Tâm Nhãn

Chương 37

Lương Thừa túm Kiều Uyển Lâm xuống xe, cả con búp bê kia nữa, dưới chân đầy bùn đất, anh giữ yên cơ thể nghiêng ngả lảo đảo của Kiều Uyển Lâm, đứng giữa màn đêm thăm thẳm.

Kiều Uyển Lâm nhìn lên cổng lớn, Lương Thừa giữ chặt hai vai cậu, ép cậu nhìn thẳng vào trại giam gần ngay trước mắt mà cũng rất xa vời với cậu.

Cậu vừa nghe thấy cái gì, giết người ư?

Kiều Uyển Lâm đờ đẫn lắc đầu, giọng nói lí nhí: “Anh đừng, anh đừng gạt em như thế.”

Lương Thừa dán sát sau lưng cậu, nói hết sức rành mạch: “Tôi không lừa cậu, tôi là tội phạm đã từng giết người, đã từng ngồi tù.”

Anh buông một tay ra đưa tới trước mặt Kiều Uyển Lâm để minh họa, cúi đầu xuống nói: “Dùng một cây dao phẫu thuật, mỏng như thế này, nhỏ như thế này, vô cùng sắc nhọn, mũi dao hạ xuống đâm thẳng vào lồng ngực.”

Kiều Uyển Lâm bị dọa lùi ra sau, rơi vào lồng ngực mát lạnh của Lương Thừa, mỗi một lần đều là cậu lấy dũng khí dang tay ra ôm, còn lần này đổi thành Lương Thừa ôm lấy cậu.

Cậu thẫn thờ nói: “Em không tin.”

Hơi thở nóng ấm của Lương Thừa cuốn theo làn mưa lất phất, là thứ thuốc phiện khiến người ta điên cuồng, cũng là thuốc mê khiến người ta mù mờ, mỗi một câu của anh đều đang giày vò thần kinh Kiều Uyển Lâm ——

“Cậu quả thật rất thông minh, có biết không, từ đầu cậu đã đoán đúng rồi. Ứng Tiểu Quỳnh có tiền án, tôi cũng có, tôi quen anh ta ở trong trại giam số Hai này.”

“Cảnh sát tìm tới nhà tên Trình Lập Nghiệp, sau khi tôi giết người, chính ông ta là người bắt tôi.”

“Ngồi tù hai năm, tại sao tôi bỏ học, tại sao cậu đến trung học số Bảy chưa bao giờ tìm được tôi, bây giờ đã hiểu ra chưa?”

Lương Thừa nhìn chăm chú vào nhà giam kia, sửa chữa máy móc cũng là anh học ở trong đó, kiểm vàng cũng thế. Lần nào Hạ Tiệp tới thăm anh cũng khóc lóc, Đoạn Tư Tồn cũng tới thăm anh, đưa cho anh những giáo trình kia để đọc giết thời gian.

Sau đó anh thấy phiền nên từ chối tất cả những lần thăm nuôi, sau khi ra tù cũng cắt đứt liên hệ với mọi người.

Khi anh phát hiện ra bài đăng trên diễn đàn trường số Bảy của Kiều Uyển Lâm, anh toát hết mồ hôi lạnh. Ở Đức Tâm, mỗi khi nghe thấy một tiếng “trợ giảng Lương”, anh đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Anh không có bao nhiêu bí mật cả, một cái cắn nuốt toàn bộ tôn nghiêm là đã đủ lắm rồi.

Nhưng mà Kiều Uyển Lâm đúng là khắc tinh của anh, đến gần anh đòi báo đáp anh, bây giờ còn thích anh nữa. Thật là khôi hài, trong thời khắc cậu mòn mỏi đi tìm ân nhân cứu mạng, thì ân nhân cứu mạng đang bị còng tay ngồi trong tòa án chờ phán quyết, sau đó là mấy trăm ngày đêm bị giam cầm trong tường cao cổng sắt.

Vết dầu mỡ trên mặt bàn có thể lau sạch, nhưng con người thì sao?

Vết nhơ khắc sâu trên người, có phải cả đời này cũng không thể lau sạch được hay không?!

