Tâm Nhãn

Chương 91

Kiều Uyển Lâm từ từ giơ cao gối tựa, định che gương mặt nóng ran của mình, nhưng ngay lập tức bị Kiều Văn Uyên hất bay ra ngoài.

Gối tựa rơi đến bên chân Lương Thừa, anh khom người nhặt lên, nói: “Chú Kiều, có gì xin hãy trút vào con.”

Khuôn mặt Kiều Văn Uyên theo hướng gầy guộc, nhiều năm rồi chưa mập ra, bây giờ mặt phồng lên đỏ tía, giống như đến cả mặt cũng đang kìm nén, ông nói: “Con nói rõ ràng mọi chuyện cho chú!”

Lương Thừa lặp lại lần nữa: “Con và Uyển Lâm đang yêu nhau.”

Kiều Văn Uyên sắp sửa bẻ gãy một bông hoa trên tấm gỗ sau lưng ghế sô pha, ông ấn vai Kiều Uyển Lâm, trong giọng nói lẫn theo tiếng thở gấp: “Con nói đi!”

Kiều Uyển Lâm rùng mình, cậu chỉ muốn nói với hai vị phụ huynh là ngày mai sẽ đi gặp Lâm Thành Bích thôi, sao tự dưng thành come out luôn rồi?!

Trong khoảnh khắc vừa rồi, cả người cậu cứng đờ, cũng nảy sinh lòng sợ hãi khi phải đối mặt với những chướng ngại vật chưa biết trước. Nhưng Lương Thừa lại còn nhớ yêu cầu bông đùa của cậu, tuyên bố một cách thành khẩn trước mặt cha mẹ.

Cậu thẹn thùng, xấu hổ, còn trái tim bị kéo căng rung bần bật trên cổ họng sau đó rơi lại xuống bụng. Hóa ra thừa nhận chuyện này lại đáng sợ và khó khăn đến vậy.

Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kiều Văn Uyên, trả lời: “Ba, con thích anh ấy.”

Hạ Tiệp ngồi ở bên còn lại vẫn còn đang sững sờ, hai chân mềm nhũn, thẫn thờ nhìn chằm chằm sàn nhà. Cơn chấn động qua đi, bà bắt đầu hồi tưởng lại, dường như trong mỗi một điều nhỏ nhặt đều cất chứa đầy manh mối.

Kiều Văn Uyên toát mồ hôi đầy đầu, đi hai vòng phòng khách như một con ruồi, sau đó quơ gói thuốc lá, kéo cửa đi ra sân.

Gió lạnh liên tục táp đến, Kiều Uyển Lâm dời bước đến bên cạnh Lương Thừa, nép sát vào người anh cứ như vừa phạm phải đại tội đang chờ kết quả phán quyết. Lòng cậu nơm nớp lo sợ, cậu hỏi: “Anh ơi, làm sao bây giờ?”

“Không sao, có anh đây rồi.” Lương Thừa ôm vai cậu, nghiêng người chắn gió, “Có lẽ là quá đột ngột nên bọn họ cần thời gian để bình tĩnh.”

Kiều Uyển Lâm nói bằng giọng cấp thiết: “Anh cũng biết là đột ngột hả… Tốt xấu gì cũng phải báo trước với em một tiếng rồi hẵng thẳng thắn chứ, em suýt ngất luôn á.”

Lương Thừa hoài nghi “Ừm” một tiếng: “Không phải em ám chỉ anh trước sao?”

Oan uổng cho Kiều Uyển Lâm quá: “Anh hai ơi, em bảo anh nói chuyện ngày mai chúng ta đi gặp mẹ em!”

Lương Thừa: “… Đm.”

Dập tắt mẩu thuốc, Kiều Văn Uyên từ ngoài sân đi vào, thấy cảnh tượng một cao một thấp đang châu đầu ghé tai thủ thỉ. Đợi đến khi hai người cùng lúc nhìn về phía ông thì lại nép vào càng gần hơn nữa, cứ như một đôi uyên ương số khổ, thật chẳng ra thể thống gì.

Ông quản lý một cái bệnh viện mấy nghìn người, gặp bao nhiêu tình huống phức tạp và nghiêm trọng hơn ông cũng không luống cuống, hôm nay lại bị hai thằng nghé ranh (*) đánh cho không kịp trở tay.

(*) nghé: con trâu con

Để giữ địa vị và thể diện của một người chủ gia đình, Kiều Văn Uyên bắt buộc phải vững tâm, bèn lấy Hạ Tiệp ra làm vũ khí: “Xem đi, hai đứa chọc điên mẹ mấy đứa, dì Hạ của mấy đứa rồi kìa, đúng là hồ đồ!”

Không ngờ Hạ Tiệp lại nói: “Em có điên gì đâu, lão Kiều à, anh ngồi xuống đi cái đã… Nói chuyện đàng hoàng với con nó xem nào.”

Kiều Văn Uyên mở màn thất bại, đi tới ngồi bên cạnh Hạ Tiệp. Ông tỏ khí thế như đang thăng đường thẩm vấn, nhưng trong lòng thì rối như tơ vò chẳng suy nghĩ được gì.

Lương Thừa chớp thời cơ chiếm quyền chủ động, tuy đã hiểu sai ý mà đột ngột công khai, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, anh nói: “Xu hướng tính dục là trời sinh rồi ạ, chuyện này không thể nào thay đổi được.”

“Dạ đúng.” Kiều Uyển Lâm cũng không dây dưa nữa, “Thuở mới dậy thì con đã xác định là mình thích con trai rồi.”

Kiều Văn Uyên nói: “Dậy thì?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Dạ, khi đó ba chỉ quan tâm tới thành tích học tập của con thôi chứ có từng hỏi con những chuyện khác chưa?”

Kiều Văn Uyên á khẩu, Hạ Tiệp nắm tay ông an ủi, khoảng thời gian đó cả hai người đều không phải là những cha mẹ đạt yêu cầu, quả thật đã thiếu sót rất nhiều.

Sợ bầu không khí lâm vào bế tắc, Lương Thừa hòa hoãn thái độ: “Mẹ, chú Kiều, con biết hai người rất khó chấp nhận chuyện này ——”

Sóng não Kiều Uyển Lâm không trùng với anh, cậu tiến lên nửa bước, quyết liệt nói: “Nhưng đây không phải vấn đề hai người có chấp nhận hay không, bọn con là người như thế đó. Bệnh tim còn có xác suất nhất định có thể chữa khỏi, chứ tính hướng thì không cách nào sửa được.”

Kiều Văn Uyên còn chưa nói được một câu trọn vẹn nào đã bị “lên lớp” một trận, hai đứa này cứ như đang song ca với nhau vậy, chúng nó tưởng ông là người của thời đại phong kiến chắc?

“Ba dành hơn nửa đời mình ở bệnh viện, có chuyện gì trên đời mà chưa từng thấy đâu, chẳng lẽ còn không hiểu đồng tính là gì sao? Bày đặt phổ cập khoa học, lúc ba biết đến đồng tính cũng cỡ mười mấy tuổi đầu rồi, con tưởng có mình con là có giai đoạn dậy thì à?”

Hạ Tiệp phụ họa theo: “Phải đó, ba mẹ ở bệnh viện có chuyện gì mà chưa được chứng kiến đâu, người ta hay gọi là ‘cong’ gì đó đúng không? Chẳng lẽ ba mẹ ép được hai đứa ‘thẳng’ trở lại à?”

Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm nhìn nhau, bọn họ đúng là kém hiểu biết quá rồi.

Kiều Uyển Lâm vừa nhẹ nhõm là hí hửng ngay: “Cho nên hai người không có ý kiến gì phải không?”

“Bộp”, Kiều Văn Uyên đập mạnh lên bàn trà, ông có thể chậm rãi tiếp thu chuyện con trai ruột của mình thích đàn ông, nhưng người yêu của nó sao có thể là con trai riêng của vợ mình được chứ?

“Hai đứa là anh em.” Ông còn chẳng dám quát lớn, “Trông ra trò trống gì? Hả? Nếu nói khó nghe thì đây chính là loạn luân!”

Lương Thừa nói: “Con với mẹ con không có quan hệ huyết thống lẫn quan hệ pháp lý.”

Kiều Văn Uyên trừng mắt nhìn anh: “Nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, chú xem con là con trai lớn, không xem con như người ngoài!”

Lương Thừa không phản bác nổi, chỉ biết nói: “Con xin lỗi chú.”

Kiều Văn Uyên túm tay Hạ Tiệp, lắc lắc tay bà như đang tìm trợ giúp: “Hai đứa con trai của mình thích nhau, chúng nó đang yêu nhau đấy. Chuyện này, chuyện này… đúng là xằng bậy!”

