Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 16

Lâm Nghiệt bước lên xe của Hình Tố, Chung Thành Khê sững sờ, tất cả mọi người đều sững sờ.

Tưởng Thuần khoác cánh tay Lưu Tư Huệ, an ủi: “Đó là chị của cậu ấy à?”

Dương Thi Hàm bắt đầu châm biếm: “Từ lúc mới vào cấp ba, gia phả của Lâm Nghiệt đã bị moi ra hết, cậu ta làm gì có người chị nào? À không đúng, cũng có thể, nhưng chỉ là chị gái nuôi thôi.”

Có nữ sinh xen vào: “Còn là chị gái dát vàng từ đầu đến chân nữa.”

Nam sinh để ý đến xe của cô hơn: “Cái đó cũng không phải trọng tâm, trọng tâm là chiếc xe của chị ấy chưa đến hai trăm vạn, nhưng trang trí thiết kế lại hơn ba trăm vạn.”

Quách Gia Hàng cười lạnh: “Tôi bảo sao mà cậu ta lại hung hăng như vậy, hóa ra là một tên trai bao, được phú bà ủng hộ vốn liếng thì đương nhiên là không ai bì được rồi.”

Chung Thành Khê nghe thấy, quay người đấm Quách Gia Hàng một cái, khiến thân thể anh ta xiêu vẹo: “Con mẹ nó miệng cậu lại bắt đầu thối rồi đúng không?!”

Quách Gia Hàng sờ miệng, tuy không có máu, nhưng sao anh ta có thể lại để Chung Thành Khê đánh mình được? Đánh không lại Lâm Nghiệt, con mẹ nó chẳng lẽ đánh không lại Chung Thành Khê ư?

Anh ta lập tức đánh trả, nhấc chân đạp: “Con mẹ nó!”

Cả hai người đều nóng nảy, không ai ngăn cản được, cuối cùng tiệc sinh nhật của Lưu Tư Huệ bị phá hủy.

Bọn con trai bắt đầu đưa tay kéo mọi người lại, sau đó bị bọn họ vô tình đánh trúng, bắt đầu tức giận, hơn nữa bọn họ mới học đến cấp ba, bình thường thích kết bè kết phái, đi đâu cũng có phe phái, đến lúc này thù mới hận cũ của hai bên cũng đã có cơ hội giải quyết.

Đám con gái đứng sang một bên nhìn, cũng không dám cổ vũ.

Dương Thi Hàm cũng có ý muốn nhìn Quách Gia Hàng dạy dỗ Chung Thành Khê, thằng chó này ỷ vào có chỗ dựa là Lâm Nghiệt nên suốt ngày cậy mạnh, cô ta đã ngứa mắt từ lâu.

Nhưng cô ta lại không nghĩ tới, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, đánh lên mặt, cả hai nhóm người đều đổ máu, hơn nữa chẳng có vẻ chịu dừng tay, cô ta hơi luống cuống. Lưu Tư Huệ và Tưởng Thuần cũng luống cuống.

Cuối cùng là quản lí ở sảnh trước báo cảnh sát, cảnh sát tới áp giải tất cả bọn họ về đồn mới coi như xong chuyện.

Hình Tố đưa Lâm Nghiệt trở về chung cư Điếu Ngư Đài, chủ yếu là vì gần, cô chẳng muốn chạy xe hơn nửa tiếng đồng hồ quay về căn nhà cô thường hay ở.

Vào cửa, cô vứt giày cao gót, đổi thành dép lê.

Lâm Nghiệt ôm cô từ đằng sau, bờ môi chạm vào lỗ tai cô: “Không phải chị nói là chị ngủ rồi sao?”

Hình Tố không trả lời, mặc cho cậu ôm. Lâm Nghiệt cắn vành tai cô một cái.

Hình Tố nghiêng đầu né tránh, sau đó nương theo lồng ngực cậu mà xoay người lại, mặt đối mặt với cậu, hai tay tóm lấy bộ đồ bên eo cậu, trán nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực cậu.