Kiều Uyển Lâm run rẩy: “Chuyện này quá hoang đường.”

Lương Thừa ghé sát sau gáy cậu, giọng nói trầm khàn phả lên từng chân tơ kẽ tóc của cậu: “Đúng, thích một tên tội phạm giết người quả thật quá hoang đường.”

Kiều Uyển Lâm giãy dụa: “Anh không phải là tội phạm giết người!”

Bỗng nhiên, cậu bị Lương Thừa buông ra, con búp bê rơi vào vũng nước, mưa gió tạt vào hốc mắt, trong tầm mắt cậu, Lương Thừa trở nên mơ hồ.

“Kiều Uyển Lâm.” Lương Thừa gọi cậu.

Cậu ôm đầu chống đối: “Em không muốn nghe…”

Nhưng âm sắc của Lương Thừa vẫn rất dõng dạc: “Thứ cậu nhặt về không phải là một con búp bê không ai thương, mà là một thứ rác thải giống như tôi vậy.”

Trong buồng xe đầy mùi bùn đất ẩm ướt, Kiều Uyển Lâm ngồi thừ ra trên ghế phụ lái. Lương Thừa cài dây an toàn cho cậu, trước khi khởi động xe, anh móc ra một tờ chứng nhận vứt lên bục điều khiển.

Kiều Uyển Lâm nhận ra, là thứ ở trong ngăn kéo bàn học mà cậu chưa kịp xem đã bị Lương Thừa ra lệnh “Bỏ xuống”. Cậu cầm lên, bên trong kẹp một tờ chứng minh đã ngồi tù, cậu giống như không còn nhận được mặt chữ nữa, tên họ là gì cũng không thể nhìn ra.

Nhưng tấm ảnh thẻ dán trên đó lại rất chói mắt, tóc ngắn, ưu sầu, bối cảnh là màu xanh lam đậm.

Mưa lại ùn ùn kéo đến, đã qua nửa đêm rồi, khắp nơi đều đã tắt đèn, Lương Thừa chọn một nhà nghỉ vẫn còn sáng đèn, dừng xe lại trọ.

Từ khi xuống xe đến khi vào cửa chỉ vỏn vẹn mấy mét nhưng hai người đều ướt sũng, chủ nhà nghỉ đang ngủ gà ngủ gục trên quầy, nghe tiếng sực tỉnh, lẩm bẩm đòi chứng minh thư.

Lương Thừa móc ra cái của mình, rút ra bốn năm tờ khăn giấy trên quầy nhét cho Kiều Uyển Lâm, nói: “Lau đi.”

Kiều Uyển Lâm không nhúc nhích, khuôn mặt tái nhợt liên tục chảy nước, Lương Thừa rút khăn giấy lại, tay giơ lên giữa không trung nhưng đợi mãi cũng không chạm vào cậu.

Chủ nhà nghỉ nói: “Thời tiết xấu nên các tài xế xe tải đều mắc kẹt ở đây, chỉ còn lại một phòng nhỏ thôi. Trong phòng ngoại trừ nước khoáng thì còn lại đều tính phí, cọc một trăm.”

Lương Thừa thanh toán xong dẫn Kiều Uyển Lâm lên lầu, căn phòng nằm ở góc tối trên lầu hai, vừa ẩm thấp vừa sơ sài, hai cái giường đơn kê rất gần, chăn của chiếc giường kế cửa sổ cũng nổi mốc rồi.

Kiều Uyển Lâm lờ đờ đóng cọc ở góc giường, cơn hoảng hồn qua đi thì mất hết giác quan, chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, nên cứ run cầm cập.

Lương Thừa đi tới kéo rèm cửa, nói: “Cởi quần áo ướt ra, lên giường đắp chăn đi.”

Kiều Uyển Lâm nghe xong, ngã xuống giường, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, hình ảnh trại giam kia lại xuất hiện, âm thầm cấu xé võng mạc cậu.

“Anh ơi.” Cậu tự hành hạ mình mà gọi tên kẻ đầu sỏ kia, “Lương Thừa.”

