Trên vách tường đúc gạch đỏ viết mấy hàng phép tính cộng trừ, Lương Thừa cầm một viên phấn, viết “5+10”, Tiểu Nhạc nói “Bằng 15”, anh viết tiếp “13-6”, Tiểu Nhạc nói “Bằng 8”, Lương Thừa đá nhóc một cái.
Tiểu Nhạc bắn ra sau lưng Kiều Uyển Lâm: “Em sai hả?”
“Bằng bảy.” Kiều Uyển Lâm nói, “Hai người đang làm toán à?”
Tiểu Nhạc ủ rũ nói: “Khó quá, em không học được.”
Học sinh tiểu học thời đại này đều không phải hạng xoàng xĩnh, túm đại một đứa nhóc con chạy bộ dưới lầu Bác Ngự Viên chắc cũng tường tận phương trình bậc nhất một ẩn rồi, Kiều Uyển Lâm hỏi: “Em học lớp Một à?”
Tiểu Nhạc gật đầu, nhưng biểu cảm rất bối rối, từ sau lưng cậu dịch đến bên cạnh Lương Thừa, dán sát vào đùi anh không lên tiếng.
Kiều Uyển Lâm sợ tổn thương đến tâm hồn mong manh của người bạn nhỏ, nên cậu móc ra một gói bánh quy phô mai từ trong cặp, nói: “Tiểu Nhạc, ăn cái này đi.”
Trên tường đỏ trắng loang lổ, một trận mưa rơi xuống là có thể tẩy rửa sạch sẽ, Lương Thừa vứt viên phấn vào thùng rác, vân vê bụi phấn trên đầu ngón tay.
Tiểu Nhạc hỏi: “Anh Lương Thừa, không kiểm tra nữa hả?”
Lương Thừa không để ý đến nhóc, đi thẳng ra ngoài. Kiều Uyển Lâm xoa khuôn mặt thất vọng của Tiểu Nhạc, nói: “Về nhà ăn đi, lần sau có bài nào không hiểu thì cứ hỏi anh.”
“Vậy anh Tiểu Kiều có đạp em không?” Tiểu Nhạc khẽ hỏi, “Anh Lương Thừa hình như không vui lắm, đạp mông em đau quá, anh ấy làm sao thế?”
Kiều Uyển Lâm cũng không biết, Lương Thừa đã đi xa rồi, cậu nói tạm biệt với Tiểu Nhạc rồi cũng đi luôn. Ánh nắng đang lúc chói chang, hơi nóng từ bầu trời liên tục phả xuống, cậu vẩy vẫy tóc, bên tóc mai tích một giọt mồ hôi.
Chú cảnh sát kia là gì của Lương Thừa, đến tìm Lương Thừa có chuyện gì, có phải có liên quan đến chuyện xảy ra ở trên đảo không?
Kiều Uyển Lâm suy nghĩ mà không có đầu mối, càng ngày càng sầu, giọt mồ hôi kia dần tích tụ thành một giọt lớn bằng hạt đậu, trượt xuống đuôi mắt, cậu cay mắt nên nhắm lại.
Kiều Uyển Lâm giơ tay lau đi, lau rất mạnh, nhãn cầu dưới tác động của mồ hôi và lực tay lại càng thêm xót, giống như cậu càng tìm manh mối thì càng mơ hồ.
Cậu buông tay xuống, bỗng nhiên muốn từ bỏ.
Từ sau khi gặp Trình Lập Nghiệp, nhìn thôi cũng thấy Lương Thừa luôn nằm trong trạng thái áp suất thấp. Anh ru rú trong phòng đóng cửa không ra, không ăn cơm tối, không tắm rửa, đến tối khe cửa hắt ra bóng tối, trong phòng cũng không mở đèn.
Kiều Uyển Lâm ở trên hành lang đi qua đi lại, quét nhà, lau đồ trang trí, bắt muỗi, làm một đống chuyện mà bình thường không bao giờ làm, nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm gõ cửa.
Ngày hôm sau, Kiều Uyển Lâm dậy rất sớm, khăn mặt và bàn chải đánh răng trong phòng tắm không có dấu vết được động vào, chứng tỏ Lương Thừa cả đêm không ra ngoài. Cậu về phòng làm bài tập, thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Đến chập tối, mây đen ùn ùn kéo tới, rạch lên hai đường sấm sét.
Cuối cùng Kiều Uyển Lâm cũng tìm được cơ hội, cậu gõ cửa nói: “Sắp mưa rồi, thu quần áo!”