Lâm Nghiệt không dám động đậy, hai người đứng trong tư thế đó một lát, cậu mới từ từ nghiêng đầu, nhìn mặt của cô, kết quả là bị

tóc che hết, cậu đành phải nhẹ nhàng vén tóc cô ra, đặt ở sau lỗ tai, cuối cùng cũng đã thấy được mặt cô, thì ra là ngủ rồi.

Như thế có mệt không? Vậy còn đi tìm cậu. Lâm Nghiệt từ từ thở dài một hơi, càng khiến tâm trạng cậu có cảm giác kỳ lạ mà cậu không tả được.

Cậu để cô dựa vào mình một lát, đợi cô ngủ say rồi mới bế ngang cô vào phòng ngủ. Cậu đặt cô lên trên giường, cởi quần áo của cô ra, vừa cởi hết thì thấy cô đang mặc váy ngủ. Cô không gạt cậu, cô thật sự sắp đi ngủ.

Lâm Nghiệt hơi mím môi, đắp kín chăn cho cô, lúc ngắm cô lại lần nữa, phát hiện dáng vẻ lúc ngủ của cô thật ngoan ngoãn, như hổ biến thành mèo con vậy.

Cậu mỉm cười, cuối cùng cúi người hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi rời đi.

Bước ra khỏi cửa nhà Hình Tố, bà ngoại gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu có về hay không, cậu nói: “Cháu về.”

Trong đồn công an.

Cảnh sát chẳng hiền hoà với bọn họ chút nào: “Chỉ nói như vậy thôi mà tại sao lại đánh nhau?”

Chung Thành Khê nói trước: “Cậu ta coi thường tôi!”

Quách Gia Hàng xụ mặt: “Cái đệch! Tại tim cậu mong manh dễ vỡ, còn dám lên án tôi chơi xấu?”

Cảnh sát đập bàn: “Tất cả im miệng hết cho tôi, có thấy đây là đâu không! Còn dám cãi nhau nữa à! Muốn ăn cơm tù hả? Đừng nóng vội, đám các người sẽ bị điều tra từng người một, không ai thoát được đâu!”

Tưởng Thuần với tư cách là người lớn tuổi nhất trong nhóm, lại được cả trai lẫn gái yêu thích, lúc này nhất định phải đứng ra giải

thích với cảnh sát: “Chú cảnh sát, tụi con chỉ cãi nhau một chút, không biết giữ đúng mực khi nói chuyện, xô đẩy nhau hai cái thôi.”

Cảnh sát lườm cô ta, không thèm để ý đến: “Nhìn cánh tay, đầu của bọn họ xem, toàn là máu, cô lại nói với tôi là chỉ xô đẩy mấy cái?”

Tưởng Thuần tìm hướng giải quyết khác: “Chúng tôi có thể giải quyết riêng, có thể hoà giải mà.”

Cảnh sát không chấp nhận lời nói của cô ta: “Mấy đứa tụ tập đánh nhau, làm tổn thương thân thể của người khác, gây rối loạn trật tự công cộng, đây là hành vi gì? Là hành vi trái pháp luật, còn muốn giải quyết riêng nữa hả? Trước tiên mấy đứa suy nghĩ một chút xem đợi lát nữa người nhà tới đây rồi thì giải thích như thế nào đi!”

Lưu Tư Huệ nắm lấy tay Tưởng Thuần, trong hốc mắt toàn là nước mắt, cô ta thật sự sợ hãi.

Tưởng Thuần vỗ tay cô ta, nhỏ giọng an ủi: “Không sau đâu mà, đừng lo lắng, ba tớ đến rồi thì chúng ta có thể rời đi.”

Phụ huynh của những người khác cũng đang đến đây, trừ Chung Thành Khê không ba không mẹ ra thì cũng chỉ có Quách Gia Hàng không liên hệ người nhà. Cảnh sát nhắc anh ta rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn khăng khăng không gọi cuộc điện thoại này, liên tục nói: “Giam tôi lại đi.”

Thật ra chuyện của bọn họ không nghiêm trọng lắm, giáo dục bằng miệng vài câu, tạm giam một đêm, còn chưa nói tới nếu phụ huynh tới đây mà có thái độ tốt một chút là đêm đó có thể thả ra. Chủ yếu là không chấp nhận loại người không được giáo dục tốt, như tên Quách Gia Hàng, dù thế nào cũng không nhận sai, bọn họ cũng rất đau đầu.