Cổ họng giống như bị gai đâm, Lương Thừa không đáp, đi tới kéo Kiều Uyển Lâm dậy, cởi quần áo cậu ra nhét cậu vào trong chăn.

Anh vào phòng tắm thấm ướt khăn nóng, lau mặt, lau tóc cho Kiều Uyển Lâm, vói tay vào chăn lau chùi cơ thể trắng mịn lạnh băng kia, thậm chí còn lau cả những ngón chân đang co quắp.

Kiều Uyển Lâm nằm nghiêng trên gối, phờ phạc xụi lơ, tựa như một con rối bị vứt bỏ trong vũng bùn.

Mưa gió rả rích ngoài cửa sổ, tiếng ngáy ngủ buồn cười của phòng bên cạnh, những chiếc xe chở hàng bôn ba trong đêm giữa đường quốc lộ, trong căn phòng không tính là tĩnh mịch, chỉ có hai người họ là im lặng như tờ.

Kiều Uyển Lâm lạnh toát, dần dần gập người co quắp lại, Lương Thừa đứng dậy, cậu liền sống lại, vươn tay ra túm lấy nhưng chỉ bắt được không khí.

Trên bàn bày mấy món ăn, Lương Thừa mở ra một hộp mì gói, không bỏ gói sốt, nấu thanh đạm đút cho Kiều Uyển Lâm húp mấy ngụm nước mì nóng. Gương mặt kia đã có chút huyết sắc rồi, nhưng vẫn toát lên vẻ yếu ớt.

Lương Thừa không ăn miếng nào, vẫn cứ mặc quần áo ướt, cũng không có ý định nằm lên chiếc giường ẩm mốc kia. Anh lau vệt nước trên môi Kiều Uyển Lâm, nói: “Ở tạm một đêm, ngủ đi.”

Lương Thừa tắt đèn đầu giường, lẳng lặng ngồi bên giường, không đi đâu hết.

Dường như ngờ được Kiều Uyển Lâm đang mở trừng mắt, Lương Thừa vươn tay ra, che lên mặt Kiều Uyển Lâm, em ấy đang sợ mình, chứ không làm sao lông mi lại run rẩy đến mức lòng bàn tay mình ngứa ngáy như vậy chứ.

Là bàn tay đó sao, bàn tay cầm dao phẫu thuật để giết người, Kiều Uyển Lâm đau lòng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cậu chỉ có hình ảnh bàn tay ấy ấn lên lồng ngực cậu.

Kiều Uyển Lâm quấn chăn bò dậy, từ phía sau bổ nhào đến Lương Thừa đang khom người, cậu ôm khư khư lấy anh, dán lên bộ quần áo ướt đẫm nước mưa, vùi đầu vào lưng anh.

Lương Thừa không đẩy cậu ra, cũng không nói lời nào.

Cậu ôm lấy hai cánh tay anh, dùng nắm tay đè vào vị trí tim của anh như đang nắm lấy cái gì đó theo một cách lừa mình dối người, có lẽ cậu đang khóc: “Anh từng cứu mạng em, anh không phải người xấu.”

Lương Thừa mò một hộp thuốc lá trên giường, mở ra ngậm một điếu, đốm lửa trong bật lửa ngắn ngủi tới mức không kịp chiếu sáng vệt nước mắt ở khóe mắt. Ánh lửa màu đỏ cam lập lờ trong bóng tối, anh khàn giọng nói: “Nằm ngoan đi, coi chừng cảm lạnh.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh còn muốn nói gì nữa không?”

“Đừng nhặt đồ lung tung, sức miễn dịch vốn đã kém rồi. Ăn cơm nhiều, đồ ăn vặt thỉnh thoảng hẵng nếm một chút thôi. Đừng học bài quá khuya, làm trưởng ban mệt quá thì từ chức, không quan trọng đâu.”

Đây là sự dịu dàng sau khi thẳng thắn toàn bộ, cũng là sự thương hại sau khi đập vỡ mọi ảo tưởng, nỗi sợ của Kiều Uyển Lâm dâng trào như thủy triều, cậu đã có dự cảm.

“Lương Thừa.” Cậu nghẹn ngào nói, “Anh phải đi rồi, đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment