Xung quanh có quá nhiều người, bởi vì xe không thể chạy vào trường trung học số Sáu nên đều đậu xe ở ven đường trường học, sau đó mới đưa thí sinh tới cổng. Việc này làm cho con đường rộng rãi trở nên có vẻ chật hẹp khi có quá nhiều người cùng đến.
Nhưng cho dù người ta có tấp nập thì mắt Hình Tố vẫn sáng như thường, lúc Lâm Nghiệt nhìn thấy cô, hai hàng lông mày cũng vô thức nhướn lên một chút.
Chung Thành Khê cũng nhìn thấy: “Được đấy bảo bối, địa vị không thấp.”
Lâm Nghiệt phớt lờ anh ta, đi về phía Hình Tố. Dọc theo con đường này, bốn mươi phần trăm học sinh nói chuyện với cha mẹ, sáu mươi phần trăm nhìn về phía anh, anh đứng bên cạnh Hình Tố ngay trước những ánh mắt này.
Hình Tố mỉm cười không nói gì.
Lâm Nghiệt luôn không chờ không được cô lên tiếng, mất kiên nhẫn nói: “Không phải em còn có việc sao?”
“Không phải cậu muốn gặp tôi à?”
Lại là cách nói chuyện quen thuộc này, Lâm Nghiệt lấy mu bàn tay quẹt lên chóp mũi một cái, giấu đi khóe miệng đang cong lên: “Tôi cũng không phải rất muốn gặp em.”
“À.” Hình Tố quay đầu bước đi.
Lâm Nghiệt thấy cô đi thật thì hai tay vội vàng kéo cô lại, trực tiếp kéo cô vào trong ngực rồi thuận thế ôm cô từ phía sau, hôn lên tóc cô.
“Không muốn gặp mà?” Hình Tố lại hỏi.
Lâm Nghiệt được ôm một cái thì không thể nào mạnh miệng nữa: “Muốn.”
“Muốn bao nhiêu?”
Lâm Nghiệt không nói ra những lời buồn nôn, có điều lại ví von với cô: “Nhìn thấy người ở đây không?”
Hình Tố bèn nhìn một cái, mắt thấy chỗ nào cũng là người, nói khoa trương một chút thì có thể dân số của nửa thành phố đều đang hội tụ ở đây.
Lâm Nghiệt lại nói: “Nhiều vậy đấy.”
Hình Tố còn có thể ngửi thấy mùi thơm của nước giặt trên quần áo anh, nói cũng lạ, cô luôn nhạy cảm với mùi hương trên người Lâm Nghiệt, rõ ràng rất tầm thường nhưng lại khiến cô chú ý tới đầu tiên.
Lâm Nghiệt cũng không phải luôn sạch sẽ như vậy, anh đá banh xong, trên người đều là mùi mồ hôi. Cô đi xem anh đá banh với bạn, anh thắng một trận sẽ chạy tới, chỉ lau lau mồ hôi trên mặt thôi là đã ôm cô, cả người dính lên trên người cô hỏi: “Tôi lợi hại không?”
Anh ghì quá chặt, cô luôn bị anh ghì đến đau thắt lưng, vốn dĩ không muốn trả lời nhưng anh cứ muốn nghe nên lại hỏi, cô bèn qua loa lấy lệ với anh: “Lợi hại.”
Anh vẫn không vui: “Thái độ của em là sao thế?”
Hình Tố vừa bất lực vừa muốn cười, sau đó cô ôm eo anh: “Lợi hại! Tiểu James! Cậu mà vào đội Lakers thì chính là huyền thoại tiếp theo!”
Anh rất dễ dỗ, chỉ vậy đã vui vẻ, anh vui vẻ thì sẽ hôn lên mặt cô, lên sống mũi, đôi mắt của cô ngay trước mặt bạn mình, bạn của anh lập tức bắt đầu ồn ào lên: “Đệt! Cậu được lắm, khinh thường bọn tớ không có chị người yêu phải không?”
Lâm Nghiệt cũng không quan tâm mà cong lưng xuống, chỉ chỉ vào môi.
Vẻ mặt mong được thưởng đó Hình Tố có thể từ chối nhưng cô lại không muốn, cô không hề muốn từ chối một Lâm Nghiệt như vậy, ai có thể từ chối đây? Không ai cả.
Hình Tố bị anh ôm có mấy giây mà trong đầu đã lóe lên rất nhiều hình ảnh, đương nhiên cô sẽ không từ chối, nếu không hôm nay cô cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Cô không phải loại người hoàn toàn không cảm nhận được sự biến hóa của mình, cô biết mình thích Lâm Nghiệt, chỉ là không biết cái thích này ở mức độ nào, nhưng cô vẫn có thể khống chế nó ở trong phạm vi mình có thể điều khiển.
