Thiên Dụ, lập tức nhìn thấy cả người Nam Mịch là máu, trên ngực Cảnh Từ cũng còn máu chưa kịp lạnh.

Hai người song song rơi từ giữa không trung xuống.

Thần quân vội vàng đi đón lấy Nam Mịch, Nam Tu tay mắt lanh lẹ đỡ được Cảnh Từ.

Máu còn chưa có lạnh, hai người lại lông tóc không tổn hại, Thần quân và Nam Tu liếc mắt nhìn nhau: "Hồi cung."

Vốn là một đại điển Đăng Thiên yên lành lại hạ màn kinh tâm động phách.

Đoàn người bọn họ trở lại Thần đô, tiểu Công chúa hôn mê bất tỉnh, tiệc cũng không mở nữa. Thánh y trong cung trong ba tầng ngoài ba tầng vây chặt tẩm cung của tiểu Công chúa chật như nêm cối.

Thần quân không còn lòng dạ đâu đi so đo vì sao cái kẻ thân mang tội như Cảnh Từ lại có thể lên Đế Thích Thiên, cũng không có tâm tư đi so đo cái tên nhóc Nam Tu kia vì chiều muội muội mà làm ra chuyện gì.

Lúc này không còn chủ Cửu châu, không còn Thần quân mà chỉ có một người phụ thân lòng nóng như lửa đốt, lo lắng cho an nguy của nữ nhi nhà mình.

Trên mặt Thánh y đầy vẻ nghi ngờ lại mang theo vui mừng thảo luận qua lại.

Thần quân đứng ngồi không yên, đơn giản đưa tay đỡ lấy thánh y đang chuẩn bị quỳ hành lễ: "Công chúa thế nào?" . Tiên Hiệp Hay

Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, thánh y vội vàng bẩm: "Thần quân yên tâm, Công chúa không sao."

Cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm như Thần quân còn có Nam Tu đứng ở một bên.

Thánh y lại nói: "Công chúa không chỉ không sao, hơn nữa... hình như đã Thông Thần..."

Vẻ mặt mới vừa thả lỏng của Thần quân lập tức lại kinh ngạc lên: "Cái gì?"

Thánh y gật gật đầu: "Tu vi thần không đủ, quân thượng đi xem đi."

Thần quân hai ba bước tiến vào trong tẩm điện của Nam Mịch, duỗi tay phủ lên trán nàng, ngài đột nhiên thu tay lại như bị hoảng sợ, thật lâu vẫn chưa hồi thần: Thật đúng là Thông Thần, chỉ là vừa rồi trong nháy mắt, trong cơ thể Nam Mịch dường như có thứ gì đó đang hút, không đúng, đang cắn nuốt lực lượng của ngài.

Liền gân mang cốt nuốt, mày Thần quân nhăn lại, lại duỗi tay thăm dò, không còn khác thường, vẫn là Thông Thần như cũ.

Trong lòng ngài nghĩ có thể do mình đã nghĩ quá nhiều, vì thế nhẹ nhàng thở ra.

Thánh y kia quỳ xuống sau lưng ngài, người trong phòng cũng quỳ xuống theo, thánh y cầm đầu gần như kích động đến lệ nóng quanh tròng: "Chúc mừng quân thượng, chúc mừng Công chúa, đây là do đá Thiên Dụ hiển linh mà, Công chúa chính là đại tu hành giả được đá Thiên Dụ lựa chọn, chỉ cần có thời gian tất sẽ nên nghiệp lớn."

Thần quân thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhất thời cũng không biết đối mặt thế nào với niềm vui ngoài ý muốn này thế nào.

Ngài gật gật đầu: "Đột nhiên Thông Thần, con bé cũng sẽ không tỉnh lại ngay trong nhất thì nửa khắc, các ngươi cẩn thận chăm sóc con bé." Mọi người đáp vâng, Thần quân không nhiều lời thêm. Ngài đột nhiên như nhớ đến chuyện gì, lại hỏi Nam Tu: "Tên nhóc Cảnh Từ kia đâu? Hắn thế nào? Chết rồi?"