Đối với đám học sinh này mà nói thì không ai điều chỉnh được hành vi của bọn họ, đại đa số phụ huynh và giáo viên đều sẽ phạt bọn họ lúc bọn họ phạm sai lầm, sẽ không nói trước cho bọn họ biết chuyện nào có thể làm, chuyện nào không thể làm. Mà dù có nói cho bọn họ

nghe thì dựa theo độ tuổi của bọn họ, những đứa trẻ đó sẽ trở nên bốc đồng, thay đổi tâm tính, hơn nữa nếu là nhóm trẻ mạnh mẽ, không đủ năng lực để gánh chịu hậu quả thì cũng không thể nghe lọt tai.

Tỉ lệ phạm tội ở học sinh trung học tăng lên theo từng năm, đã trở thành vấn đề mà xã hội cần phải giải quyết nhất, số vụ án mà đồn công an phải xử lý như mâu thuẫn giữa các học sinh, giữa giáo viên và phụ huynh đã vượt xa số vụ án phạm pháp loạn kỷ cương trong xã hội.

Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ học sinh trung học đều rối loạn, những học trò học giỏi, may mắn, gia đình khỏe mạnh sẽ không xảy ra chuyện này.

Hoàn cảnh lớn lên như thế thì bọn họ cũng sẽ không trở nên nổi loạn.

Đến hơn nửa đêm, phụ huynh của đám học sinh này liên tục đưa người về, chỉ còn lại hai thủ phạm chính là Quách Gia Hàng và Chung Thành Khê.

Phụ huynh của Chung Thành Khê đã gọi điện thoại tới, nói nhanh nhất là ngày mai bọn họ mới có thể tới được, cảnh sát đã nghĩ để thằng nhóc tìm họ hàng, hoặc là người trong trường học tới đưa đi cũng được. Hoàn cảnh của Quách Gia Hàng lại khác, ba mẹ của anh ta vẫn còn sống, nhưng anh ta cắn răng không đề cập tới họ dù chỉ nửa câu.

Chung Thành Khê thật sự hết cách, gọi điện thoại cho Lâm Nghiệt, Lâm Nghiệt đành làm phiền bà ngoại.

Bà ngoại đã ngủ, nghe nhờ vả thì không nói hai lời mà lập tức bò dậy, đi cùng Lâm Nghiệt đến đồn công an đưa Chung Thành Khê và Quách Gia Hàng trở về.

Quách Gia Hàng đi ra, chẳng cảm ơn tiếng nào mà đã đi mất hút.

Chung Thành Khê tức đến ê răng: “Bà ngoại, bà không nên bảo lãnh cậu ta ra, để cảnh sát giam cậu ta hai ngày đi! ”

Bà ngoại nhìn đồng hồ, chỉ một chốc thôi nữa là đã năm giờ rưỡi, trời sắp sáng rồi, quay về cũng không ngủ được, bèn dẫn hai người đi ăn bánh nướng sốt thịt bò, còn bà thì uống một chén súp dê.

Chung Thành Khê thật sự rất đói bụng, ăn cũng không ít: “Cảm ơn bà ngoại, vẫn là bà ngoại đối xử tốt với cháu nhất.”

Bà ngoại liếc mắt nhìn cậu ta: “Bà ngoại có kêu cháu đánh nhau không?”

Chung Thành Khê bĩu môi: “Không phải đâu bà ngoại, bà không thể chỉ nhìn kết quả thôi được, bà phải nhìn cả nguyên nhân nữa, thằng nhãi kia mắng Nghiệt Nghiệt nhà chúng ta, sao cháu có thể nhẫn nhịn được?”

Bà ngoại hừ hai tiếng: “Cháu nói gì mà chả đúng.”

Chung Thành Khê liền nhích đến trước mặt bà ngoại, đầu gối lên bả vai bà: “Vâng vâng vâng, cháu sai rồi, được không? Bà ngoại đừng nóng giận.”