Cô nắm tay Lâm Nghiệt: “Thành tích của cậu hẳn là không có vấn đề chứ?”
Lâm Nghiệt lắc đầu: “Vấn đề rất lớn.”
Hình Tố lập tức từ trong ngực anh quay người lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy cậu còn thi gì nữa?”
Lâm Nghiệt nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon, nạp không đủ điện.”
Hình Tố hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu: “À.”
Lâm Nghiệt chờ cô nói xong thì cúi người hôn cô, nhẹ nhàng, êm ái, sau đó nói: “Nạp đủ rồi.”
Trong chớp mắt ấy, tim Hình Tố đập chậm mấy nhịp, khi cô phản ứng lại được thì phát hiện vở kịch đã thoát khỏi kịch bản của mình, phát triển đến một phương hướng cô không muốn thấy.
Lâm Nghiệt thì tiêu rồi, nhưng cô cũng không khác anh mấy.
Thi Đại học hai ngày, Lâm Nghiệt phát huy ổn định, từ phòng thi môn cuối cùng đi ra, Chung Thành Khê khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, ôm anh nói: “Tớ tiêu rồi, tớ làm bài không tốt, Bắc Đại đã đánh mất tớ.”
Anh ta ôm như vậy, một đống người còn lại cũng nhào lên, cả đám người tụ thành một nhóm đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
Lúc Tưởng Thuần đi ra thì nhìn thấy cảnh này, cũng thấy ba mẹ Lưu Tư Huệ đang canh trái phải cẩn thận cho cô ấy lên xe. Có lẽ là xuất phát từ sự không đành lòng đối với Lưu Tư Huệ mà vào giờ khắc này cô ta lại thông cảm với ba mẹ của Lưu Tư Huệ.
Vì thông cảm nên cô ta muốn nhờ Lâm Nghiệt đến nói chuyện với Lưu Tư Huệ một chút, xem có giúp đỡ được gì cho tinh thần cô ấy bình thường trở lại hay không.
Cô ta đứng ở cổng trường, nhìn thấy đám người Lâm Nghiệt thì đi tới gọi tên anh.
Cả đám người đều quay đầu, có người tốt bụng còn đẩy tay Lâm Nghiệt: “Lâm đại minh tinh, lại là tìm cậu, thật là mẹ nó làm cho người ta ghen tỵ.”
Sắc mặt Chung Thành Khê lập tức có chút khó coi, bây giờ anh ta không còn chút hứng thú nào với Tưởng Thuần nữa rồi, nhưng
chuyện anh ta theo đuổi Tưởng Thuần ai cũng biết, bây giờ cô ta tới lại tìm Lâm Nghiệt ngay trước mặt mọi người, đó không phải là vả mặt anh ta hay sao?
Tưởng Thuần không để ý nhiều như vậy, liếc mắt nhìn góc tường sau lưng: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Lâm Nghiệt không cho mặt mũi: “Thì nói đi.”
Tưởng Thuần cũng không có bao nhiêu cơ hội nói chuyện với anh, sợ lần này bỏ qua thì càng không có cơ hội cho nên cũng nói luôn: “Tình trạng của Huệ Huệ không tốt lắm, cậu có thể nể tình cậu ấy đã thích cậu lâu như vậy mà đi thăm cậu ấy một chút không?”
Lâm Nghiệt rất dứt khoát: “Không thể.”
Tưởng Thuần sớm đã biết kết quả này, nhưng tên đã bắn rồi thì không rút lại được, nói cũng đã nói rồi, không thể chỉ vì bị khước từ một chút mà từ bỏ, tiếp tục tranh thủ: “Tôi biết chuyện này không liên quan tới cậu, nhưng cậu ấy mới mười tám tuổi, xin cậu hãy giúp đỡ.”
Lâm Nghiệt liếc nhìn cô bé bị ngã ở phía trước một cái: “Có người té kìa, sao cậu không đi đỡ?”
Tưởng Thuần quay đầu nhìn một cái: “Liên quan gì tới tôi chứ?”
Lâm Nghiệt nói: “Tình trạng của người nào đó không tốt lắm thì lại mắc mớ gì tới tôi?”
Tưởng Thuần bị chặn họng không nói được tiếng nào đành từ bỏ, nhưng chỉ là tạm thời, sau đó cô ta bắt đầu cảm thấy mình không thể bỏ mặc không quan tâm Lưu Tư Huệ.
Lâm Nghiệt nói xong thì đi, mấy người khác cũng theo sau.
Có người hỏi: “Nghe nói tinh thần của Lưu Tư Huệ thật sự xuất hiện vấn đề, bị chuyện của Hề Đa Đa làm cho hoảng sợ. Các cậu nói xem đến nỗi như vậy sao?”