Nam Tu lắc đầu: "Ở ngay thiên điện... vậy con sẽ đưa hắn về Chá Phàm điện."

Thần quân nhíu mày tự hỏi một hồi: "Đi xem hắn đi."

Thánh y vội nhận lệnh rời đi, không bao lâu đã trở lại: "Cảnh Điện chủ... à... Cảnh đại nhân... ừm... Cảnh Từ, Cảnh Từ không có việc gì, bình yên vô sự."

Cảnh Điện chủ thân chịu Thánh ân bị cắt chức, nhất thời trở thành vảy ngược của Thần quân, thánh y cũng không biết nên xưng hô thế nào. Lại không biết Thần quân đang phân cao thấp với ai, là giết hay thả, nhất thời cũng chưa có kết luận.

Trên triều cũng có người chờ mong vị trong cung gật đầu.

Thần quân im như thóc sau một lúc lâu cuối cùng để lại một câu: "Đưa về Chá Phàm điện." Rồi đi mất.

Nam Tu bất đắc dĩ, phất phất tay nói với thánh y; "Lui xuống đi."

Nhóm thánh y hành lễ, nối đuôi nhau đi ra, chỉ để lại Nam Tu, cuối cùng y cũng có cơ hội đi xem muội muội.

Y ngồi bên giường Nam Mịch, duỗi tay sờ sờ tay nhỏ, vuốt vuốt tóc mai của nàng. Nam Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bỗng nhiên nhớ lại, khi bọn họ còn nhỏ, mẫu thân chết sớm, phụ thân lại có rất nhiều chính vụ, y đành vừa làm cha vừa làm mẹ. Nam Mịch rất ngoan, chưa bao giờ quấy, so với phụ thân kính yêu, Nam Mịch càng thích dính lấy Nam Tu y hơn.

Đến khi nhìn thấy cả người Nam Mịch đều là máu, Nam Tu gần như ngất đi, ngay vừa rồi tay chân y vẫn còn lạnh ngắt.

Rất khó tưởng tượng, nếu Nam Mịch xảy ra chuyện, y nên làm sao bây giờ, hẳn là... rất khó sống một mình.

Ngay vào lúc y đang bị tình cảm huynh muội của mình làm cho hốc mắt ướt át, phía sau bỗng nhiên có người lên tiếng: "Công chúa bị thương sao?"

Nam Tu bị Cảnh Từ đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, vội vàng lau khóe mắt, đứng dậy nghiêm túc nói: "Cảnh Từ, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi, ngươi là thế nào..."

Cảnh Từ đẩy y một cái, ngồi xổm bên giường Nam Mịch, linh lực rót vào trong thân thể nàng: Không có việc gì, một chút thương tích cũng không có... còn... Thông Thần?

Lúc này hắn mới nhớ đến Thánh Điện hạ bị đẩy ra: "Đây là... Thông Thần?"

Nam Tu tức giận hừ hừ: "Ừ, như ngươi thấy đấy."

Cảnh Từ thở dài một hơi, trán áp lên tay Nam Mịch: "Vậy là tốt rồi... không bị thương là tốt..."

Nam Tu nhìn đến đau mắt, vội vàng đi vỗ vai hắn: "Ngươi làm dáng một chút là được rồi, ngươi một kẻ có tội trong người ở đây làm gì đấy? Không muốn sống nữa?"

Cảnh Từ buông Nam Mịch ra, đứng lên giằng co với Nam Tu một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Nam Tu bại trận: "Đi thôi, đưa ngươi về Chá Phàm điện."

"Thần quân nói?"

"Không thì sao?"

"Ta lên Đế Thích Thiên, khiến thần thạch tức giận, Thần quân không thẩm vấn ta?"

"So với việc ngươi có lên trời hay không, ông ấy càng muốn ngươi dẫn quân đánh giặc hơn." Nam Tu đi ở trước, nửa câu sau theo gió thổi về sau: "So với việc thần có bị chọc giận hay không, vẫn là nên quan tâm ngươi có thể sống yên ổn hay không, càng quan trọng hơn."

Cảnh Từ hơi kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua Nam Mịch, nhấc chân đi theo.

Hai người cưỡi ngựa, đi thẳng về Chá Phàm điện.

Cuối cùng Nam Tu cũng có thời gian tránh người khác để hỏi Cảnh Từ: "Trên Đế Thích Thiên đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta không biết."

"Chậc." Nam Tu suýt nữa nổi trận lôi đình, cuối cùng miễn cưỡng giữ được uy nghi của Thánh Điện hạ: "Cái gì gọi là không biết? Máu trên người ngươi, cây trâm ngọc vỡ nát, sao lại như vậy?"

Lúc này Cảnh Từ mới nhớ lại một lượt: "Lúc ta đuổi đến, Công chúa đã không còn ý thức, trâm ngọc kia giống như muốn đả thương nàng, ta ngăn cản, trước khi ta mất đi ý thức hình như Công chúa đã tỉnh, chỉ biết có vậy thôi."

Nam Tu: "..." Đấy, nói cũng như chưa nói vậy.

Cũng thật là, thần thạch trăm ngàn năm không hiển linh một lần, hai người bọn họ đúng là mèo mù vớ phải chuột chết, thần uy khó dò, vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Nam Tu thở dài: "Được, trước không nói chuyện này nữa, đại quân sắp xuất phát, ta đã đề xuất với phụ vương, chỉ là ông ấy chưa cho ngươi thân phận."

"Không sao." Cảnh Từ dựa vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng suy nghĩ lại đều là ánh mắt của Nam Mịch trước lúc hắn ngất xỉu.

"Chẳng qua là người của Chá Phàm điện cũng sẽ đi, chung quy vẫn là người ngươi dẫn dắt, ra khỏi Thần đô ta sẽ để ngươi quản lý bọn họ."

"Ừ."

Nam Tu thấy hắn thất thần, đơn giản ngồi xuống: "Thế nào? Còn đang nghĩ chuyện của Mịch nhi? Ngươi là một ngoại thần, ngay trước mắt ta mơ ước Công chúa, là không sợ chết thật sao?"

Lúc này Cảnh Từ mới giương mắt nhìn y, nói bóng nói gió: "Quân thượng không cho ta chức vị, là vì để ta âm thầm dễ làm việc, chuyện của Dịch Trọng Nhiên và Định Viễn Vương còn chưa làm rõ, ngài chớ nên để ta tiếp nhận lại Chá Phàm điện."



Nam Tu gật đầu: "Cũng được."

"Ngày mai trước khi xuất phát ta muốn gặp một người."

"Hử?"

"Khi chúng ta về Thần đô, ngồi một chiếc thuyền buôn, trên thuyền có vị Tôn công tử Tôn Hữu Thần. Ngài đi hỏi thăm xem hắn ở đâu, không cần rút dây động rừng, ta tự mình đi gặp hắn."

Nam Tu thở dài: "Được thôi..." Các ngươi một đứa hai đứa, đúng là không coi ta ra gì.

Lúc y đi đã đóng kết giới cẩn thận, cách kết giới nhìn thoáng qua Cảnh Từ, lòng nói nếu không phải muội muội nhà ta che chở ngươi, phụ thân ta muốn dùng ngươi, ai thèm hầu hạ ngươi, đồ mang tội trên người.

Cuối cùng vẫn phái Thần vệ dưới tay đi điều tra Tôn Hữu Thần.

Ban đêm Cảnh Từ ra khỏi Chá Phàm điện, đến nơi Nam Tu cho gặp Tôn Hữu Thần.

Tôn Hữu Thần đang ăn cơm, không giống như nhà giàu ăn chơi trác táng, ngược lại như một thư sinh. Tôn Hữu Thần quy quy củ củ ngồi bên bàn, động tác rất nhẹ, đột nhiên cứng lại: "Sao Cảnh huynh lại khiêm tốn thế này?"