Nước mưa không lâu sau lộp độp rơi xuống, Lương Thừa lách cách mở cửa đi ra, trên người vẫn là bộ quần áo hôm qua, dưới mắt thâm quầng, môi khô nứt nẻ.
Anh không nhìn thấy sự tồn tại của Kiều Uyển Lâm, ra ban công thu quần áo vào phòng tắm rửa. Trận mưa rào chỉ vỏn vẹn có mấy phút, vừa tạnh thì ở bầu trời lộ ra màu đỏ tía.
Kiều Uyển Lâm đứng giữa hành lang, Lương Thừa tắm xong đi ra, cậu cản đường: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Lương Thừa không thèm để ý, đi ngang qua cậu, chân sau cậu chặn ở cửa: “Tự nhốt mình hơn hai mươi tiếng đồng hồ, bây giờ vẫn còn muốn ru rú trong phòng nữa ư?”
Lương Thừa nói: “Chó ngoan không cản đường.”
Kiều Uyển Lâm đang định nổi đóa thì ở dưới cầu thang truyền đến tiếng gọi của Vương Nhuế Chi, bảo bọn họ xuống giúp khuân đồ. Hai người lần lượt đi xuống, sắc mặt ai cũng khó coi.
Trên sàn đặt mấy thùng vải, Vương Nhuế Chi nói: “Bà tay yếu chân mềm, hai đứa giúp bà chuyển đống này bỏ vào kho nhé.”
Việc này đối với Kiều Uyển Lâm mà nói cũng tính là “việc nặng”, nhưng Lương Thừa không kì kèo gì đã xách một thùng lên rồi, cậu không chịu làm người thua cuộc, cũng cắn răng khuân một thùng.
Vương Nhuế Chi hỏi: “Được không đấy?”
“Được mà.” Cánh tay gầy gò của Kiều Uyển Lâm lộ ra dáng xương, “Bà ngoại, bà giấu gạch trong vải phải không?”
Vương Nhuế Chi cười nói: “Con thôi làm quá lên đi, mau khuân đồ đi, bà đi nấu bánh trôi sữa cho hai đứa ăn.”
Kho chứa đồ nằm ở sâu bên trong lầu một, hình chữ nhật, ba mặt dựng cao đến trần nhà, trong đó chứa vải vóc và những bộ sườn xám đã may xong, ở giữa chừa ra một lối đi nhỏ.
Mỗi người khuân hai chuyến, Lương Thừa bỏ thùng xuống xong, vừa quay người thì Kiều Uyển Lâm chậm rề rề tiến vào, lại kẹt lối đi rồi.
Trong kho không có cửa sổ, chỉ có một cái đèn mờ, hàng lông mày cao cao của Lương Thừa tạo ra một mảng bóng râm, trông như u hồn vậy. Kiều Uyển Lâm dời tay, nhưng không tránh ra, nói: “Tôi biết chó ngoan thì không cản đường, nhưng tôi là người, muốn cản là cản.”
Lương Thừa hỏi: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”
Kiều Uyển Lâm không từ bỏ hy vọng: “Chúng ta thẳng thắn chân thành giãi bày đi.”
“Có phải cậu nhầm rồi không?” Lương Thừa nói, “Tôi là khách trọ, cậu là chủ nhà, tôi đưa tiền thuê phòng, không có thân thiết đến mức phải thẳng thắn chân thành.”
“Anh cứ phải như vậy sao?” Kiều Uyển Lâm trước giờ chưa từng cho rằng hai người là bạn, nhưng Lương Thừa không chịu phối hợp, cậu không kiềm chế được cơn giận.
Lương Thừa tiến sát lại cậu, nói: “Cút ra.”
Trong lòng Kiều Uyển Lâm nhóm lên một ngọn lửa, đứng chặn ở cửa không nhúc nhích, cậu không tin, chẳng lẽ ở trong nhà mà Lương Thừa còn dám động tay động chân với cậu? Ai ngờ Lương Thừa hết sạch kiên nhẫn, giơ tay túm bả vai cậu, đẩy cậu sang một bên.
Cậu luống cuống vịn tủ, sau khi đứng vững thì Lương Thừa đã sải bước ra ngoài rồi.
Tất cả những nghi vấn, ngờ vực và bất mãn cuối cùng cũng bộc phát, Kiều Uyển Lâm không nhịn được nữa, cũng không muốn trì hoãn nữa, nếu đã không thể đàm phán được thì không cần phí công sức làm gì.
Thân phận của Lương Thừa thì liên quan gì đến cậu? Lương Thừa làm cái gì, tốt hay xấu cũng có liên quan gì đến cậu đâu?