Kiều Uyển Lâm lại tiến lên thêm bước nữa, hỏi: “Xằng bậy chỗ nào? Tám năm trước bọn con đã quen biết nhau, bọn con mới là người nảy sinh tình cảm trước, việc trở thành anh em của nhau không phải do hai người kết hôn sao? Gì mà nói khó nghe là loạn luân, vậy sao ba không nói gì dễ nghe hơn đi?”

Kiều Văn Uyên nói: “Dễ nghe thế nào được, mày nói thử cái gì dễ nghe tao coi?!”

Kiều Uyển Lâm đáp: “Thân càng thêm thân!”

Kiều Văn Uyên trợn to vành mắt, không thể nào tin nổi, nhưng cũng nhận ra gút mắc giữa hai đứa nhỏ đã bắt đầu từ tám năm trước, mười một năm trước Lương Thừa từng cứu mạng Kiều Uyển Lâm, tình cảm của hai đứa nhỏ còn sâu đậm hơn những gì ông nhìn thấy.

Trong vài giây hai bên giằng co, Lương Thừa kéo Kiều Uyển Lâm về lại bên cạnh mình, rồi nói: “Con cũng là bác sĩ, cũng được chứng kiến đủ mọi vui buồn trong cuộc đời này, nên con hiểu rất rõ thứ gì mới là quan trọng nhất. Câu “Con yêu em ấy đến chết đi sống lại” không chỉ là lời sến sẩm, mà còn là lời thật lòng của con, con không thể chia tay em ấy được.”

Kiều Uyển Lâm lải nhải: “Con có quyền lựa chọn bạn đời cho mình, không ai có thể can thiệp hết. Ba, Lương Thừa từng cứu con, cũng nguyện lòng yêu con, đây là sự ủng hộ của ông trời dành cho con, ba không thể cướp mất được.”

Hạ Tiệp cũng đau lòng rồi, nói: “Lão Kiều à, chúng nó đều là những đứa trẻ đã phải chịu nhiều vất vả rồi.”

Kiều Văn Uyên cứng đờ người đóng đinh trên sô pha, ông bỗng trở thành một tội nhân cầm gậy đánh uyên ương, bất chợt nảy sinh chút ấm ức: “Mấy người bị sao thế? Tôi cũng có định chia cắt chúng nó đâu, tôi… tôi đang cáu chẳng lẽ không được xả vài câu sao?”

Lương Thừa lập tức hỏi ngược lại: “Vậy ý chú là… chú cũng không phản đối phải không ạ?”

Kiều Văn Uyên cảm thấy từ tim đến não và cả mạch máu đồng loạt nổ tung, vội vàng nốc hết một ly trà đậm đã nguội lạnh, ông cần tạm nghỉ cho phiên “tái thẩm”, hay có thể nói là ông muốn tạm thời trốn tránh: “Ba với dì Hạ cần bình tĩnh lại.”

Đứng dậy về phòng, Kiều Văn Uyên đi được vài bước thì dừng chân, dù đồng tính hay dị tính, tán thành hay phản đối, một khi đã biết con mình có người yêu thì luôn tò mò chuyện này.

Ông quay người lại, hỏi: “Hai đứa hẹn hò bao lâu rồi?”

Lương Thừa trả lời: “Từ chuyến du lịch sau Quốc khánh là đã quyết định chính thức qua lại.”

Kiều Văn Uyên đã làm rõ được mốc thời gian, hóa ra “anh em hòa thuận” trong mắt ông lại là tâm đầu ý hợp, anh trai em trai gọi sướt mướt như thế, không chừng chính là “sở thích” mờ ám của đôi tình nhân trẻ!

Nếu đã công khai mối quan hệ vậy chắc hẳn cảm tình rất ổn định, ông hỏi tiếp: “Đã phát triển tới mức nào rồi?”

Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm cùng lặng thinh, chênh lệch bốn tuổi không cách nào tâm linh tương thông. Mấy giây sau, hai người lần lượt từ góc độ nhân văn xã hội và vấn đề sinh lý, tinh thần và thể xác, đồng thanh ——

Lương Thừa: “Đã nhận tiền mừng cưới và thề nguyện bên nhau.”

Kiều Uyển Lâm: “Đã lên giường và phát sinh quan hệ tình dục.”

Lần này đến lượt Lương Thừa gia nhập “hội những người hú hồn”.