Cảnh Từ nhảy từ cửa sổ vào: "Tửu lâu ở Thần đô có ngàn vạn, Tôn công tử thực hiểu biết, nhà này khuất nhất, canh Bạch Ngọc này lại nổi danh nhất."

Tôn Hữu Thần giương mắt nhìn hắn: "Không ngờ Cảnh huynh lại là một người biết hàng như vậy." Nhóc cười một tiếng, buông bát đũa: "Ta về muốn mở một tiệm cơm, cố ý đến đây học nghề."

Cảnh Từ không đổi sắc mặt, ngồi xuống: "Tôn công tử đã chờ lâu rồi nhỉ?"

Tôn Hữu Thần cũng không so đo, cười ha ha nói: "Cảnh huynh nói gì vậy, nhân vật như ngài đây, ta chờ bao lâu cũng là phải."

"Nhân vật như ta? Là như thế nào?" Cảnh Từ giương mắt nhìn nhóc ta.

"Đương nhiên là..." Tôn Hữu Thần vẫn cười tủm tỉm như cũ, ngược lại có vẻ sâu không lường được: "Nhân vật dưới một người trên vạn người."

Cảnh Từ không trả lời: Quả nhiên nhóc ta đã sớm biết thân phận của bọn họ.

Tôn Hữu Thần lại nói; "Cảnh huynh không cần căng thẳng, ta chỉ là muốn hỏi Cảnh huynh một vấn đề, hỏi xong đi ngay." Khuỷu tay nhóc để trên mặt bàn, dùng tay chống cằm, nghi hoặc nói: "Có thể áp chế Phạm Giác Giác đến không còn sức phản kháng, nhân tài như Cảnh huynh đây thật sự bằng lòng cả đời sống trong cái bóng của Nam thị? Có muốn kết giao bằng hữu với ta không?"

Cảnh Từ giương mắt nhìn nhóc ta: "Ngươi, là người của Dịch Trọng Nhiên?"

"Ôi..." Giọng điệu Tôn Hữu Thần luyến một cái, lại nói: "Bốn biển đều là huynh đệ, ai là người của ai, cũng chỉ là hợp tác, làm ăn buôn bán mà thôi."

"Ai nói, ta là núp dưới bóng của Nam thị? Không phải Tôn công tử rất hiểu ta sao, có thể thấy được đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn rồi."

Tôn Hữu Thần lại cười, thịt trên mặt bị tay nâng đến biến dạng, giống hệt một đứa bé làm mặt quỷ; "Chá Phàm điện, nhiều nhất cũng chỉ là lưỡi đao trong tối của hoàng thất, bên ngoài nhìn vào có thể là ở địa vị cao, thực tế thì, Điện chủ, thân phận người Hỏa tộc này của ngài thấy ánh sáng được sao?"

Cảnh Từ hừ một tiếng: "Các ngươi tốn nhiều công sức như vậy, để Võ Thành Nhậm theo chúng ta lên phía Bắc, dọc đường ở bên cạnh ta điều tra ta, châm ngòi ly gián tín nhiệm của Thần quân đối với ta. A Mạch được Thánh Điện hạ thả, dọc đường cũng không thiếu được phần của các ngươi nhỉ? Để nó đến truyền tin cho ta, ngươi lại đến Thần đô chờ ta bị phán tử hình? Chỉ vì mượn sức ta?"

"Nên nói là hợp tác." Tôn Hữu Thần có phần tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, không chờ được Điện chủ bị phán tử hình, chẳng qua, theo đại quân lên phía Bắc, Điện chủ không sợ trở thành cô hồn trên chiến trường sao?"

Cảnh Từ cười lạnh một tiếng: "Vậy sao? Vấn đề hôm nay của Tôn công tử chỉ e không lấy được đáp án như ý, công tử định làm sao bây giờ?"

Tôn Hữu Thần vẫn cười như trước: "Có thể... phải thử xem rốt cuộc Điện chủ cao bao nhiêu."