Lương Thừa nói rất đúng, cậu chỉ là chủ nhà, mục đích của việc cho thuê nhà là muốn yên ổn kiếm tiền, không hợp thì không cho thuê, có tai họa tiềm ẩn thì không cho thuê, hà tất cứ phải làm rõ nguyên nhân? Rốt cuộc có gì mà phải do dự?
Kiều Uyển Lâm bừng bừng lửa giận đuổi theo, quát vào phòng bếp: “Bà ngoại, đừng nấu nữa!”
Vương Nhuế Chi hết cả hồn: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Phòng quá nhỏ, con ở không quen.”
Vương Nhuế Chi nói: “Nhưng mà Tiểu Lương đã thuê phòng lớn rồi…
“Nếu như anh ta chuyển đi thì sao?” Kiều Uyển Lâm dậm chân lên cầu thang, “Nói chung là chuyện này bà đừng để tâm tới nữa!”
Lương Thừa mới vừa bước vào phòng thì Kiều Uyển Lâm đã theo vào ngay, đạp lên cửa cái rầm, giống như đang định quyết đấu một trận.
Lương Thừa khoanh tay, quay người dựa vào mép bàn, sau đó mở đèn đầu giường lên.
Trong căn phòng bao trùm bởi ánh sáng màu vàng nhạt, Kiều Uyển Lâm đứng ở giữa phòng, nói: “Tôi là chủ nhà, anh là khách trọ, vậy tôi sử dụng quyền lợi của chủ nhà thì không có vấn đề gì chứ?”
Lương Thừa nói: “Cậu muốn thế nào?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Thu hồi phòng ở, căn phòng này tôi không cho thuê nữa.”
Dường như là ngờ được, Lương Thừa nói: “Người ký hợp đồng với tôi là bà ngoại cậu.”
“Nếu như tôi nói cho bà biết tất cả hành vi của anh, anh là người như thế nào, anh cảm thấy bà vẫn còn muốn cho anh thuê sao?”
Lương Thừa điềm tĩnh nói: “Xem ra cậu rất hiểu tôi là người như thế nào.”
Kiều Uyển Lâm tuôn hết những lời mình nín nhịn rất lâu: “Anh mới hai mươi tuổi, bình thường không đi học không đi làm, làm việc vặt để sống, đây là những gì anh nói. Nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng làm chân sai vặt ra thì không ai biết anh còn làm những gì.”
“Đúng thật anh không có nghĩa vụ phải báo cáo cho chủ nhà, cũng từ chối nói chuyện, vậy tôi chỉ có thể dựa vào những gì chính mắt tôi nhìn thấy để phán đoán.” Cậu tiến một bước lại gần, “Anh giao du với những người lai lịch bất minh, cái tên Ứng Tiểu Quỳnh, anh ta quen biết đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh ta có tiền án đúng không?”
Lương Thừa hơi nhếch cằm lên, nói: “Cậu thông minh hơn nhiều lúc học môn Sinh đấy.”
“Cho nên tôi đoán đúng rồi phải không?” Kiều Uyển Lâm tiếp tục nói, “Anh xưng huynh gọi đệ với người có tiền án, ẩu đả đánh nhau, thậm chí còn bắt cóc tống tiền, náo loạn đến mức phải vào đồn cảnh sát.”
“Anh tưởng rằng tôi liên tục hỏi anh là người thế nào là do tôi thấy anh đẹp trai chắc? Là vì người bình thường sẽ không bao giờ làm ra những chuyện này!”
“Ở trên tàu tôi đã nói rồi, anh không thích hợp thuê phòng của bà ngoại tôi, nhưng vì anh bị thương nên tôi mới chưa bảo anh đi.”
“Bây giờ anh lành rồi, lại thêm một vết sẹo, những vết sẹo cũ có phải cũng là minh chứng anh cũng có tiền án đúng không?”
Kiều Uyển Lâm nói hết một hơi, rất mệt, rất khát, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Anh chuyển ra ngoài đi, tìm nơi khác mà ở, hoặc là về nhà đi.”
Cả quá trình Lương Thừa đều không thay đổi sắc mặt, lúc này ấn đường hơi nhúc nhích, nói: “Về nhà?”
“Anh là người bản địa, chắc nhà anh cũng ở Bình Hải.” Kiều Uyển Lâm nói, “Người nhà, người thân, chắc cũng phải có một, hai người chứ.”
Lương Thừa nói: “Một người cũng không có.”
Kiều Uyển Lâm dừng một thoáng, nói tiếp: “Tôi không biết vì sao lại không có, cũng không biết chuyện gì đã đưa đẩy anh đến con đường này. Tôi sâu sắc cảm thấy số anh không may, nhưng cũng không thể cùng gánh vác với anh được.”