Kiều Văn Uyên lảo đảo lùi về sau, chân tuột khỏi dép lê, ông không còn can đảm hỏi tiếp, chau mày kêu cứu: “Tiểu Tiệp… Tiểu Tiệp, đo huyết áp cho anh.”

Hạ Tiệp hoảng hốt che miệng, một lúc sau mới nhúc nhích được, bà với Kiều Văn Uyên cùng dìu nhau vào bàn ăn đo huyết áp.

Lương Thừa đi lấy hộp y tế, vòng ra sau ghế massage cho Kiều Văn Uyên, Kiều Uyển Lâm đứng sững ở phòng khách đỏ hết cả mặt, không dám đi sang.

Hồi sau, Kiều Văn Uyên uống thuốc hạ huyết áp xong, ít nhất cũng bảo toàn được mạng sống. Ông cố gắng không nghĩ tới việc con trai mình đang từ từ trưởng thành, cả việc từng lên giường với người khác nữa…

Mới hai mươi lăm tuổi, nhìn bề ngoài tưởng chỉ biết ăn thôi, ai dè sau lưng lại…

Sức khỏe làm sao mà chịu nổi?

Suốt ngày than mệt, chẳng lẽ là…

Kiều Văn Uyên đau khổ nện một cú vào huyệt thái dương mình, nếu còn nghĩ nữa thì chắc ông phải vào viện tâm thần mất, ngẩng đầu nhìn Lương Thừa, bỗng nhiên ông nhớ ra: “Chú và mẹ con chỉ mới biết đây, vậy hai đứa đã nhận tiền mừng cưới của ai?”

Lương Thừa nói: “Bà ngoại ạ.”

Kiều Văn Uyên cất cao giọng: “Bà ngoại cũng biết từ lâu rồi ư?”

Kiều Uyển Lâm giải thích: “Thì hồi xưa tụi con quen nhau ở tiệm sườn xám mà.”

“Vậy chắc mẹ con cũng sắp sửa biết rồi đấy.” Kiều Văn Uyên đứng dậy, “Với tính tình của mẹ con chắc chắn sẽ tới đây gây lộn với ba mất, lần này chắc ba bị bả chửi thảm luôn.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Thật ra thì… mẹ con đã biết rồi.”

Kiều Văn Uyên sửng sốt: “Con báo cho ba cuối cùng ư?!”

Từ việc điền nguyện vọng trường học đến thu xếp công việc, từ kiểm tra sức khỏe đến chung thân đại sự, thân là người giám hộ, Kiều Văn Uyên cảm thấy những sự quan tâm mình từng nợ Kiều Uyển Lâm đang đáp trả lại ông từng chút một.

Tim ông lạnh giá, nhưng cũng buộc phải chấp nhận, không thể nói được câu nào, loạng choạng trốn về phòng ngủ.

Hạ Tiệp thong thả hơn nhiều, bà an ủi: “Hai đứa đừng lo lắng quá, để dì đi xem thử.”

Phòng ngủ đóng chặt cửa không nghe thấy bên trong nói gì, có lẽ ba mẹ không nói gì, chỉ than ngắn thở dài mà thôi. Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm đứng sóng vai trên hành lang, đứng lặng đến tận đêm khuya.

Ánh đèn hắt qua khe cửa đã tắt, bọn họ về phòng ngủ đối diện, cũng tắt đèn, mò mẫm đến bên giường rồi nằm xuống, Lương Thừa thở một hơi nặng nề từ mũi ra.

Kiều Uyển Lâm khẽ hỏi: “Anh hối hận khi đã nói rồi hả?”

“Không có.” Lương Thừa nói: “Chỉ thấy hơi đau lòng cho bọn họ mà thôi.”

Đã đến nước này cũng không tiện nói chuyện của Lâm Thành Bích nữa, nếu không lại thêm một lần đả kích. Kiều Uyển Lâm không ngờ Kiều Văn Uyên quan tâm tới chuyện cậu thông báo cho ai trước hơn cả chuyện cậu come out, cậu nói: “Có vẻ như tình hình cũng không tệ lắm.”

Trước giờ Lương Thừa không phải người lạc quan, thế mà lại nói: “Anh cũng cảm thấy thế.”

Hai người dựa sát vào nhau phân tích tình thế, trên giường ở phòng ngủ chính, Kiều Văn Uyên đang tựa vào đầu giường, mở mắt trừng trừng trong màn đêm tối đen.