Có người trả lời: “Chúng ta cảm thấy không đến nỗi nào là vì chúng ta không có tình cảm sâu đậm với ba Lâm như hai người bọn họ, cô ấy là vì chiến hữu của mình tử trận, từ đó liên tưởng tới kết cục của mình nên mới thành ra như vậy.”
Chung Thành Khê đã vượt qua cú sốc Tưởng Thuần không cho mình mặt mũi: “Nói trắng ra là không đủ tố chất tâm lý, nên học tập tớ.”
Anh ta nói câu này đã khơi dậy hứng thú mắng chửi của những người khác, rất nhanh bọn họ đã rối thành một đoàn.
Lâm Nghiệt phải đón bà ngoại xuất viện nên không đi chung đường với họ nữa.
Đến bệnh viện, anh được nói cho biết là bà ngoại đã sớm xuất viện. Vậy mà lại không nói với anh tiếng nào, anh gọi điện thoại cho bà cũng không kết nối được, gọi cho Tam Lạp thì anh ta nói bà ngoại xuất viện vào lúc trưa, lúc về không cho anh ta đưa, nói có chuyện rồi bắt xe đi.
Trước đây Hà Cảnh Nhuận là cán bộ cấp thành phố, sau này lui xuống thì mua biệt thự ở ngoại ô, ngày ngày ở trong viện trồng rau, sống một cuộc sống tự do tự tại.
Cho đến lúc này, tiếng nói của ông ta ở trong thành phố cũng vẫn có phân lượng nhất định, thế lực cũng xem như vẫn còn. Trong hai người có địa vị cao thì một người là học sinh của Hà Cảnh Nhuận, người còn lại thì lấy được thư đề cử của ông ta.
Còn có một nguyên nhân chính đó là ông ta quả thật có làm ra thành tích, hơn nữa quan hệ với cấp trên cấp dưới cũng không tệ, vì vậy
rất dễ dàng có được chút sức ảnh hưởng.
Vụ án của Lâm Hựu Đình xảy ra trong lúc ông ta còn tại vị, ông ta biết rất nhiều chuyện chưa được công khai ra bên ngoài, bao gồm cả những chuyện đã bị động tay động chân vào năm đó.
Trước đây ông ta và bà ngoại cũng không quen biết, nhưng ông ta rất coi trọng bà ngoại, cho nên năm đó nhà bà bị phá bỏ phải dời đi, cho dù không do ông ta quản lý nhưng ông ta cũng có giúp đỡ một chút. Sau đó cứ vậy mà quen biết nhau. Tiếp nữa là khi bất ngờ biết được con gái của bà ngoại tên Thi Kỳ, ông ta lập tức nghĩ tới vụ án năm đó, có ám chỉ cho bà.
Khi đó bà ngoại đã nuôi Lâm Nghiệt lớn lên nhưng lại không quên được, sở dĩ bà không muốn biết năm xưa Thi Kỳ đã xảy ra chuyện gì cũng chỉ vì bà hy vọng có thể nghe chính miệng Thi Kỳ nói với mình.
Bây giờ người không còn, hy vọng của bà cũng không còn, chỉ có thể đến tìm Hà Cảnh Nhuận thôi.
Hà Cảnh Nhuận rót ly trà cho bà, nói: “Nếm thử Đại Hồng Bào của tôi xem, có phải ngon hơn của chị không?”
Bà ngoại không có tâm trạng thưởng thức trà: “Đừng nói những thứ vô dụng với tôi, đã nói với chú rồi, bây giờ tôi muốn biết rõ.”
Hà Cảnh Nhuận vẫn kiên trì uống xong một ly trà: “Vợ của Uông Quốc Huy chết, con gái Thi Kỳ của chị cũng có phần, là Lâm Hựu Đình nhận tội thay cô ấy. Anh ta cho rằng chuyện này được giữ kín không chê vào đâu được, nhưng Uông Quốc Huy đã biết rõ chân tướng. Cho nên sau khi anh ta vào tù, Uông Quốc Huy đã lấy tính mạng của chị ra uy hiếp Thi Kỳ, bắt cô ấy đi theo mình.”
Bà ngoại nắm chặt tay vịn ghế, cả người run rẩy.
Hà Cảnh Nhuận lại nói: “Tình cảm giữa Thi Kỳ và Lâm Hựu Đình rất sâu sắc, tại sao cô ấy lại đồng ý để một mình anh ta nhận tất cả tội danh?”
Bà ngoại không lên tiếng, bà nghĩ rằng mình đã biết đáp án.
Hà Cảnh Nhuận bỏ ly trà xuống: “Bởi vì lúc đó cô ấy đã mang thai.”
.