Lương Thừa lặp lại: “Gánh vác?”
“Dùng ‘liên lụy’ thì chính xác hơn.” Kiều Uyển Lâm nói, “Anh nghĩ xem, anh ở bên ngoài đánh đánh chém chém, ngày nào đó có người báo thù anh, tìm tới tận nhà, bà ngoại tôi sống dưới cùng một mái nhà với anh có thể bình an vô sự được không?”
Những lời nên nói đều đã nói rồi, cuối cùng trời cũng tối hẳn, Kiều Uyển Lâm đi đến trong khoảng sáng ánh đèn tỏa ra, cách Lương Thừa rất gần.
Lâm Thành Bích từng dạy cậu, làm chuyện gì cũng phải có quá trình. Lên kế hoạch: phải thu thập manh mối liên quan đến Lương Thừa; hành động: thăm dò và theo dõi; kiểm tra: xác định kết quả cuối cùng.
Bây giờ là bước cuối cùng, xử lý.
Kiều Uyển Lâm xoay mặt nhìn bóng trên tường, một cao một thấp, đường nét được làm mờ rất hiền hòa, cậu điềm đạm nói: “Cám ơn anh giúp tôi làm chân sai vặt, lúc tôi đổ bệnh đã chăm sóc tôi, còn chở tôi đi học… Tiền thuê và tiền cọc sẽ trả lại hết cho anh, anh chuyển đi đi.”
Lương Thừa buông cánh tay xuống, hỏi: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy tôi chỉ có thể.” Kiều Uyển Lâm đột nhiên im bặt.
Lương Thừa cười khẩy: “Chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ? Anh bạn nhỏ, chiêu mạnh của cậu là gọi phụ huynh à?”
Tiếng cười này, câu “anh bạn nhỏ” đầy vẻ khinh thường này, nghiền chút do dự cuối cùng của Kiều Uyển Lâm thành bột, cậu cay nghiệt phản kích: “Ít nhất tôi cũng có phụ huynh để liên lạc.”
“Thật là đáng ngưỡng mộ.” Trong mắt Lương Thừa đầy sự trào phúng, “Liên lạc kiểu gì mà đến cả vấn đề chính còn chưa có cơ hội nói ra thì đã bị ngắt điện thoại, đành phải thút thít trên sân thượng.”
Kiều Uyển Lâm bị nhéo vào chỗ đau: “Khốn kiếp anh mới thút thít ấy!”
Cậu xông lên trước, hai tay túm lấy cổ áo Lương Thừa, nói: “Tôi đã giữ thể diện cho anh rồi, nếu không lần trước ở quán ăn Tứ Xuyên đã bảo cảnh sát tìm tới tận nhà để xem anh còn cố chấp được nữa không!”
Lương Thừa bắt lấy cổ tay cậu, sắc mặt lạnh tanh: “Lại theo dõi tôi?”
Kiều Uyển Lâm bị đau nên giãy dụa thoát ra, nhưng vẫn túm cổ áo Lương Thừa khăng khăng không chịu buông, trong lúc ẩu đả, bàn học bị lắc lư qua lại, nửa ly nước đặt ở góc bàn rơi xuống, choang, vỡ thành từng mảnh.
Trong màn nước bắn tung tóe, Lương Thừa ngáng chân Kiều Uyển Lâm, đẩy cậu ngã xuống giường, cúi người đè xuống, một tay bóp cổ Kiều Uyển Lâm.
Drap giường phẳng lì dúm dó lại, Kiều Uyển Lâm đấm lên khóe miệng Lương Thừa, cậu trừng to mắt, miệng há ra, gắng gượng vùng vẫy, móng tay cào ra mấy vết trên cánh tay Lương Thừa.
“Ợ… Ợ!”
Lương Thừa nhìm chăm chú gương mặt đau đớn của Kiều Uyển Lâm.
Cái cổ mềm mịn dưới bàn tay gầy guộc, đường sinh mệnh động mạch dán sát vào lòng bàn tay, thình thịch, thình thịch, đập lên từng hồi mang theo khát vọng cầu sinh.
Cứu, cứu tôi với…Con ngươi tối đen của Lương Thừa bỗng lóe lên, sững sờ nghe thấy tiếng kêu cứu không phát ra tiếng.
Anh buông tay ra.
Kiều Uyển Lâm nằm xụi lơ trên giường, miệng thở hổn hển, sau đó bò đến đầu giường, sợ hãi co rúm lại.
Bất thình lình, Lương Thừa trầm giọng nói: “Ngày mai tôi chuyển đi.”