Hai mắt Cảnh Từ rũ xuống, hừ nhẹ: "Tôn công tử dẫn theo nhiều người thật, chẳng qua Cảnh mỗ vẫn muốn khuyên công tử, chấp niệm của công tử quá sâu, cùng hổ lột da, cần phải cẩn thận."

Dứt lời, hắn đứng lên, trong phòng nhỏ hẹp đột nhiên chen chúc đủ loại người, người tu hành các tộc đều có. Cảnh Từ còn cảm giác được, ngoại trừ số này còn có rất nhiều, cuồn cuộn lấp đầy cả con phố.

Tôn Hữu Thần cũng đứng lên theo, tuy trông nhóc còn nhỏ nhưng vóc dáng đúng là cao: "Lời khuyên của Cảnh huynh, ta nhận." Nói xong chắp tay, xoay người định đi.

Lúc này từ cửa bỗng truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, Tôn Hữu Thần quay đầu lại nhìn, trong mắt có chút kinh ngạc: "Ngươi dẫn người đến?"

Cảnh Từ cũng buồn bực quay đầu lại nhìn về phía cửa, một tay Nam Tu đẩy cửa, tay kia rũ rũ nếp gấp không tồn tại trên y phục: "Công Tôn gia còn có thằng nhóc mang dã tâm loạn thần tặc tử như ngươi?" Vừa nói vừa ngước mắt nhìn chằm chằm Tôn Hữu Thần.

Không hổ là người phải làm Thần quân, uy nghi khiếp người.

Cảnh Từ nhíu mày: "Ngài theo dõi ta?"

"Nơi này do ta hỏi thăm, ai theo dõi ngươi." Nam Tu liếc hắn một cái: "Phụ thân ta nói, lên phía Bắc thì ngươi là miếng bánh thơm, đã hiểu rõ ba châu phía Bắc lại còn có thể dụ đám chuột bọ kia ra, nếu để ngươi bị thương, không phải là sợ bị phụ thân ta hỏi tội sao."

Cảnh Từ không lên tiếng, trong lòng không hiểu sao sinh ra xúc động: Thế mà lại là ý của Thần quân, thật ra, Thần quân sớm đã có kế hoạch. Cách chức xét xử cũng chỉ là muốn câu ra con cá Tôn Hữu Thần này thôi, để hắn không danh không phận trong quân lên phía Bắc, hẳn là cũng cùng đạo lý này.

Cảnh Từ bị Nam thị bỏ mặc, Cảnh Từ tàn nhẫn đọc ác, vô tình là miếng bánh thơm mà bao nhiêu thế lực muốn mượn sức.

Hắn quả nhiên là miếng mồi tốt nhất.

Nam Tu dùng khuỷu tay huých hắn một cái: "Này, ngươi về trước đi, lát nữa ta đi tìm ngươi."

"Bọn họ nhiều người, cùng đi đi."

Nam Tu không vui: "Ngươi đây là xem nhẹ ta?"

Cảnh Từ: "... Thân phận của ngài cũng không thích hợp."

Nam Tu nghĩ lại, đúng là có lý như vậy, rốt cuộc mình cũng là một trữ quân, đơn đả độc đấu cứu một người thân mang tội, tính đi tính lại cũng đành vậy, vì thế ngầm đồng ý đề nghị để Cảnh Từ ở lại.

Tôn Hữu Thần mang đến nhiều người nhưng chung quy cũng chỉ là hạng tầm thường. Tuy hai người bọn họ ra tay không tốn sức nhưng cũng không chịu được đánh luân phiên, đánh mấy trận, Nam Tu thầm thấy may mắn mình đã để Cảnh Từ ở lại.

Cảnh Từ cũng không thể không thừa nhận, nếu là bản thân cũng rất khó đảm bảo vạn vô nhất thất.

Vị Tôn Hữu Thần này quả nhiên lắm tiền nhiều của, nhiều sát thủ Nhập Thánh trở xuống như vậy cũng đều tìm được.

Tôn Hữu Thần quả nhiên là một thương nhân, sau khi thấy được tu vi của Cảnh Từ bèn phất phất tay: "Được rồi, đi thôi." Lập tức đi mất.