Trái lại là bà ngoại không tức giận, nhưng đám công tử bột này ra tay không biết nặng nhẹ, chưa phản bác lại mấy câu nói đã lập tức đánh nhau, sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện, ba mẹ của đứa trẻ Chung Thành Khê này không ở bên cạnh, vậy bà chính là phụ huynh của nó, dù thế nào bà cũng phải chịu trách nhiệm với nó.

Chung Thành Khê biết bà ngoại lo cho anh ta, biết sợ rồi, càng thêm ngoan ngoãn, còn hứa hẹn nữa, hứa sau này sẽ giữ phép tắc làm người.

Bà ngoại không có cách nào trị anh ta, không nói gì thêm.

Chuyện của Chung Thành Khê cũng có liên quan đến Lâm Nghiệt, nếu Lâm Nghiệt ở bên cạnh anh ta thì nhất định sẽ không quậy đến

mức đó. Bà ngoại vẫn rất tự hào về cháu trai của mình, đừng nhìn cậu vô lại, còn thích động tay động chân, thực ra là rất thông minh, nhất định sẽ không làm chuyện có hại cho bản thân.

Ăn hết cơm, bà ngoại đi về, hai người Lâm Nghiệt đến tiệm net. Đến khi không có người ngoài, Chung Thành Khê mới hỏi cậu:

“Người phụ nữ đó là ai thế? Tối hôm qua vào đồn công an rồi tớ mới nhớ tới, cô ấy là người phụ nữ đã nói chuyện với Hải ca ở ngay trước cổng trường chúng ta hả? Tụi mình còn nhận nhầm cô ấy là cô giáo.”

Lâm Nghiệt khởi động máy lên, đăng nhập vào trò chơi, toàn bộ sever vang lên thông báo chào mừng Vương giả mạnh nhất Lâm Nghiệt. Về câu hỏi của Chung Thành Khê, anh chỉ trả lời qua loa: “Không ai hết.”

Chung Thành Khê vì người này mà đánh nhau một trận, còn lên đồn nữa, nhất định không đồng ý với đáp án này: “Cậu mà không nói cho tớ biết là tình anh em chúng ta cắt đứt đấy. Cậu không biết sau khi cậu và người phụ nữ đó đi mất, bọn họ ở sau lưng nói xấu cậu thế nào đâu.”

Lâm Nghiệt không nói lời nào.

Chung Thành Khê níu cánh tay anh, bắt anh đối diện với mình: “Cậu nói gì đi…”

Lâm Nghiệt hết kiên nhẫn, nói: “Bọn họ nói không sai.”

Chung Thành Khê lập tức nhảy dựng khỏi ghế sô pha: “Má nó! Không phải chứ anh hai? Cậu thiếu gì đâu gì mà đi làm mấy cái thứ đó?”

Lâm Nghiệt chẳng thiếu gì cả: “Tớ phải thiếu gì mới được?”

Cuối cùng Chung Thành Khê cũng hiểu tại sao dạo gần đâu cậu hơi khác thường: “Tớ nghĩ là cậu sẽ thích loại con gái như búp bê, kết

quả là cậu thích loại con gái hơn tuổi có giá trị vũ lực siêu cao như thế à? Cậu đúng là tự chuốc khổ vào người.”

Lâm Nghiệt không muốn nói giỡn về Hình Tố với anh ta, dứt khoát không tán gẫu về vấn đề này nữa: “Lúc không có tớ ở bên cạnh thì nhớ kiềm chế miệng với tay cậu lại, đừng tự tìm đường chết. Chơi thua rồi tớ có cứu cũng không kịp đâu.”

Chung Thành Khê không nói nữa.

Không thể trách anh ta thích đi theo Lâm Nghiệt được, Lâm Nghiệt thật sự rất cứng rắn, cũng thật là một người bạn thân đủ tư cách.

Tám giờ sáng, Hình Tố bước xuống giường, đang đánh răng thì bất chợt nghĩ tới Lâm Nghiệt, cô còn nhớ rõ lúc cậu ôm lấy cô rất nhẹ nhàng, tuy cô không nặng, nhưng cô cứ nghĩ rằng học sinh cấp ba đều là dạng miệng cọp gan thỏ, thể chất đã sớm bị học tập và vui chơi đào rỗng. Là tầm nhìn của cô hạn hẹp rồi, chỉ để ý đến mỗi tố chất thân thể. Xem ra Lâm Nghiệt không chỉ lớn mà còn dễ dùng.