“Nghe thấy chưa, chúng nó vào cùng một phòng rồi.” Ông nói, “Đúng là càn quấy, chúng nó đang khiêu khích mình đấy à?”

Hạ Tiệp nằm nghiêng: “Đảm bảo ngủ không nổi đâu, chắc đang bàn tính xem tiếp theo đây nên làm thế nào.”

Kiều Văn Uyên hỏi: “Em biết từ lâu rồi phải không, trông em điềm tĩnh vậy.”

Hạ Tiệp nói: “Ngoại trừ chuyện sống chết ra thì đâu còn chuyện gì có thể làm em lung lay được nữa.”

Kiều Văn Uyên không lên tiếng, kết quả kiểm tra của Kiều Uyển Lâm vẫn chưa có, ông chợt nhớ tới chuyện này. Thằng nhóc cố chấp này, vì đi học phóng viên mà cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ với ông suốt sáu, bảy năm liền. Không chừng còn dám làm chuyện dại dột hơn vì tình nữa, mong là đừng xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên ông nhớ ra, tám năm trước, khi kiểm tra sức khỏe mùa hè xong, trên đường về nhà Kiều Uyển Lâm hỏi ông mình có thể sống tới bao nhiêu tuổi, lỡ như phải lòng ai thì có cần từ bỏ hy vọng không.

Hóa ra khi đó con trai mình đã động lòng rồi sao?

Kiều Uyển Lâm từng nói “Ai mà thèm thích con chứ”, khi đó Kiều Văn Uyên cũng rất buồn, ông đành trả lời qua quýt là lấy việc học làm trọng, nhưng thật ra trong lòng cũng mong con mình sống bình thường như mọi người, được người ta thích một cách toàn tâm toàn ý.

Đặc biệt là vào giai đoạn ông lún sâu trong ám ảnh về cuộc hôn nhân thất bại, dùng công việc làm cái cớ mà vứt Kiều Uyển Lâm ở tiệm sườn xám không quan tâm, thì đúng lúc người đó xuất hiện.

Là Lương Thừa, là người mà ông hài lòng về mọi mặt, là người mà ông xem như con trai mình.

Hạ Tiệp đụng cánh tay ông, hỏi: “Lão Kiều, đang nghĩ gì thế?”

Kiều Văn Uyên nói: “Nghĩ đến con.”

Hạ Tiệp nói: “Vậy anh đoán xem hai đứa nó đã ngủ chưa?”

“Sao anh biết…” Kiều Văn Uyên thoáng chốc giật mình, dòng suy nghĩ nhảy đến mấy buổi sáng sớm khả nghi, bây giờ nghĩ lại, hai đứa nó rõ ràng đã qua đêm trong cùng một phòng.

Sống chung một nhà với cha mẹ mà chẳng biết kiềm chế tí gì.

Huống hồ Uyển Lâm còn thường xuyên đến ngủ nhờ chung cư của Lương Thừa, thế chẳng phải càng vô tư hơn sao? Đương độ bừng bừng huyết khí, ở chung một phòng chắc chắn là không nhẫn nhịn được.

Ông luôn cảm thấy Kiều Uyển Lâm còn nhỏ, đầu óc ngây thơ chẳng biết cái gì, bây giờ xem ra người ngây thơ là ông mới đúng.

Con lớn không do cha, chui vào ổ chăn, phát hiện Hạ Tiệp còn có tâm trạng nghịch điện thoại.

Trong phòng ngủ dành cho khách, Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm ôm nhau ngủ, khi sắp vào giấc thì điện thoại bên gối vang lên cùng lúc.

Hai người trở mình xoay lưng với nhau, mở WeChat ra.

Kiều Uyển Lâm nhận được một câu thôi mà toàn bộ lo âu và hoang mang đều tan thành mây khói hết.

Hạ Tiệp nhắn cho cậu giống như cậu từng nói với bà: Con được hạnh phúc dì thật sự cũng rất vui.

Lương Thừa lại sững sờ, nhìn thấy liên kết một bài viết Kiều Văn Uyên chia sẻ mà hết sạch cơn buồn ngủ —— Yêu đương an toàn, mấy bạn gay nhất định phải nhớ kỹ những điều này nha!

Đắn đo hồi lâu, anh trả lời: OK, đã nhận được.
Bình Luận (0)
Comment