Nam Tu đứng bên cạnh Cảnh Từ gần như sắp kiệt sức.

Cảnh Từ vẫn còn khá ổn thỏa đứng ở một bên, từ sau khi trở về từ Đế Thích Thiên hắn nhận ra tu vi của mình tăng không ít. Cuối cùng vẫn là Cảnh Từ đỡ Nam Tu quay về Chá Phàm điện.

Cũng vào lúc này Cảnh Từ mới phát hiện, thực lực của vị Thánh Điện hạ này thật không thể coi thường, tu vi của hắn lúc mới Thông Thần cũng chỉ thế này mà thôi.

Nam Tu ở lại Chá Phàm điện nghỉ ngơi một hồi lâu, rốt cuộc có sức lực mở miệng: "Ta nói này, lần sau lại có chuyện thế này, nhớ báo trước một tiếng, ta là Thánh Điện hạ, ngươi cho ta là tay đấm?"

Cảnh Từ hiếm thấy mỉm cười: "Là tự ngài muốn đến, ta cũng đâu gọi ngài đến?" Thấy Nam Tu lại muốn phát tác, hắn vội bổ sung: "Lần sau, sẽ nói trước, ta biết rồi, Điện hạ."

Hai người bọn họ vẫn luôn không hợp nhau, Nam Tu ngại hắn lạnh nhạt, Cảnh Từ lại sợ y ngại hắn lạnh nhạt. Từ khi Cảnh Từ bắt đầu ngồi trên vị trí Điện chủ, bọn họ đã nhìn nhau không vừa mắt từ lâu, không ngờ lại có ngày kề vai chiến đấu dưới tình huống thế này.

Cảnh Từ lại hỏi; "Vừa rồi Điện hạ nhắc đến Công Tôn gia? Là Công Tôn gia nào?"

"Ngươi còn biết Công Tôn gia nào nữa?"

Cảnh Từ kinh ngạc hiếm thấy: "Công Tôn gia giàu số một Cửu châu?"

Nam Tu mệt đến độ không thèm để ý đến hắn, nhướng mi một cái coi như đáp lại.

Cảnh Từ không nhịn được nghĩ, khó tránh động tĩnh lớn như vậy.

Bởi vì tò mò, Nam Tu vẫn lên tiếng: "Ngươi nói tên nhóc nhà Công Tôn kia có chấp niệm sâu, là có ý gì?"

"Ban đầu ta đoán, tu vi hắn quá thấp, lấy tuổi tác này, chút tu vi này phỏng chừng cũng tốn không ít sức lực, hắn là một kẻ trời sinh xương cốt yếu ớt." Cảnh Từ rót cho Nam Tu một chén rượu, lại nói tiếp: "Ngài nói hắn là nhà Công Tôn, đối chiếu lên, nhà Công Tôn đúng là có một vị công tử trời sinh xương cốt yếu ớt. Lúc trước ta ở ba châu phía Bắc, ở trong nhà hắn cũng không được xem trọng."

Dường như nhớ đến cái gì, hắn thở dài: "Lúc trước nghe nói, Công Tôn gia chịu khổ dư nghiệt Hỏa tộc tàn hại, gần như diệt môn sau một đêm, vị tiểu công tử này hẳn là lên nắm quyền khi đó. Bây giờ nhìn lại, chắc không phải do giặc bên ngoài làm hại mà là giặc nhà khó phòng."

Nam Tu nghỉ ngơi cũng gần như đủ rồi, đứng dậy cực kỳ ghét bỏ nhìn thoáng qua y phục vừa nhăn nhúm vừa đầy máu trên người mình, lại nhìn nhìn áo bào vẫn trắng như lúc ban đầu trên người Cảnh Từ, có phần chán nản.

Y nhấc chân: "Trời sinh xương cốt yếu ớt thì thế nào, tử tế làm người không muốn lại muốn đi làm chuột nhắt, tự ngươi bày kết giới đi, ta mệt rồi."

Bình Luận (0)
Comment