Nghĩ đến đây, cô cười cười, một bên đánh răng một bên gọi cho người mua sắm thuê.

“Tổng giám đốc Tố, cô lại muốn mua cái gì thế?” Cuộc gọi đã được kết nối, người mua thuê nói.

Hình Tố nhổ kem đánh răng ra, súc miệng rồi nói: “Có đồ cho con nít không?”

“Quà tặng hả? Xe đồ chơi kìa…” “Không nhỏ như thế.”

Người mua thuê nghi ngờ: “Vậy nhỏ đến cỡ nào?” Hình Tố: “Khoảng mười tám.”

Người mua thuê sửa lại: “Mười tám cũng không nhỏ, gọi là con nít thì không thích hợp.”

Đây không phải là trọng tâm, Hình Tổ lại hỏi: “Tôi muốn tặng ít đồ, tặng gì thì phù hợp?”

Người mua thuê thốt lên: “Xe đi, nếu là cháu ngoại trai của cô thì mua xe là thích hợp nhất, lễ thành niên nhìn sẽ ngầu lắm, vừa có thể diện lại vừa có thể khiến nó từ nay về sau nghe lời cô răm rắp.”

Đúng thật là Hình Tố có nghĩ tới mua xe, nhưng em trai Lâm Nghiệt kia không phải kiểu người sẽ nghe lời, nếu muốn lấy thứ này ra khiến cậu thuần phục, nhất định cậu sẽ mặc kệ.

Sau khi suy tính xong, cô nói: “Khoan hẵng đề cử món quà lớn, đề cử mấy món nhỏ trước đi.”

Người mua thuê liền giới thiệu cho cô một đống hàng: “Nước hoa, giày, túi xách, quần áo, nhưng những thứ này phải đưa đúng đối tượng nhé…”

“Vậy lấy mấy cái đó đi.”

Cứ như vậy, Hình Tố đo đôi dép lê của cô mà lần trước Lâm Nghiệt mang vào, nhớ lại xem gót chân cậu dư ra bao nhiêu, sau đó nhờ người mua thuê mua cho cô hai đôi giày nổi tiếng, cộng thêm một hộp quà.

Thứ Hai khai giảng, bảo vệ ở cổng nhận được bưu phẩm của Lâm Nghiệt, tự mình đưa đến lớp học cho cậu.

Trường học có phòng để bưu phẩm, nhưng toàn là học sinh biết mình có bưu phẩm rồi qua bên đó nhận, chưa từng xuất hiện tình huống như Lâm Nghiệt, không biết mình có bưu phẩm, cũng không biết ai gửi, cho nên học sinh trong lớp rất tò mò bên trong bưu phẩm có gì, nhìn chằm chằm cái hộp từ lúc nó mới vào cửa.

Lâm Nghiệt nhận được một hộp lớn, vừa nhìn liền biết là đôi giày, nhưng ai lại mua giày cho cậu thế này?

Chung Thành Khê bước tới, liếc mắt nhìn đôi giày này, miệng há to đến mức sắp to hơn cái mặt: “Má ơi, đôi giày hơn sáu vạn? Không sợ phỏng chân cậu nhỉ. Ai mà xa hoa quá vậy Lại là một thiếu nữ si tình à? ”

Lâm Nghiệt không cần biết là ai tặng, mà khi cậu bóc hộp nhỏ ra thì cậu đã biết.

Chung Thành Khê cướp lấy cái hộp trong tay cậu: “Bên trong hộp nhỏ này là gì thế?”

Giật lấy rồi nhìn một cái, đột nhiên anh ta không biết nên nói cái gì, cuối cùng nhìn về phía Lâm Nghiệt, từ từ dựng ngón tay cái với cậu: “Trâu bò quá.”

Bên trong hộp đó là quần lót dành cho nam, hơn nữa còn là hàng hiệu.
Bình Luận (0)
Comment